Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sakura Trang
Mặc Đam vẫn là muốn sinh hạ hài tử của Trầm Cố, Trầm Cố qua thời gian không ngắn mới hiểu được. Vẫn là Mặc Đam quấn hắn dụ hắn làm những chuyện kia làm quá mức vẫn không đủ, Trầm Cố phát hiện khác thường hỏi kỹ mới biết.
Thân thể xà yêu nghĩ muốn mang thai cũng không dễ dàng, Mặc Đam đối với cụ thể có con như thế nào không quá rõ, liền chỉ không ngừng cầu hoan, suy nghĩ nhiều lần hy vọng cũng lớn chút. Cũng không biết Trầm Cố thương tiếc hắn mang thai nguy hiểm thống khổ, cũng dùng chút thủ đoạn tránh để mang thai. Cho đến y quấn Trầm Cố đòi hỏi quá mức đến thân thể chịu không nổi, lúc này hai người mới nói rõ tâm tư lẫn nhau. Đều là kinh ngạc.
“Ngu ngốc, đau khổ ngại càng không đủ sao?” Trầm Cố cũng không tán thành muốn hài tử.
“Nhưng mà, là hài tử của ngươi và ta ~” Mặc Mặc Đam vừa nghĩ tới mình có thể mang thai cốt nhục của Trầm Cố, lòng cũng nhanh tan ra, những đau đớn rành rành đã thể nghiệm qua kia cũng hồn nhiên không thèm để ý.
Trầm Cố cũng biết suy nghĩ của Mặc Đam, “Ngươi cũng nên thương tiếc bản thân mình hơn đi nha.” đừng trong lòng trong mắt chỉ tràn đầy là ta.
Không ngăn được ánh mắt tha thiết của xà yêu, cuối cùng hai người đạt thành thỏa hiệp, Mặc Đam không tận lực cầu hài tử, Trầm Cố không cố ý ngăn cản, tùy duyên, nếu có con liền để bọn chúng lại.
Chẳng qua là Trầm Cố bao nhiêu vẫn là có chút trách Mặc Đam không đau lòng thân thể mình, lúc thân mật liền cố ý nâng xà yêu không chịu đi vào, dùng các loại thủ đoạn mắc cỡ càng ngày càng đa dạng, thân thể của xà yêu cũng càng ngày càng không rời được hắn, mỗi một nơi trên hải đảo gần như đều lưu lại dấu vết điên loan đảo phượng của bọn họ.
Giờ phút này Mặc Đam liền bị Trầm Cố đè ở trên tảng đá xanh trong hồ, y phục cởi hết, da trắng hồng thấu.
“Trầm lang ~ a cáp ~ đừng... Ai a!... Không được ô ~ “
Mặc Đam không ngừng lắc đầu, tiếng rên rỉ vừa vui vẻ vừa đau khổ. Y không dừng được ưỡn ngực, hai viên hồng ngọc phía trên kia ướt át trơn bóng như hồng, đã sớm sưng vù. Hết lần này tới lần khác Trầm Cố vẫn còn dùng răng cắn kéo ra bên ngoài, mùi vị thực cốt để cho cả người xà yêu run rẩy.
Ngọc hành thanh tú dưới người đã tím căng từ lâu, đỉnh chóp không ngừng phun ra trọc trắng hình giọt sương, kích động khó đè nén, phần gốc lại bị sợi tơ tằm kéo căng buộc chặt, hiển nhiên là không cho phép y thoải mái tiết ra.
Xuống chút nữa, lúc Trầm Cố đang để ở giữa chân y, nơi lửa nóng đó để ở huyệt khẩu mềm mại, lằng nhằng chính là không chịu đi sâu vào.
Trầm Cố đều không có thật muốn y, xà yêu đã bị làm cho cao triều không ngừng, phía dưới ướt đến không tưởng, trước mặt cũng bị bịt muốn nổ.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác thân thể căn bản không nhận được đầy đủ thỏa mãn, khoái cảm vô tận để cho Mặc Đam điên cuồng, nhưng nơi đói khát nhất khẩn cấp cấp nhất lại vô tình để mặc, khổ sở để lòng xà yêu muốn chết đều có.
“Ô a ~ Trầm lang ~ cầu ngươi a a ~ cho ta ~ ừ a ~ không chịu nổi nha ~ ách hắc a...”
Hai chân mềm trắng như tuyết của xà yêu không ngừng dây dưa eo Trầm Cố, trượt rơi xuống xòe ra thành tư thế xấu hổ. Thân thể quang lỏa của y nhanh hóa thành nước vậy, nửa người ngâm ở nước trong hồ.
Chân không ngừng dây dưa bám vào Trầm Cố, hạ thân một trượt liền chạm nước mát mẽ trong hồ, hoa Lửa nóng tới lúc gấp rút mở ra thì mút vào tiểu Trầm Cố, lúc này cũng trực tiếp để nước lạnh tiến vào, chớp mắt nóng lạnh luân phiên khiến Mặc Đam thét lên, vịn lưng của Trầm Cố, cả người run rẩy không ngừng được.
“A nha nha! Không! A...”
Nhìn xà yêu nước mắt tràn ra, dáng vẻ nghẹn ngào thảm hề hề, cuối cùng Trầm Cố mới nương tay cho, khẽ nâng mông non mềm của Mặc Đam lên, ngón tay dò vào nơi trơn trượt giữa chân, đẩy nước trong hồ ra.
Sau đó cũng không gấp rút tay ra, chỉ lưu luyến xoa đè mịn màng mềm nơi hoa, mặc nơi đó xuân triều mãnh liệt, tràng thịt chỗ sâu cũng co quắp xoắn sít chặt.
“Đam nhưng đồng ý với ta? Ừ?”
