Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng mấy người bàn bạc một chút, quyết định đi ăn lẩu. Quán lẩu ở ngay trước cửa khu dân cư nhà Tạ Nhất Phi.
Quán lẩu này hương vị không tệ mà lại là quán lâu năm, quanh năm đông nghịt khách.
Đại sảnh ồn ào náo nhiệt, tràn ngập không khí pháo hoa, trong bầu không khí này thì không cần lo lắng sẽ lúng túng vì im lặng.
Cho đến giờ phút này Tạ Nhất Phi vẫn không hiểu rõ, sao chỉ mới mấy câu nói mà quan hệ của hai người này đã tốt đến mức có thể ngồi xuống cùng nhau ăn cơm rồi?
Nhưng Tạ Nhất Phi ngồi giữa hai người đàn ông này vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
So sánh thì Tần Tranh và Cố Dật lại giống như bạn bè lâu năm, nói là nói chuyện rất hợp cũng không ngoa.
Tạ Nhất Phi vốn cho rằng chuyện Tần Tranh nói muốn làm cầu nối cho Cố Dật chỉ là nói cho vui, thuần túy là vì muốn đi theo khiến cô không thoải mái. Nhưng không ngờ anh lại thật sự nói chuyện với Cố Dật về chuyện đấu thầu, còn cố ý gọi điện cho người bạn kia của anh nói rõ tình hình, đồng thời còn đẩy phương thức liên hệ cho Cố Dật.
Hiệu suất của Cố Dật cũng rất cao, ngay lập tức đã sắp xếp cho cấp dưới đến đối chiếu theo dõi. Chỉ một bữa cơm, một dự án lớn đã có manh mối.
Tạ Nhất Phi tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cho dù là bằng mặt không bằng lòng thì cũng vẫn tốt hơn là mặt đối mặt đã căng thẳng như dây đàn rồi.
Cố Dật và Tần Tranh nói chuyện xong về công việc, lại nói đến những chủ đề khác, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, bầu không khí không cần nói cũng biết là hòa hợp đến mức nào, ngược lại khiến Tạ Nhất Phi mới là người thừa.
Sau này không biết sao lại nói đến những sở thích cá nhân thường ngày, Cố Dật lúc này mới nhớ ra hôm nay còn một chuyện chính sự chưa làm.
Anh lấy bộ dùi trống mới mua ra đưa cho Tạ Nhất Phi: “Chính là bộ này, em xem thế nào, ông chủ kia không gạt anh đó chứ?”
Tạ Nhất Phi xem chất liệu, cân nhắc trọng lượng, lại hỏi giá cả, gật đầu nói: “Không tệ, chắc là không gạt anh đâu.”
Cố Dật thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ann yên tâm rồi.”
Tần Tranh hỏi Cố Dật: “Lần trước nghe Tạ Nhất Phi nói Tổng giám đốc Cố đang học đánh trống, học bao lâu rồi?”
Cố Dật nói: “Chỉ là sở thích cá nhân thôi, từ khi còn đi học đến giờ, cứ thỉnh thoảng lại chơi được mười mấy năm rồi.”
Tần Tranh như hiểu ra gật gật đầu: “Vậy xem ra là thật sự thích, đã là thật sự thích thì vẫn nên tìm một giáo viên đáng tin cậy để học bài bản.”
Nghe vậy, tay đang cầm bình rượu của Cố Dật khựng lại. Những lời này nghe qua thì không có gì sâu xa, nhưng đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Tần Tranh nói vậy tuyệt đối không phải có lòng tốt muốn anh học thêm cùng Tạ Nhất Phi. Ngược lại, anh đang ghét anh cứ luôn lấy chuyện này làm cái cớ để làm phiền Tạ Nhất Phi, khuyên anh nên tìm một giáo viên đáng tin cậy khác.
Anh cười nói: “Tôi không có thiên phú gì, cứ tùy tiện chơi thôi, bây giờ cũng không có thời gian để học bài bản nữa. À đúng rồi, bác sĩ Tần ngoài công việc ra thì có sở thích gì không?”
