Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa tháng sau, một hội nghị học thuật về điều trị ung thư lâm sàng được tổ chức ở Nam Kinh. Tần Tranh đến trước một ngày, sau khi đến khách sạn báo danh, làm thủ tục nhận phòng thì trời vẫn chưa tối.
Có vài đồng nghiệp quen biết biết anh đến, tối muốn hẹn anh đi uống rượu, anh nói có việc nên từ chối.
Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng có lẽ vì trở lại chốn xưa nên anh không có tâm trạng để ứng phó với người khác, bèn một mình đi dạo phố.
Tháng 5 ở Bắc Kinh chỉ mới hơi có chút bóng dáng của mùa hè, nhưng tháng 5 ở Nam Kinh đã rất nóng rồi, may mà sau khi vào đêm, nhiệt độ không quá cao.
Thời gian anh sống ở thành phố này không tính là quá dài, số lần đến sau khi trưởng thành cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi con đường, thậm chí cả mùi vị trong không khí ở đây, đều quá đỗi quen thuộc đối với anh.
Anh cứ đi lang thang không mục đích, đi từ chiều tối đến đêm khuya, giống như một du khách mới đến đang dùng bước chân để đo đạc thành phố này.
Đêm ở Nam Kinh dù sao cũng không nhộn nhịp bằng Bắc Kinh, trừ một số khu thương mại nổi tiếng, phần lớn các con đường sau chín giờ đều vắng vẻ.
Không biết đã đi được bao lâu, Tần Tranh dừng lại đốt một điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía con đường mình vừa đi. Đây là một con đường nhỏ chỉ có hai làn xe, hai bên đường cây ngô đồng cao lớn cành lá sum xuê như những chiếc ô khổng lồ. Đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu xuống đường nhựa, con đường cũng như không một hạt bụi, còn phản chiếu ánh sáng.
Một chiếc xe bus số 52 từ đằng xa chạy đến, dừng lại bên đường không xa anh. Cửa trước xe bus mở ra, như thể giây tiếp theo anh có thể nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh cột tóc đuôi ngựa mặc váy trắng bước xuống xe.
Khoảnh khắc đó, anh dường như không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, điếu thuốc trên ngón tay cũng quên hút.
Cảnh tượng trước mắt chồng lên với cảnh tượng nhiều năm về trước, năm đó cứ vào mười giờ mỗi thứ sáu, anh sẽ đợi ở trạm xe bus gần nhà, cũng là tuyến xe bus số 52. Đó là lần đầu tiên anh nảy sinh sự tò mò với một cô gái, không kìm được muốn đi tìm hiểu cô, đến gần cô. Mà Tạ Nhất Phi của năm đó giống như một tia nắng xuyên qua tầng mây u ám, khiến cuộc sống xám xịt của anh có được ánh sáng và màu sắc.
Nhưng lần này, cho đến khi chiếc xe bus đó chạy đi, anh cũng không nhìn thấy cô.
Nỗi thất vọng thoáng qua đó giống như tro tàn của điếu thuốc trên ngón tay, từ từ tích tụ lại, khi gió đêm thổi qua thì tan ra trong gió.
Anh hồi phục tinh thần, nhìn xung quanh, phát hiện nơi này cách nhà bà ngoại đã không còn xa, trách sao lại thấy quen thuộc.
Nơi này cách khách sạn năm sáu km, đi bộ về rõ ràng không thực tế.
Anh dập tắt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi một chiếc xe về khách sạn.
Lúc này trên đường không có nhiều xe, nhưng người gọi xe cũng ít. Một lát sau, một chiếc GLB màu trắng dừng trước mặt Tần Tranh, lúc đầu anh không để ý, cho đến khi điện thoại đột nhiên vang lên, anh mới ý thức được chiếc xe trước mặt chính là chiếc xe mình vừa gọi.
Không biết có phải anh nghĩ nhiều không, chiếc xe này trông có chút quen mắt.
Anh vừa nghe điện thoại, vừa nhìn vào trong xe, đúng lúc cửa kính ghế phụ lái hạ xuống, người lái xe cũng đang thò đầu ra nhìn anh.
