Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ là do thời tiết, buổi chiều không có nhiều khách hành hương, mà các nhà sư cũng không biết đã trốn ở nơi nào rồi.
Tạ Nhất Phi chỉ cho rằng Tần Tranh đang nói đùa, nên mỗi khi đi qua một điện thờ, cô đều thành kính bái lạy, không dám bỏ lỡ một vị thần phật bồ tát nào, nhưng điều mà cô mong cầu nhất vẫn là gia đình mạnh khỏe, cũng hy vọng sư mẫu có thể khỏe lại.
Sau khi niệm xong những ước nguyện trong lòng, cô cung kính vái ba lạy, rồi cho một tờ tiền giấy đã chuẩn bị từ trước vào hòm công đức.
Vừa quay đầu lại thì thấy Tần Tranh đang đứng bên ngoài điện thờ nhìn cô mỉm cười, tuyết rơi trên lông mày và khóe mắt anh rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Cô đi về phía anh, tay cô thuận thế được anh nắm lấy. Cô nghĩ tay mình đã đủ lạnh rồi, nhưng tay anh còn lạnh hơn.
Cũng đúng thôi, đã đứng ngoài trời tuyết lâu như vậy thì chắc chắn sẽ lạnh.
Chùa Kê Minh không lớn, bái hết tất cả các điện thờ cũng chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ mà thôi.
Đi ra khỏi chùa, Tạ Nhất Phi hỏi Tần Tranh: “Anh không có gì muốn cầu à, ví dụ như ba mẹ khỏe mạnh, công việc thuận lợi chẳng hạn?”
Tần Tranh bỏ hai bàn tay đang nắm chặt vào trong túi áo khoác của anh: “Nếu cầu thần bái phật mà có ích thì có lẽ anh đã phải xuống làm công việc khác rồi.”
Nói những lời này ở những nơi như thế này thì thật sự có chút đại nghịch bất đạo, Tạ Nhất Phi thật sự hối hận vì đã hỏi thêm một câu như vậy.
“Anh có thể có chút lòng tôn kính không?”
Tần Tranh cười, cô biết anh đang cười gì mà, cô đã sớm đoán ra anh sẽ không tin những điều này.
“Thôi bỏ đi, Phật tổ từ bi hỉ xả, sẽ không so đo với anh đâu.”
Nhưng anh lại nói: “Người đời đều có mong cầu, thật ra anh cũng vậy.”
“Anh cầu gì?”
Anh nhìn cô với vẻ mặt như cười như không: “Cầu duyên.”
Tạ Nhất Phi ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh đã né tránh tầm mắt. Cô không biết mình đang ngại cái gì nữa, cái “duyên” mà anh cầu chắc chắn không phải là cái loại “duyên” như của họ.
Tạ Nhất Phi giả vờ như không quan tâm nói: “Vậy thì anh đến nhầm chỗ rồi, chùa Kê Minh không có điện thờ nào chuyên cầu duyên cả, hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?”
Cô nhớ lại khi còn đi học ở Nam Kinh, giữa các bạn học có lan truyền một lời đồn – những cặp đôi từng đến chùa Kê Minh thì kết cục cuối cùng đều là chia tay.
Cô không biết vì sao lại như vậy, nhưng hình như những người cô biết đều có kết cục như vậy.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cũng là do anh nhắc đến nên cô mới nhớ lại lời đồn này. Ban đầu còn có chút hối hận vì đã đến đây, nhưng lại nghĩ đến kết cục mà họ đã viết từ đầu, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng.
Chỉ có thể nói cái quy luật kia có lẽ sẽ không bị phá vỡ thôi.
“Không có gì.”
Tạ Nhất Phi đang có chút thất thần thì đột nhiên bị Tần Tranh kéo mạnh một cái, trong nháy mắt cô mất thăng bằng, may mà cuối cùng đã va vào người anh nên mới không bị ngã, và cũng đồng thời đó, kèm theo một tiếng còi chói tai, một chiếc xe rõ ràng đã chạy quá tốc độ gần như là lướt qua người cô mà lao đi.