Tạ Nhất Phi đang ngồi một bên không chen vào được nghe những chủ đề này thì rất hoang mang, đàn ông với nhau đều nói chuyện như vậy sao? Đã nói đến sở thích cá nhân rồi, sao cứ như là đang xem mắt vậy?
Tần Tranh: “Hồi còn đi học thích chơi bóng rổ, bây giờ cũng không có thời gian mấy, nên cũng ít chơi rồi.”
Cố Dật: “Những bạn nam chơi bóng rổ đều được yêu thích nhất, tiếc là tôi không biết chơi. Bác sĩ Tần khi còn đi học chắc chắn là nhân vật phong vân trong trường rồi nhỉ?”
Cố Dật rất cảm kích Tần Tranh vì đã giúp anh trong chuyện đấu thầu, cũng nguyện ý chúc phúc cho hai người anh và Tạ Nhất Phi thành đôi, nhưng có lẽ là vì đã uống rượu nên cả người có trạng thái rất thoải mái. Nghe ra Tần Tranh đang ám chỉ anh, anh cũng không nhịn được mà nhắc nhở anh, đừng để Tạ Nhất Phi phải chịu ấm ức nữa.
Nụ cười trên mặt Tần Tranh hơi thu lại: “Chuyện này đều là của mấy năm về trước rồi, sớm đã không nhớ rõ nữa.”
Cố Dật: “Tôi đoán bác sĩ Tần ở bệnh viện cũng được yêu thích lắm nhỉ? Lần trước ở căn tin bệnh viện, tôi thấy rất nhiều y tá nhỏ bác sĩ nữ nhìn bác sĩ Tần ánh mắt đều khác với khi nhìn người khác đó!”
Cố Dật đoán không sai, gần thì có Lý Xán, còn có em gái của trưởng khoa điều dưỡng, xa thì còn có vị phó chủ nhiệm khoa nhi bốn mươi mấy tuổi kia. Có lẽ còn không ít cô gái thích Tần Tranh mà Tạ Nhất Phi không biết.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy Tạ Nhất Phi cũng đã hiểu ra rồi, một người như Tần Nhất Minh còn có một cô gái như Lưu Hi Nhược không tiếc bất cứ giá nào để ở bên anh ta, có người thích Tần Tranh thì cũng rất bình thường.
Anh có thể sau khi gặp qua rất nhiều người vẫn kiên định lựa chọn cô, vậy là đủ rồi.
Nhưng Tần Tranh lại không biết cô đang nghĩ gì, nghe Cố Dật nhắc đến chủ đề này, anh rõ ràng có chút không vui mà nói: “Suy nghĩ của người khác không liên quan đến tôi.”
Cố Dật cố tình hỏi: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì rồi sao? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là ngưỡng mộ bác sĩ Tần có nhân duyên tốt thôi.”
Tần Tranh cười cười, lại mở một chai bia: “Tổng giám đốc Cố nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi có không vui cũng là vì ly rượu của anh đã cạn rồi thôi.”
Nói xong, anh rót đầy rượu cho Cố Dật.
Tiếp theo chủ đề của hai người từ chính trị chuyển sang trận bóng, từ thời tiết chuyển sang lịch sử, nghe Tạ Nhất Phi cũng buồn ngủ rồi. Nhưng bất kể là nói đến chuyện gì cũng đều đáng để họ uống cạn một ly, không phải Cố Dật kính Tần Tranh thì là Tần Tranh kính Cố Dật, nhìn qua thì vui vẻ hòa thuận, nhưng Tạ Nhất Phi lại cảm thấy hai người này đều đang thay phiên nhau chuốc rượu đối phương.
Vừa rồi không phải vẫn còn đang tốt đẹp sao? Sao mới một lát đã lại thành ra như thế này rồi?
Ban đầu Tạ Nhất Phi còn cố gắng khuyên ngăn, sau đó bất kể là người đang chuốc rượu hay là người đang bị chuốc, đều không ai nghe cô cả, cô cũng lười quản nữa rồi.
Bữa cơm này ăn rất dài, đến khi quán muốn đóng cửa mới kết thúc.