Đối phương dường như có chuyện muốn nói, có lẽ muốn hỏi có phải anh là người gọi xe không, nhưng ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau, vẻ mặt của đối phương đột nhiên cứng đờ lại.
Vẫn là Tần Tranh hoàn hồn trước, anh trực tiếp kéo cửa ghế sau ngồi vào xe.
Ánh mắt lại một lần nữa giao nhau qua gương chiếu hậu, Tần Tranh cười: “Trùng hợp thật.”
Tạ Đông đang định nói thì Tần Tranh lại nói: “Từ chối khách sẽ bị khiếu nại đấy.”
Lời vừa định nói ra của Tạ Đông lại bị nuốt ngược trở lại.
Anh hít sâu một hơi, trong đầu giằng co một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ hậm hực hỏi: “Số điện thoại cuối bao nhiêu?”
Từ chối khách thì nền tảng sẽ không ưu tiên cho anh những cuốc xe tốt nữa, anh mới vừa ra ngoài một lát, không muốn cứ thế về.
Anh tự nhủ thôi thì cứ nhịn đi, khách sạn đó không xa, cùng lắm mười mấy phút là đến.
Tần Tranh đọc bốn chữ số.
Tạ Đông bày ra vẻ mặt công tư phân minh: “Đi theo định vị nhé?”
“Không, anh muốn đến miếu Phu Tử.”
Tạ Đông ngẩn người, lửa giận vừa dằn xuống lại bùng lên: “Điểm đến trên cuốc xe của anh rõ ràng không phải là miếu Phu Tử!”
“Đúng, anh tạm thời thay đổi ý định. Miếu Phu Tử xa hơn, em có thể kiếm thêm chút tiền.”
“Cảm ơn, không cần! Tôi đang vội về nhà, anh gọi xe khác đi.”
Bị khiếu nại thì cứ để người ta khiếu nại, tối nay không kiếm được chỗ tiền này cũng không sao cả.
So với sự tức giận đùng đùng của Tạ Đông, Tần Tranh lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Anh khoanh tay trước ngực, tựa vào lưng ghế, ung dung nói: “Anh mệt rồi, chỉ muốn ngồi xe của em, đi thôi.”
Tạ Đông phát điên: “Sao anh lại như thế hả? Tôi đã nói là tôi không nhận cuốc này của anh rồi!”
“Trong khi em cãi nhau với anh, thì bây giờ anh đã đến nơi rồi.” Tần Tranh nhìn vào đôi mắt đầy tức giận trong gương chiếu hậu, “Hay là, thật ra em chỉ muốn dùng cách này để hàn huyên với anh thôi?”
Tạ Đông và Tạ Nhất Phi tuy là chị em ruột, nhưng đại khái là di truyền gen của bố mẹ khác nhau nên hai người không giống nhau lắm, chỉ có đôi mắt là y như đúc.
Khi Tạ Nhất Phi tức giận, hình như cũng nhìn cậu như thế này.
Tạ Đông phát điên: “Tôi muốn hàn huyên với anh?! Chưa thấy ai mặt dày như anh!”
Tạ Đông càng nghĩ càng tức. Cậu chỉ là tối không có gì làm muốn nhận vài cuốc kiếm ít tiền để dành, không ngờ hôm nay lại nhận phải một tên ác ma sống. Hôm nay ra đường không xem lịch, nếu không chắc chắn sẽ nhìn thấy trên đó viết bốn chữ “Chư sự bất nghi”.
Tần Tranh tránh ánh mắt của cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lái xe đi.”
Tạ Đông bất đắc dĩ, khởi động xe.
May mà lúc này không bị tắc đường, Miếu Phu Tử có hơi xa một chút, nhưng cũng không xa đến mức đó.
Trên đường đi hai người không ai nói với ai câu nào, Tạ Đông lại không cảm thấy có chút ngại ngùng nào, cậu hy vọng mọi chuyện cứ như vậy, cho đến khi tiễn được tên ác ma sống này đi.