Một lúc lâu sau, Tạ Nhất Phi mới hoàn hồn, nhìn lại Tần Tranh thì thấy anh đang nhìn về phía chiếc xe vừa rời đi với vẻ mặt tái mét.
Tạ Nhất Phi: “Thôi bỏ đi, may mà anh phản ứng nhanh, em không có sao.”
Anh nghe vậy thì nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, như thể đang xác nhận những lời cô nói.
Tạ Nhất Phi cười: “Đang ngày Tết, đừng để chuyện này làm hỏng tâm trạng.”
Dường như thấy cô thật sự không sao thì vẻ mặt anh mới có vẻ khá hơn: “Em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.”
Tạ Nhất Phi không hiểu gì cả.
Anh kéo vạt áo khoác của cô xuống để cô nhìn: “Bẩn rồi.”
Lúc này tuyết đã tạnh nhưng trên đường vẫn còn không ít bùn tuyết chưa tan hết.
Vừa nãy chiếc xe kia chạy nhanh lại còn ở gần cô, vạt áo khoác của cô đã bị dính vài vết bùn.
Chiếc áo khoác này đã tốn của cô nửa tháng tiền lương, hơn nữa hôm nay cô mới mặc nó lần thứ hai!
Gặp phải chuyện như vậy thì tâm trạng tốt được mới lạ!
Tần Tranh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Cũng nhờ có em che chắn cho nên áo khoác của anh vẫn khá sạch.”
Tạ Nhất Phi càng nghĩ càng tức giận: “Bên cạnh có biển báo giới hạn tốc độ to như vậy mà không thấy sao? Ngày Tết chạy nhanh như thế làm gì chứ?”
Tần Tranh cười: “Là ai vừa nói đừng để hỏng tâm trạng đấy?”
Tạ Nhất Phi hít sâu: “Thôi bỏ đi, không đáng.”
Tần Tranh: “Đưa em đi mua một chiếc mới nhé?”
Tạ Nhất Phi: “Không cần đâu, hôm nay các trung tâm thương mại chắc chắn đóng cửa sớm, chỗ này cũng không xa nhà em, em về nhà thay đồ là được rồi.”
Trong lúc bất tri bất giác, tuyết lại bắt đầu rơi, hơn nữa còn càng rơi càng lớn.
Họ che chung một chiếc ô, đi dọc theo cái gọi là “đại lộ hoa anh đào” về nhà Tạ Nhất Phi.
Vào thời điểm này thì đương nhiên không có hoa anh đào rồi, nhưng vì nhiệt độ vào buổi tối thấp hơn ban ngày nên trên những cành cây khô héo đã dần dần tích tụ một lớp tuyết mỏng, khiến cho cả con đường trông trắng xóa.
Tần Tranh nói: “Trước đây lúc nào tâm trạng không tốt thì anh thường thích đạp xe đi dạo trên con đường này.”
“Vì sao?”
“Con đường này bình thường không có nhiều xe, mà lại rất dốc, khi đi từ trên dốc xuống thì không cần phải đạp xe mà vẫn có thể đi rất nhanh. Lúc đó anh đã hiểu vì sao có người lại dễ dàng sa đọa như vậy, vì nó dễ dàng và vui vẻ.”
Cô không biết vì sao anh đột nhiên lại nói đến một chủ đề nặng nề như vậy, nhưng con người lúc đó của anh dù thế nào cũng không có liên quan gì đến sa đọa cả.
“Nhưng lúc lên dốc thì sẽ rất mệt.”
Tần Tranh: “Đúng vậy, nên đừng dễ dàng thử sa đọa, vì sau khi muốn quay trở lại điểm ban đầu thì sẽ rất khó.”