Tạ Nhất Phi gần như không uống gì, Tần Tranh và Cố Dật hai người đã uống hơn hai mươi chai bia. Lúc rời khỏi quán lẩu, Cố Dật đã say khướt, cũng may là anh dường như đã sớm dự liệu được mình sẽ say nên đã sắp xếp cho cấp dưới công ty đến đón anh.
Tiễn Cố Dật đi rồi, Tạ Nhất Phi hỏi Tần Tranh có muốn cô gọi giúp một tài xế lái xe hộ không, nhưng anh từ chối, anh lấy điện thoại di động ra nói anh sẽ tự gọi, Tạ Nhất Phi cũng không kiên trì nữa.
Một lát sau, anh cất điện thoại rồi nói: “Đi thôi, đi ra xe đợi thôi.”
Xe của anh đậu ở dưới lầu nhà cô, từ quán lẩu về đó còn mấy trăm mét.
Tạ Nhất Phi âm thầm đánh giá anh: “Anh không sao chứ?”
Anh liếc nhìn cô: “Bây giờ mới nhớ đến quan tâm anh.”
Là ảo giác của cô sao? Hay là tác dụng của cồn? Cái ngữ khí này giống như là đang oán trách cô, lại giống như là đang làm nũng... Đây vẫn là Tần Tranh mà cô biết sao?
Tạ Nhất Phi: “Vậy bây giờ quan tâm anh một chút không được sao?”
Tần Tranh: “Anh không sao. Không giống Cố Dật, chút tửu lượng đó cũng dám đi làm ăn.”
Tạ Nhất Phi cảm thấy buồn cười, anh thì hơn người ta được bao nhiêu chứ?
Ngoài mặt anh nhìn thì không có gì, nhưng ánh mắt dao động và bước chân chậm chạp đều đã tiết lộ là anh đã say rồi, chỉ là say không rõ ràng lắm thôi.
Đến dưới lầu, tài xế lái xe hộ vẫn chưa đến.
Tần Tranh trực tiếp kéo cửa sau ra rồi lên xe.
Tạ Nhất Phi có hơi do dự, nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ lên lầu luôn rồi, nhưng tối nay anh say rồi, để một mình anh ở trong xe, cô cũng không yên tâm.
Bên ngoài xe có rất nhiều muỗi, thế là cô lên ghế phụ, nghĩ rằng đợi tài xế lái xe hộ đến rồi cô sẽ đi.
Vừa lên xe ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt trầm uất mang theo hơi men mờ ảo của anh trong gương chiếu hậu.
Tần Tranh cười chế nhạo một tiếng.
Một nụ cười này làm Tạ Nhất Phi có chút khó chịu: “Anh cười gì?”
Tần Tranh nhìn cô trong gương chiếu hậu: “Anh đáng sợ như vậy sao?”
Anh có lẽ đang chỉ hành động cô ngồi ở hàng ghế trước này, giống như là cô đang cố ý giữ khoảng cách với anh vậy.
Tạ Nhất Phi cảm thấy anh có hơi vô lý, trong xe tối đen như mực, cô cùng ngồi ở phía sau với anh mới là lạ chứ?
Tạ Nhất Phi: “Nếu tôi sợ thì đã không lên xe rồi.”
Tần Tranh: “Chi bằng em cứ đối xử với anh tệ hơn một chút đi.”
Cái gì mà “tệ hơn”, giống như là cô đã làm gì có lỗi với anh vậy.
Tạ Nhất Phi: “Vì sao tôi phải đối xử tệ với anh?”
Cho dù bọn họ không phải là người yêu thương nhau hết mực, nhưng điều đó không ngăn cản cô thưởng thức anh là một bác sĩ giỏi, cảm kích tất cả những gì anh đã làm cho cô, đặc biệt là sau khi hiểu lầm năm xưa được hóa giải, mỗi lần cô tưởng tượng ra những gì anh có thể đã trải qua, cô sẽ cảm thấy đau lòng cho anh. Cả đời này, cô tin rằng sẽ không có ai đặc biệt với cô đến như vậy nữa.