Nhưng Tần Tranh vẫn lên tiếng: “Anh luôn không hiểu, vì sao em lại có thái độ như vậy với anh?”
Tạ Đông như nghe được chuyện gì buồn cười: “Anh còn muốn tôi có thái độ gì với anh? Lần trước có chị tôi ở đó, tôi đã nể mặt lắm rồi đấy.”
Tần Tranh gật đầu: “À, lần này có thu âm của nền tảng, anh khuyên em cũng nên nể mặt chút.”
Tạ Đông há hốc miệng…
Lại là cái cảm giác này, một hơi bị nghẹn ở cổ họng, tức chết đi được!
Sau khi gặp Tạ Đông lần trước, trong lòng Tần Tranh đã xuất hiện một nghi vấn.
Bấy lâu nay, anh vẫn luôn cho rằng hồi đó là do Tạ Nhất Phi đã chán, thích người khác, nên mới mượn chuyện để chia tay với anh. Nhưng sau khi nói chuyện vài câu với Tạ Đông lần trước, anh phát hiện trong mắt Tạ Đông, hồi đó bọn họ chia tay không phải là do Tạ Nhất Phi muốn, mà giống như là do anh đã làm sai điều gì đó. Sau này anh cũng cố ý vô tình hỏi về chuyện năm xưa với Tạ Nhất Phi, nhưng lần nào cô cũng nhẹ nhàng né tránh, dường như cô đang cố gắng né tránh điều gì đó, giống như nếu nói ra, hai người sẽ vì vậy mà lại cãi nhau thêm một lần nữa.
Anh vốn cũng đã cho rằng, mười mấy năm đã qua rồi, những chuyện năm đó dù có chi tiết có chút khác với suy đoán của anh thì cũng không có ý nghĩa gì để truy cứu nữa.
Nhưng ông trời lại cứ cho anh một cơ hội để có thể truy cứu.
Tần Tranh dứt khoát nói thẳng: “Hồi đó tụi anh chia tay, là chị em muốn chia tay, nhưng thái độ của em đối với anh giống như người gây ra lỗi lầm là anh vậy.”
“Không phải anh thì là ai? Nếu không phải anh như vậy, chị tôi sẽ muốn chia tay sao?” Tạ Đông cười lạnh, “Tôi biết, đây là mánh khóe quen thuộc của mấy tên cặn bã như anh, khi đã đạt được mục đích rồi, còn muốn đổ trách nhiệm cho đối phương.”
Tần Tranh nắm bắt trọng điểm trong lời nói của cậu ta: “Anh như thế nào?”
“Anh biến mất không một tiếng động, anh nói xem anh như thế nào?”
“Chỉ vì cái này sao?”
Tạ Đông cười khẩy một tiếng, dường như lười nói nhiều.
Tần Tranh nói: “Năm đó sự việc xảy ra quá đột ngột, anh cũng là tạm thời phải về, đi quá vội nên không kịp nói với cô ấy, đến Diêm Thành rồi mới phát hiện điện thoại bị mất, cũng không biết là mất khi nào, nên những tin nhắn mà cô ấy gửi cho anh sau đó ạn đều không thấy, đến khi liên lạc lại thì cô ấy đã chặn hết tất cả cách liên lạc của anh rồi... Những chuyện này sau đó khi đến trường tìm cô ấy anh đều đã nói với cô ấy rồi.”
Tạ Đông: “Lý do thì ai mà không tìm được? Mấu chốt là anh về nhà làm gì, anh có nói với chị ấy không?”
Tần Tranh im lặng.
Tạ Đông như đã đoán trước được mà nói: “Thì đúng rồi! Anh đừng tưởng anh về nhà làm gì thì chị tôi không biết nhé? Anh chắc chắn không ngờ, chị tôi sẽ đi tìm anh đấy nhỉ?”
Tần Tranh bất ngờ: “Em nói cô ấy từng đến Diêm Thành tìm anh?”
“Đúng vậy, không đến không biết, đến rồi mới biết, tình yêu mà chị ấy tưởng tượng hóa ra trong mắt anh chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.”