Tạ Nhất Phi hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện này mà nói vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi……”
Trong lúc bất tri bất giác hai người đã đi đến dưới lầu nhà Tạ Nhất Phi, Tần Tranh nói: “Anh ở dưới lầu chờ em, em vào nhà đi.”
“Dạ, em xuống ngay.”
Cô đi được vài bước, lại nhớ đến những lời anh vừa nói, đột nhiên rất muốn nhìn xem vẻ mặt hiện tại của anh, vừa quay đầu lại thì thấy anh trong gió tuyết đang cầm ô bình tĩnh nhìn cô.
Khung cảnh này có chút quen thuộc, chỉ là ngày hôm đó là trời mưa.
Mưa ở Nam Kinh cứ rơi mãi không dứt, khiến việc đi lại trở nên rất bất tiện, nhưng anh vẫn cố chấp muốn đưa cô về đến trường.
Khi khai giảng thì những bạn học đi lại trong trường cũng đã nhiều rồi. Cô không muốn bị những người nhiều chuyện nhìn thấy bọn họ nên vẫn luôn hối anh về trước khi chưa đến ký túc xá, anh thường sẽ không nói gì cả, nhưng nhất định phải dõi theo cô rời đi. Con đường đó rất dài, cô phát hiện mình dù quay đầu lại vào bất cứ lúc nào thì cái bóng dáng đó vẫn còn ở đó, ngày hôm đó cũng vậy.
Tối nay bố mẹ cô chắc là sẽ ăn cơm ở nhà cô hai, Tạ Đông thì phải đi dự tiệc bạn học nên lúc này trong nhà không có ai cả.
Tạ Nhất Phi do dự một lát rồi lại đi về phía anh.
Anh hỏi cô: “Sao vậy?”
Tạ Nhất Phi: “Trời cũng khá lạnh, hay là anh lên trên nhà sưởi ấm một chút nhé?”
“Không cần đâu.”
Anh từ chối rất dứt khoát.
Tạ Nhất Phi ngẩn người, đột nhiên nhận ra lời nói của mình có lẽ đã khiến anh hiểu lầm rồi.
Mối quan hệ của họ như thế này thì tuyệt đối không phải là cái loại quan hệ có thể mời đối phương về nhà vào dịp năm mới, có lẽ anh đã hiểu lầm rằng cô sẽ để anh gặp người nhà của mình.
Ý thức được điều này, Tạ Nhất Phi cũng không muốn giải thích gì thêm, quay người lên lầu.
Sau khi bà ngoại qua đời thì Tần Tranh đã không còn đến đây nữa, nếu không phải là Tạ Nhất Phi thì có lẽ anh cũng sẽ không đến đây lần nữa rồi.
Nhưng khi đứng ở đây thì những kỷ niệm nhỏ nhặt khi anh sống ở đây nhiều năm về trước lại ùa về trong tâm trí anh. Có những kỷ niệm liên quan đến bà ngoại, cũng có những kỷ niệm liên quan đến Tạ Nhất Phi. Những ngày tháng sống nương tựa vào bà ngoại có lẽ là khoảng thời gian thoải mái nhất trong ký ức của anh, những chuyện đang làm phiền anh dường như ở rất xa anh, hơn nữa ở đây còn có cô.
Anh không muốn bị cô phát hiện ra cảm xúc không đúng, cũng rất muốn yên tĩnh ngắm nhìn nơi mà mình đã từng sống, vì có lẽ đây là lần cuối cùng anh đến đây rồi.
Đột nhiên, anh nhận thấy dường như có người đang nhìn anh. Anh nhìn theo cảm giác đó thì thấy một người chàng trai trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt tò mò.
Anh vừa định đi chỗ khác để chờ Tạ Nhất Phi thì chàng trai kia lại đi về phía anh với vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Sao lại là anh?”
Tần Tranh ngẩn người. Vừa nãy đã cảm thấy người này có vẻ quen mắt, đến gần nhìn thì quả nhiên là người quen.
“Tiểu Đông?”