Ai ngờ Tần Tranh vậy mà có chút tủi thân mà nói: “Em đối xử với anh còn chưa đủ tệ sao? Vừa rồi còn giúp anh ta chuốc rượu anh.”
“Anh ta” trong miệng anh tự nhiên chỉ Cố Dật, nhưng cô đã giúp Cố Dật chuốc rượu anh lúc nào chứ?
Tạ Nhất Phi nghĩ rất lâu mới nhớ ra, chỉ có một ly, là lúc Cố Dật nghe nói năng lực chuyên môn của Tần Tranh rất tốt, đã chữa khỏi cho không ít bệnh nhân. Lúc đó Tạ Nhất Phi nghĩ đến tất cả những gì Tần Tranh đã làm cho sư mẫu, nên đã bày tỏ sự đồng tình, cùng Cố Dật kính Tần Tranh một ly. Lúc đó anh còn chưa uống nhiều, ai biết sau này hai người này giống như đang so kè, cứ hết ly này đến ly khác uống không ngừng.
Tạ Nhất Phi bất lực: “Tôi chỉ là đồng tình với những gì anh ta nói thôi, không có ý chuốc rượu anh.”
“Thật sao? Em luôn có thể dễ dàng đồng tình với người khác, còn với anh thì không như vậy.”
Tạ Nhất Phi cạn lời, cô nhớ lần trước anh say, bọn họ còn có thể miễn cưỡng giao tiếp được, anh của hôm nay khiến cô có một loại cảm giác bất lực khi gặp phải người không có lý lẽ.
Dường như cứ hễ liên quan đến chuyện của Cố Dật, anh lại không phải là anh nữa.
Quả nhiên, đã nghe Tần Tranh hỏi cô: “Em vẫn luôn không đồng ý với anh, là đang cân nhắc anh ta sao?”
Lại đến nữa rồi...
“Chuyện này có liên quan gì đến Cố Dật?”
Tạ Nhất Phi cảm thấy rất kỳ lạ, Tần Tranh thậm chí không để ý đến Tần Nhất Minh, nhưng lại rất để ý đến Cố Dật.
Tần Tranh đột nhiên không đầu không cuối mà đổi chủ đề: “Ngày đi Xương Lê cùng em thật ra là sinh nhật của anh.”
Tạ Nhất Phi ngẩn người ra một chút.
Anh dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô, không quan tâm mà cười nói: “Xem đi, em quên rồi.”
Lúc đi Xương Lê là đầu tháng 7, trong ấn tượng của cô sinh nhật của Tần Tranh đúng là cũng vào đầu tháng 7.
Cô nghĩ đến ngày hôm đó ở trong nhà hàng ẩm thực Thái có một phòng riêng rất náo nhiệt, rất nhiều người ở trong hát, lúc đó cô hỏi nhân viên phục vụ họ có phải đang hát dân ca không, nhân viên phục vụ nói đó là bài hát chúc rượu, nói hình như là có người đang tổ chức sinh nhật.
Thì ra tối đó người đang tổ chức sinh nhật chính là anh.
“Đã lớn như vậy rồi, không được em ở bên tổ chức sinh nhật mà cũng phải nhớ kỹ lâu như vậy sao?”
Lời thì nói vậy, nhưng khi nói chính cô cũng cảm thấy không có chút tự tin nào—ngày đó cô không những không ở bên anh tổ chức sinh nhật, mà còn cùng Cố Dật ăn một bữa cơm. Đổi vị trí suy nghĩ, cô là Tần Tranh, cô cũng sẽ không thoải mái.
Tần Tranh: “Thật ra có tổ chức sinh nhật hay không thì cũng không quan trọng, nhưng đồng nghiệp của anh mời em, em không đến mà lại đi ăn cơm với Cố Dật. Sau này anh gọi điện thoại cho em, chính mắt thấy em cầm điện thoại lên nhưng lại không bắt máy.”
Những chuyện tối ngày hôm đó, Tạ Nhất Phi đều nhớ rõ.