Tần Tranh không hiểu: “Em nói vậy là có ý gì?”
Chẳng lẽ chỉ vì anh không nói cho cô ấy biết anh về nhà làm gì mà tình cảm của họ đã biến thành trò tiêu khiển của anh rồi sao?
Cái mũ này chụp xuống thật là lớn mà.
Tạ Đông cười lạnh nói: “Những người bình thường như chúng tôi thì không với tới được nhà các người, nếu anh không coi trọng thì đừng có đi trêu chọc chứ! Đem lòng chân thật của người khác ra đùa bỡn thì có gì hay ho? Còn mẹ anh nữa, bà ta tưởng mình là ai vậy? Cứ như thể tất cả mọi người đều ham tiền nhà anh vậy. Chị tôi có phải là người như vậy không? Anh biết chị ấy đã phải chịu bao nhiêu ấm ức không? Anh lại còn có mặt mũi quay lại tìm chị ấy, để chị ấy phải hiểu cho anh sao?!”
Tần Tranh: “Em nói cô ấy đã gặp mẹ anh? Chuyện lúc nào?”
Tạ Đông cảm thấy người này căn bản không nắm bắt được trọng điểm, kỳ quái nhìn anh một cái: “Chính là mấy ngày anh biến mất đó, chứ còn lúc nào nữa?”
Tần Tranh ngẩn người, một lát sau bất đắc dĩ cười: “Mấy ngày đó, cô ấy sao có thể gặp được mẹ anh...”
Thấy phản ứng của anh như vậy, Tạ Đông trong giây lát cũng có chút không chắc chắn.
Anh hậm hực nói: “Bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng thôi, bây giờ anh cần làm là đừng có trêu chọc chị ấy nữa!”
Đã đến miếu Phu Tử rồi, Tạ Đông nhanh chóng tấp xe vào lề đường, như tiễn thần ôn dịch mà thúc giục anh: “Đến rồi, mau xuống xe đi!”
Tần Tranh không nói thêm với Tạ Đông nữa, mớ sương mù trong đầu anh dường như đã có dấu hiệu tan ra.
Cho đến khi nhìn xe của Tạ Đông rời đi, anh mới nhớ ra mình vừa nãy nói muốn đến miếu Phu Tử chỉ là muốn để Tạ Đông đi đường vòng, để nói chuyện với anh thêm vài câu, không ngờ lại bị người ta đuổi xuống xe trước.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, miếu Phu Tử anh cũng đã lâu không đến rồi, nhưng cũng may, vẫn giống với ký ức của anh.
Trời đã rất tối rồi, nhưng nơi này hoàn toàn khác với nơi anh vừa lên xe, nơi này luôn nhộn nhịp người qua lại, những sạp hàng nhỏ cũng vẫn buôn bán tấp nập, người bán đá cuội vũ hoa, người bán quạt giấy, người bán hán phục, người bán đồ ăn vặt… Bao nhiêu năm rồi, vẫn là như thế.
Tần Tranh dường như lại nhìn thấy cô gái luôn hứng thú với mọi thứ. Nhưng đi một lát, chỉ sơ sẩy một chút, cô đã biến mất rồi…
Anh đi theo dòng người về phía trước, không biết từ lúc nào đã đi đến bờ sông Tần Hoài. Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ chở khách du lịch từ từ đi ngang qua trước mặt anh, có người đang chụp ảnh, có người đang trò chuyện. Nhìn có vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ như vậy, tất cả mọi thứ đều đang xảy ra bên cạnh anh, nhưng dường như lại cách anh rất xa.
Anh nhớ đến 12 năm trước, đó là 57 tiếng đồng hồ hoang mang rối loạn nhất trong cuộc đời anh.
Từ lúc anh biết mẹ mình nguy kịch, chấp nhận sự thật bà đã phải chịu đựng sự giày vò của ung thư trong một thời gian dài, cho đến khi anh giấu bà ngoại về nhà gặp bà lần cuối, tất cả chỉ diễn ra trong 57 tiếng đồng hồ.