Anh không ngờ sự thay đổi của Tạ Đông lại lớn đến như vậy, cái tên nhóc còn chưa đến vai anh hồi trước, bây giờ gần như đã cao bằng anh rồi, hơn nữa còn béo lên không ít, trông rất cường tráng, đến mức anh suýt chút nữa đã không nhận ra.
Đối phương lại lạnh mặt: “Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi không quen anh.”
Thái độ này của anh chỉ có một cách giải thích, sau khi bọn họ chia tay thì Tạ Nhất Phi chắc chắn không ít lần nói xấu anh trước mặt em trai mình, còn về mối quan hệ hiện tại của họ thì cô cũng không hề nhắc đến với người nhà.
Tần Tranh không để ý nói: “Anh về đây làm chút việc.”
Tạ Đông có lẽ tưởng anh làm xong việc tiện đường về ghé qua xem một chút: “Làm xong rồi thì có thể đi được rồi chứ? Đứng trước cửa nhà người ta thì tính là gì?”
Tần Tranh: “Việc chưa làm xong.”
Đúng lúc này, Tạ Nhất Phi từ trên lầu đi xuống.
Tạ Đông vừa nhìn thấy chị mình thì thái độ đã thay đổi 180 độ: “Chị không bắt máy, em còn lo là chị không ở nhà chứ.”
Tạ Nhất Phi không ngờ hai người họ vừa về một lát đã bị người nhà bắt gặp rồi, có chút gượng gạo hỏi Tạ Đông: “Không phải em đi dự tiệc bạn học sao? Sao lại về rồi?”
“Sợ chị ở nhà một mình buồn thôi, nên em đã hủy buổi tiệc bạn học, về cùng chị ăn cơm tối. Cũng để cho chị nếm thử tay nghề của em luôn.”
Nói rồi kéo cô lên lầu.
Tạ Nhất Phi quay đầu lại nhìn Tần Tranh, từ vừa nãy anh vẫn luôn đứng ở không xa nhìn bọn họ. Xem ra thế giới hai người của họ đã tan thành mây khói rồi, nhưng anh đã phải lặn lội đường xa đến đây một chuyến, cô lại không nỡ chỉ vậy mà mỗi người một ngả.
Cô miễn cưỡng hất tay Tạ Đông ra, dừng chân lại, nghĩ đến lời từ chối của Tần Tranh vừa nãy, cô không thể mời anh cùng đến nếm thử tay nghề của Tạ Đông, vậy thì chỉ còn cách ra ngoài ăn thôi.
“Hay là chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn đi?”
Tạ Đông liếc nhìn Tần Tranh, cố ý hỏi: “Vì sao?”
Tạ Nhất Phi: “Có khách.”
“Vậy thì ý anh ta nói chuyện chưa xong là đang hẹn hò với chị à? Sao không nghe chị nói hai người lại liên lạc với nhau rồi? Chuyện khi nào vậy?” Nói rồi, Tạ Đông cười lạnh, “Em cũng không biết là chị đang nghĩ gì nữa, nếu như em mà biết……”
“Tiểu Đông!” Tạ Nhất Phi không rõ Tạ Đông còn có thể nói ra những lời gì nữa, để tránh lúng túng thì chỉ có thể ngắt lời cậu ấy như vậy.
Cô trước giờ vẫn luôn nhỏ nhẹ dịu dàng, khó có khi nói lớn tiếng như vậy, Tạ Đông không khỏi ngẩn người ra.
Tạ Nhất Phi cũng biết mình có hơi quá đáng, chậm rãi nói: “Nếu em không muốn đi thì……”
“Em đi.” Tạ Đông dứt khoát nói, “Để hai người ở riêng? Em vẫn chưa yên tâm đâu!”
Nói xong anh quay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tần Tranh thì cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
Tạ Nhất Phi có chút áy náy cười với Tần Tranh, Tần Tranh thì lại tỏ vẻ không để ý, thản nhiên cười đáp lại.
…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");