Cô giải thích: “Lý Xán có tìm em, nhưng không nói là anh tổ chức sinh nhật, cuộc gọi đó không phải là em cố ý không bắt máy, chỉ là xung quanh ồn ào quá nên em muốn lát nữa sẽ gọi lại cho anh thôi.”
“Vậy còn Cố Dật thì sao?” Tần Tranh nhìn cô, “Tối hôm đó anh hỏi em có nên xin lỗi vì cú đấm năm xưa hay không, em hiểu ý anh không?”
Tạ Nhất Phi vốn cho rằng mình hiểu, nhưng lúc này nhìn thần sắc của anh, cô lại không chắc chắn nữa.
Tần Tranh dường như cười một tiếng: “Anh chỉ muốn nếu như trước đây là anh hiểu lầm hai người, vậy thì anh đúng là nên xin lỗi, nếu không phải, vậy thì đó là do anh ta đáng đời. Nhưng em cho anh câu trả lời là gì em còn nhớ không?”
Lúc đó Tạ Nhất Phi chỉ cảm thấy anh đang vô lý, rất mất kiên nhẫn nói chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Cố Dật chắc là sẽ không để bụng đâu, còn nói anh là người đánh người thì càng không cần phải để tâm làm gì.
Không ngờ, anh lại có ý này.
Tạ Nhất Phi thẳng thắn nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy.”
Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “Những suy nghĩ này của anh, không thể trực tiếp nói với em sao?”
Tần Tranh im lặng.
Tạ Nhất Phi đoán có lẽ là vì anh cũng có sự kiêu ngạo của mình, hoặc là đây chỉ là một loại mánh khóe né tránh, anh cũng sợ nghe thấy đáp án mà anh không muốn nghe.
Tần Tranh nói: “Anh hỏi em có người nhớ em mười năm em có cảm động không, em nói em căn bản không tin có một người như vậy.”
Lần này đổi thành Tạ Nhất Phi im lặng. Lúc đó cô cho rằng anh đang chỉ Cố Dật, không ngờ anh lại đang nói đến chính bản thân mình.
Trong lòng trào lên một cảm giác đau đớn kín đáo, tim như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé.
Trong mắt rất nhiều người, anh trên một mức độ nào đó là một người mạnh có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, nhưng anh cũng có một mặt nhạy cảm và yếu đuối của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Nhất Phi trịnh trọng nói: “Vậy thì anh đúng là nên xin lỗi Cố Dật, bởi vì chuyện 13 năm trước chỉ là một hiểu lầm, em và anh ta khi đó còn không tính là quen biết nhau.”
Ai ngờ Tần Tranh lại không mua chuyện này: “13 năm trước hai người không quen biết, vậy thì hai người quen nhau khi nào?”
Tạ Nhất Phi: “...”
Người đàn ông này thật sự quá nhạy bén. Về quá trình gặp nhau của cô và Cố Dật, anh ta chắc là đã sớm có phỏng đoán rồi, nhưng anh không hỏi, cô cũng không nói, một là cảm thấy không cần thiết, hai là cô không muốn gây thêm rắc rối không cần thiết. Kết quả là càng sợ cái gì thì nó càng đến.
Bây giờ xem ra chuyện này vẫn nên thẳng thắn càng sớm càng tốt.
Tạ Nhất Phi nghĩ nghĩ, kể lại chuyện cô bị thím hai lừa đi xem mắt, cũng nói cô lúc đó đã đạt thành sự đồng thuận với Cố Dật—hai người không ai coi cuộc gặp mặt lần đó là xem mắt cả.
Cô cho rằng Tần Tranh có thể hiểu được, Tần Tranh lại cười khổ nói: “Vậy nên em vẫn còn lén anh đi xem mắt một lần.”
Tạ Nhất Phi: “...”
Vậy nên anh thật ra căn bản không đoán được cái gì, vừa rồi chỉ đang dọa cô thôi sao? Sau đó liền dọa được ra rồi?
Nhưng dù thế nào, đúng là cô có lỗi trước.
“Chuyện này lúc đó tôi không nói với anh ngay, đúng là tôi không đúng.”
