Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
  3. Chương 12
Trước /34 Sau

Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Sakura Trang

“A… Trầm lang… Eo, eo thật mỏi… Ngực thật bực bội… Ừ ách ta nghĩ, ta muốn đứng lên…”

Mặc Đam không thể không tìm kiếm sự trợ giúp từ Trầm Cố, một bên không nhịn được động bụng lớn, vô thức muốn dùng lực nhưng lại không biết nên dùng sức ở nơi nào.

Trầm Cố đỡ Mặc Đam chống người ngồi dậy, xà yêu yếu ớt căn bản không chịu được người nặng nề, gần như hoàn toàn do lực lượng của hắn đỡ lấy Mặc Đam.

Mặc Đam vừa đứng lên, bụng càng chịu trọng lực lớn, nặng trịch trĩu xuống đất khiến y suýt chút nữa quỳ xuống, nếu không phải có Trầm Cố hỗ trợ nâng bụng y, chỉ sợ y cũng không đứng lên nổi.

Nhưng dù nằm lòng buồn bực hông đau, đứng chưa chắc đã không khổ cực.

Hô hấp Mặc Đam đặc biệt thô nặng, đứng trong chốc lát, người lại càng ra nhiều mồ hôi lạnh hơn.

“Trầm lang… Trầm lang…”

Mặc Đam ôm bụng, trong miệng không ngừng gọi tên Trầm Cố.

Dưới hắc bào, bụng của y ngọ nguậy lợi hại, giống như muốn rơi xuống vậy.

“Ai u a... Nặng... Muốn rách a a!” Giọng nói của Mặc Đam mang theo nức nở.

Trầm Cố vội vàng phủ xoa bụng lớn của Mặc Đam, nơi đó cứng rắn giống như đá vậy, nhô lên lại trĩu xuống, tay Trầm Cố đặt bên trên cũng có thể cảm nhận được sức lực bên trong.

Trong lòng biết không tốt, Trầm Cố dùng chút lực, muốn xóa tan đoàn cứng rắn như băng này.

Xà yêu cũng không né tránh sự đụng chạm của Trầm Cố, chẳng qua tiếng kêu càng thêm thảm thiết hơn một chút.

Thật vất vả bụng lớn của xà yêu mới xốp xuống một chút, lúc này y đã gần như ngồi phịch ở trong ngực Trầm Cố.

Trầm Cố hôn hôn tóc mai ướt đẫm của Trầm Cố, thấp giọng hỏi: “Còn chịu nổi sao? Nếu không muốn nằm xuống không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Đam trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giọng nói có chút khô khốc: “Ta, ta chỉ muốn muốn như vậy, được ngươi ôm… Có được hay không… Ách a…”

Chỉ cần được Trầm Cố ôm vào ngực như vậy, giống như những thứ thống khổ kia cũng không còn là vấn đề.

Trầm Cố gật đầu, cẩn thận nâng bụng lớn của Mặc Đam, điều chỉnh tư thế để cho y tựa thoải mái hơn chút.

Bụng Mặc Đam quá lớn, nặng chịch cộm ở trước người, hai chân bắt buộc giang rộng ra một cách mất tự nhiên, đương nhiên tư thế nhìn không được coi là nhã nhặn.

Ở bụng lớn xà yêu từng trận kéo căng rung động, tình huống sinh sản của y dần dần thay đổi.

Bụng vốn cao ngất tròn trịa dần dần trĩu xuống, không còn đầy đặn phồng lên như trái bóng, mà dần dần lộ ra hình trái lê…

*

Trong ngực Trầm Cô là xà yêu như nhược không xương, chỉ theo bụng từng trận căng lên mới kéo căng người đau rên hai tiếng.

Đột nhiên, Mặc Đam cứng người run lên cầm cập, bụng lớn của y đột nhiên ưỡn về về phía trước, nếu như không phải được Trầm Cố vững vàng ôm trong ngực, chắc hẳn sẽ nặng nề ngã về đằng trước.

Trầm Cố cúi đầu, thấy mặt Mặc Đam vặn vẹo đến mất vẻ xinh đẹp vốn có, dữ tợn đến đáng sợ.

Hô hấp của Mặc Đam giống như tắc nghẽn, giống như tiếng kêu đau đều bị nhét ở trong cổ họng.

Tích tích lịch lịch tiếng nước chảy phá lệ rõ ràng trong nhà lao.

Xà yêu, vỡ ối.

Dưới sự va chạm không ngừng nghỉ của năm thai nhi mạnh mẽ, sau khi Trầm Cố ngừng dùng thuốc mấy tháng, thai mô vốn thật dầy dẻo dai của xà yêu cuối cùng cũng vỡ ra một đường, nước ối trong bụng từ từ chảy xuống.

Sau khi vỡ ối sinh sản so với lúc trước càng thêm kịch liệt. Mặc Đam đau đến ý thức mơ hồ, trên đời tại sao lại có đau đớn như vậy, mỗi lúc y cho là không có cách nào chịu đựng được thì lại có thêm một tầng đau đớn hơn.