Hoang mang, nghi ngờ, hối hận, số phận lấp đầy 57 tiếng đồng hồ đó, anh giống như người sắp chết đuối, dần dần mất đi ngũ quan, chỉ biết tim mình đang đau đớn. Đợi đến khi anh thoi thóp ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, thời gian đã trôi qua hai ngày. Anh cho rằng, trong mấy ngày đó anh chỉ mất đi người đã cho anh sinh mệnh, anh không biết rằng, anh cũng đã mất cô.
Nghĩ đến những lời mà Tạ Đông vừa nói, anh có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Tạ Nhất Phi hồi đó.
Phát hiện anh mất liên lạc, cô biết được từ bà ngoại của anh là anh không biết vì lý do gì đã tạm thời về nhà. Vì không liên lạc được, cô lo lắng cho anh, nên đã đi đến nhà anh. Vốn tưởng có thể gặp được anh, nhưng không những không gặp được, mà cô còn nghe được hoặc nhìn thấy chuyện gì đó khiến cô hiểu lầm anh. Sau đó cô đau lòng trở về Nam Kinh, và chặn hết tất cả các cách liên lạc của anh.
Lúc đó Tần Tranh chỉ coi Tạ Nhất Phi đang làm mình làm mẩy, nhưng anh vừa trải qua một tai họa lớn của cuộc đời, không ngờ lại bị đánh thêm một gậy, trong tình huống đó, anh cũng không có tâm trạng để dỗ dành cô. Cho đến khi anh lo liệu xong tang sự cho mẹ. Lúc đó đã cách ngày anh đến trường nhập học mấy ngày rồi, nhưng anh vẫn đến Nam Kinh một chuyến trước. Để gặp cô, để nói rõ mọi chuyện.
Đó là lúc anh bất lực nhất, anh cho rằng mình sẽ được an ủi từ cô, nhưng dù anh nói gì cô cũng không tin, hơn nữa còn chưa đợi anh nói xong, một nam sinh đã chắn giữa bọn họ. Anh tức giận đánh nam sinh kia, nhưng cô lại bênh vực anh ta. Đôi mắt luôn nhìn anh mang theo ý cười, trong khoảnh khắc đó lại ngập tràn lửa giận. Anh chưa từng thấy cô như vậy, chỉ vì nam sinh đang nằm trên mặt đất kia sao? Đây là sự thật đằng sau sự dứt khoát của cô sao? Trong một khoảnh khắc, anh bị đủ loại suy đoán làm cho đầu óc rối loạn. Anh chỉ nhớ rằng, lúc đó, anh rất đau, tim rất đau.
Người thân ruột thịt của anh đã đối xử với anh như vậy, thì cô cũng chẳng khá hơn!
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cả thế giới đều phản bội anh.
Anh rời khỏi Nam Kinh.
Từ đó về sau, anh không còn là anh nữa. Chơi game, uống rượu, đánh nhau… anh không còn để ý đến bất kỳ mối quan hệ nào, không còn ai có thể bước vào trái tim anh nữa.
Nhưng trong những ngày tháng sa đọa đó, anh cũng dần dần nhìn thấu một chuyện – trên đời này vốn dĩ có mấy ai để ý đến anh đâu, thì nói gì đến việc bị cả thế giới phản bội chứ?
Chỉ là, sự ra đi của mẹ đã trở thành nỗi đau và tiếc nuối cả đời của anh, anh luôn phải làm gì đó để bản thân không còn ngày qua ngày đắm chìm trong nỗi tiếc nuối đó.
Vậy nên vào học kỳ thứ hai của năm nhất đại học, anh đã quyết định đổi chuyên ngành, cũng thay đổi cả mục tiêu cuộc đời.
Những ngày tháng tiếp theo, anh bắt đầu học tập điên cuồng, nắm bắt mọi cơ hội để thực tập lâm sàng, lấp đầy toàn bộ thời gian, mỗi ngày đều cố gắng đến mức không còn sức lực. Cuộc sống của anh dường như đã quay trở lại đúng quỹ đạo, nhưng trong lòng anh biết rõ, anh đã không thể quay lại như trước nữa rồi.
…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");