Tần Tranh: “Thật ra lúc em về Nam Kinh anh đã nghĩ đến rồi, mười năm, em có vòng bạn bè của riêng em, có lẽ sẽ có một người đối với em mà nói là khác biệt, em trở về, hai người sẽ gặp mặt, có lẽ còn sẽ phát triển ra câu chuyện tiếp theo. Nhưng anh không có tư cách để dò hỏi những chuyện này, anh không biết em coi mối quan hệ của chúng ta khi đó là như thế nào, có phải là loại tùy thời có thể dừng lại không cần để tâm hay không, nếu như vậy, em thật sự ở bên người khác, anh có thể làm cũng có lẽ chỉ có thể chúc phúc thôi.”
Khó trách trong khoảng thời gian đó anh dường như cố ý lạnh nhạt với cô, nhưng cũng chỉ duy trì một khoảng thời gian mà thôi.
“Vậy sau đó thì sao?” Tạ Nhất Phi hỏi.
“Sao sau đó? Thật sự muốn anh chúc phúc hai người?” Tần Tranh như là thật sự nổi giận, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, tức giận phun ra hai chữ, “Không có cửa đâu.”
Tạ Nhất Phi bật cười, con người anh chính là như vậy, vậy thì hà tất phải mạnh miệng làm gì chứ?
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là, cho dù anh để ý đến sự tồn tại của Cố Dật như vậy, anh vẫn giúp anh ấy giới thiệu người phụ trách đấu thầu của bệnh viện tư nhân đó.
Vì sao anh lại làm như vậy, cô cũng có thể đoán được rồi.
Một lát sau, anh lại mở miệng: “Thật ra, người nhà của em chắc chắn muốn hai người ở bên nhau lắm nhỉ?”
Điểm này Tần Tranh đoán không sai.
Cố Dật người dáng dấp đoan chính, công việc tốt, còn là người Nam Kinh, nhìn thế nào cũng đều là người mà cô có thể lựa chọn tốt nhất. Nên cô và Cố Dật không thành, cả nhà đều đã hối hận một khoảng thời gian, đều cho rằng vận đào hoa của cô không tốt, trước là lỡ mất Tần Nhất Minh, sau là lỡ mất Cố Dật.
Nhưng Tạ Nhất Phi không cảm thấy mình có tổn thất gì, cách nghĩ của người khác—cho dù người đó là người thân của cô, đối với cô cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Sau khi trải qua chuyện của Tần Nhất Minh, cô sẽ không vì ai mà làm khó bản thân nữa, nếu như có một ngày cô bước vào cuộc sống hôn nhân, vậy thì cũng chỉ có thể là vì yêu mà thôi.
Có lẽ là thời gian cô suy nghĩ có hơi lâu, khi Tạ Nhất Phi quay đầu muốn trả lời câu hỏi kia của Tần Tranh, đã phát hiện anh hai mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào cửa kính xe, đã ngủ rồi.
Cô thở hắt ra một hơi, nhìn thời gian hiển thị trên xe, cái anh tài xế lái xe hộ này có hơi chậm rồi đó.
Lại đợi một lát, điện thoại của Tần Tranh đột nhiên vang lên, chắc là anh đã chỉnh chế độ im lặng rồi, nên chỉ có tiếng rung.
Có lẽ là tiếng rung không đủ lớn, Tần Tranh hơi cau mày một chút, nhưng cũng không lập tức tỉnh lại, xem ra là đã say không nhẹ rồi.
Tạ Nhất Phi ban đầu không muốn quan tâm, nhưng lại nghĩ có lẽ là tài xế lái xe hộ đã đến rồi nhưng lại không tìm thấy xe, nên mới gọi điện thoại đến.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông, cô không nỡ gọi anh dậy, thế là xuống xe đổi sang hàng ghế sau, muốn thay anh bắt máy.
Tạ Nhất Phi cũng không dám bật đèn đọc sách, sợ hàng xóm đi qua nhìn thấy sẽ hiểu lầm gì đó.
Trong xe ánh sáng rất lờ mờ, hơn nữa anh lại đang mặc một thân đồ đen, Tạ Nhất Phi chỉ biết điện thoại ở trên người anh, nhưng không nhìn thấy chỗ nào đang rung.