Mặc Đam theo bản năng dùng sức, mà mỗi lần dùng sức lại khiến y đau đớn đến run rẩy.

“A!!! A a a!”

Ngón tay nhỏ gầy của Mặc Đam nắm chặt lấy vạt áo của Trầm Cố, toàn bộ bụng đều đang đau, y căn bản không dám chạm vào.

Mặc Đam không chịu đựng được muốn giãy giụa, phí công muốn tránh thoát sự đau khổ này, lúc này dù có một nửa lực đỡ của Trầm Cố cũng không đứng vững.

Trầm Cố cau mày, ôm ngang Mặc Đam lên. Bị ôm ngang tư thế biến hóa khiến xà yêu trong bụng xà yêu lại một trận phiên giang đảo hải, “A… Đau!”

Trầm Cố thả y lên giường, thân thể Mặc Đam vừa tiếp xúc với giường liền không nhịn được co rút —— mặc dù bụng to lớn ngăn cản khiến ý định này không thực hiện được.

“A a... Ách a... Ách ừ a!”

Xà yêu đau đến không dừng được vặn hai chân, nhưng thai bụng cộm ở giữa chân khiến y lại vội vã tách hai chân ra, trái phải chỗ nào cũng có chỗ đau.

Trầm Cố đứng ở mép giường yên lặng chăm chú nhìn xà yêu sinh sản trên giường đang giãy giụa.

Bỗng nhiên, đưa tay ra, chạm vào khóe mắt xà yêu.

Ướt át.

Là xà yêu đau đến tự động chảy nước mắt.

Người có thể chịu đựng như vậy, cũng còn phải chảy nước mắt nữa, thật là rất đau đi.

Ban tử sinh con, từ trước đến giờ đều rất đau.

Xa yêu mang thai sinh con, không phải chuyện thường của trời đất, vừa gian nan lại khốn khổ.

Trước khi Thanh Thanh chết, cũng rất đau đi. Cũng là mất công giãy giụa như vậy, kêu đau vô ích.

Đời có nhân quả, không thể làm trái.

Mặc Đam giết chóc tàn ác, lại rơi vào lưới tình của Trầm Cố, định trước một trận vạn kiếp bất phục.

*

Mặc Đam phí công không ngừng chuyển bụng về phía trước, kêu thảm thiết liên tục.

Trầm Cố phất đi sợi tóc bởi vì giãy giụa mà dán trên mặt của y, tay bị Mặc Đam nắm chặt, “Trầm lang! Ách a... Trầm lang! A!!” Xà yêu đau đến nỗi trong thanh âm đều mang theo nức nở, mềm yếu không chịu nổi chỉ có thể khao khát dựa vào Trầm Cố.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trầm Cố hỏi.

“Ách ừ... Eo... Eo muốn gãy rồi... A a... Bụng trĩu... Ngô a thật là đau... A a a...”

Bụng mang thai to lớn của Mặc Đam giống như một cầu nước căng phồng, lúc này lại giống như bị đè ép mà biến hình lồi lõm, phiên giang hải đảo. Đó là dấu hiệu thai nhi muốn ép buộc rời khỏi thân thể mẹ.

Trong giãy giụa, xà yêu vô thức dang hai chân trần truồng, nước ối làm ướt quần được Trầm Cố cởi ra. Mặc Đam chưa từng tìm hiểu về những việc liên quan đến mang thai sinh sản, cũng không biết phải sinh con như thế nào, làm thế nào để giảm bớt thống khổ, y chỉ biết theo bản năng nhanh chóng tùy tiện dùng sức, nhưng càng dùng sức lại càng đau đớn khó chịu đựng được.

Trầm Cố không nói, thấy rõ ràng, trong lòng đã có cách.

Nước ối dưới thân xà yêu vẫn chảy tí tách tí tách như cũ, nhìn cái bụng căng lên để nhận ra tiết tấu cung lui của y, trước mắt đã là lúc sinh sản có xu hướng mãnh liệt.

Nhưng mà, dưới tầm mắt bị che kín bởi bụng lớn của Mặc Đam, sản huyệt dưới thân vốn nên mở ra, vẫn đóng chặt như cũ.

Chỉ có nước ối trong suốt vẫn chảy ra từng chút một.

Thân thể của y căn bản không có tiến vào trạng thái sắp sinh. Ngay cả chiếc bụng to lớn trĩu đến giống như hình giọt nước kia, chỉ có lúc dựa vào ưỡn thẳng lên mới đi xuống được một chút.

Mặc dù Mặc Đam đã phải chịu đựng trăm lần đau khi lâm bồn, nhưng bào thai trong bụng y, thậm chí còn chưa vào chậu.

Từng giây từng phút, cũng chỉ như vậy.

Thống khổ của Mặc Đam giống như vĩnh viễn không có cuối.

Quảng cáo
Trước /34 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lúc Tàn Canh

Copyright © 2022 - MTruyện.net