Tạ Nhất Phi ấn vào túi quần bên phải của anh, hình như không ở bên phải. Vậy thì là ở bên trái... Thật đúng là ở bên trái.
Cô hơi nghiêng người, sờ soạng tìm miệng túi quần... Sờ thấy điện thoại rồi.
Mà đúng lúc này, tay của cô đột nhiên bị người ta giữ lại.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen láy lại sáng ngời của Tần Tranh.
Cô không biết anh tỉnh dậy từ lúc nào. Lúc này hai người ở rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, khác với trước đây, nhiều hơn một chút mùi rượu thanh mát. Nhịp tim của Tạ Nhất Phi đột nhiên lỡ mất một nhịp.
“Đang sờ gì vậy?”
Có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ, có lẽ là vì đã uống rượu, khi anh mở miệng giọng nói không lớn, mà còn có chút khàn khàn, rất giống anh trong một số tình huống nào đó. Nhịp tim của Tạ Nhất Phi bỗng nhiên lỡ đi một nhịp.
“Điện thoại của anh đang đổ chuông.”
Trong lúc nói, cô muốn rút tay về, nhưng bàn tay đang giữ tay cô vẫn luôn không có ý buông ra.
Qua lớp vải tây mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ tay của người đàn ông, có lẽ là vì đã uống rượu, thân nhiệt của anh cao hơn bình thường một chút.
Anh không hề quan tâm đến lời cô nói, cũng không hề quan tâm đến cuộc gọi đó, mà lại nói: “Tóc của em xõa ra rồi.”
Tạ Nhất Phi hôm nay buộc tóc đuôi ngựa thấp, vừa rồi bị xô đẩy như vậy, có vài sợi tóc đã trượt ra khỏi dây buộc.
“À.”
Cô đang muốn đưa tay lên sửa lại thì một bàn tay có các đốt ngón tay rõ ràng đã trước cô một bước vuốt mấy sợi tóc đó ra sau tai, nhưng bàn tay kia lại không hề lập tức rời đi.
Cô có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài với những vết chai mỏng từ phía sau tai cô vuốt xuống cằm cô.
Đó là một hành động rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô bất giác nín thở.
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, sau đó ngón cái của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Một tay cô bị anh giữ chặt, cô buộc phải giữ tư thế hơi nghiêng người về phía trước, một động tác như vậy của anh, cô gần như mất thăng bằng, một tay khác không tự chủ được mà chống lên người anh.
Giây tiếp theo, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, là nụ hôn của anh.
“Cộc cộc cộc”, có người gõ vào cửa kính xe.
Đôi mắt Tạ Nhất Phi vừa nhắm lại đột nhiên mở ra, vội vàng đẩy Tần Tranh ra rồi ngồi lại ghế, vừa quay đầu liền nhìn thấy trên cửa sổ xe có một người đang nằm sấp, đối phương đang đội một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh, đang nhìn vào trong xe.
Tạ Nhất Phi kinh hồn bạt vía thở hắt ra một hơi, sau đó đẩy cửa xe ra.
“Là người đặt tài xế lái xe hộ...”
Chữ “ạ” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, có lẽ là nhìn thấy trong xe còn có một người đàn ông, anh tài xế lái xe hộ đột nhiên ý thức được mình có thể đã gây chuyện rồi.
Anh ta nói chuyện cũng có hơi lắp bắp: “Xinxin lỗi, tôitôitôitôi gọi điện không ai bắt máy, cho rằng người ta đang ngủ ở trong xe...”
May là bọn họ cũng không làm gì trong xe cả.
Tạ Nhất Phi cố gắng trấn định mà ngắt lời anh tài xế lái xe hộ: “Làm phiền anh đưa anh ấy về nhà an toàn.”
“Không vấn đề không vấn đề gì ạ!!”
Trước khi cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy người đàn ông ở trong xe, vì góc độ nên cũng chỉ nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt sắc cạnh của anh.
Nhìn chiếc xe đi xa, Tạ Nhất Phi vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");