Âm cuối ái muội trầm thấp để cho xà yêu lại giật mình một cái, hạ thân lại phun ra một cỗ dịch nóng bỏng.
“Chúng ta đều thân mật không kẽ hở như vậy, Đam còn không chịu để cho ta nhìn một chút chân thân của ngươi sao? Vi phu thật đau lòng đâu ~ ” Khí tức ấm áp của Trầm Cố vẩy vào trên cổ Mặc Đam, miệng lưỡi ướt át liếm cổ trắng nõn của Mặc Đam, hô hấp đích càng dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng.
Mà dưới thân, một cái tay khác của Trầm Cố trượt đến trên ngọc hành đang run rẩy, ấn chóp đỉnh bóng loáng, va chạm một cái.
Chỗ Yếu ớt chỗ kia nơi nào chịu được như vậy, xà yêu gần như lập tức thét lên. Nơi mẫn cảm nhất đều bị giày xéo, khoái cảm chất đống đến quá nhiều, vượt qua năng lực chịu đựng của thân thể, vui quá mức liền gần như trở thành đau khổ.
Mặt xà yêu đầy nước mắt, nước bọt cũng từ khóe miệng tuột xuống, phí công giãy giụa chuyển động, lại giống như trong từng đợt khoái cảm cực hạn mà co rút thành con tôm luộc.
“Đồng ý với ta, được không? Nương tử?”
Gần như câu “Nương tử” kia vừa dứt lời, Mặc Đam liền tan vỡ kêu khóc nói: “Đồng ý! Đồng ý! Ta đồng ý! A…”
Một khắc sau, hai chân sáng bóng của Mặc Đam liền hóa thành đuôi rắn cường tráng màu đen, đuôi vẫn còn lắc lư liên tục, khuấy động nước trong hồ.
Trên thân rắn trải rộng vảy, vị trí hoa huy*t nứt ra một kẽ hở nhỏ. Trầm Cố đưa tay thăm dò một chút, kẽ hở nhỏ kia liền lộ ra thịt mềm trắng mịn bên trong, dịch nước trơn nhẵn một hồi liền thấm ướt một mảng lớn vảy đen.
Đầu ngón tay Trầm Cố vào sâu hơn, lập tức liền bị thịt huyệt trơn mềm mút chặt. Giữa lúc cảm nhận xúc cảm truyền tới đầu ngón tay, nhận ra được thân thể xà yêu hơi rung, nhìn một cái, xà yêu đang che mặt im lặng rơi lệ.
Mặc Đam khóc lợi hại, nước mắt giống như cột nước vậy, hết lần này tới lần khác cắn chặt không phát ra tiếng, khóc khiến toàn thân đều run rẩy.
Trầm Cố đau lòng, cũng không cố ý trêu chọc y, kéo tay của y xuống đi hôn ngay mắt đang đóng chặt của y, mút một ít nước mắt y chảy ra, còn không ngừng dỗ nhẹ: “Nga nga ngoan, A Đam đừng khóc đừng khóc.”
Mặc Đam vốn là bị người yêu khiêu khích không chịu được, đáy lòng lại hiện nguyên hình bộ mặt tự ti, nhất thời vừa khó chịu vừa sợ hãi, Trầm Cố sờ một cái huyệt rắn của y, liền cũng không nhịn được nữa khóc lên.
Hiện được người yêu ôn nhu dỗ một cái, càng thêm yếu ớt, lại càng nức nở nghẹn ngào cũng không dừng được.
Trầm Cố biết tâm bệnh của Mặc Đam, lần dày vò này hắn cũng có ý nghĩ mượn cơ hội này cởi ra ngăn cách. Hắn hoàn toàn không thèm để ý thân phận xà yêu của Mặc Đam, nếu động tâm với y, vậy thì vô luận y hình dạng gì hắn đều yêu. Huống chi ở dưới tình huống Mặc Đam không biết, lúc trước sau khi Mặc Đam khó sinh chết hoàn toàn hóa về nguyên hình, Trầm Cố ôm con đại mặc xà như thường cùng nằm hồi lâu.
Mắt thấy xà yêu cũng sắp thành thủy yêu, nước mắt làm sao đều không ngừng, Trầm Cố dứt khoát trực tiếp dùng đòn sát thủ, nắm eo nhỏ mềm dẻo của Mặc Đam, một động thân, đi sâu vào giữa huyệt đang sít chặt trên thân rắn.
“A!” Mặc Đam nức nở kêu sợ hãi một tiếng, thoáng qua tiếng kêu sợ hãi này liền hóa thành rên rỉ kiều mỵ.
Trầm Cố lập tức làm vừa sâu vừa nặng, thẳng đến khi đem nhiệt độ nóng bỏng tiết vào linh hồn của Mặc Đam.
Mặc Đam không dừng được lớn tiếng kêu, ánh mắt mê ly, đuôi rắn loạn quăng lên sóng nước.
Trầm Cố cũng không có nhiều động tác, chỉ một mặt lấy lòng hoa huy*t trên thân rắn, mang đến cho Mặc Đam từng cái cuồng triều vui vẻ.
Giọng của Mặc Đam cũng biến khàn, nước mắt vẫn vô thức chảy, nhưng là bởi vì vui vẻ.
Hồi lâu hồi lâu.
Trời tối xuống, một đôi trong hồ này cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Mặc Đam nằm ở trên ngực Trầm Cố, Trầm Cố duy trì tư thế dừng lại ở trong cơ thể Mặc Đam, ôn nhu ôm Mặc Đam trong ngực, từng chút từng chút vuốt ve sống lưng trơn bóng ướt mồ hôi của Mặc Đam, kiên nhẫn đợi dư âm của y lắng xuống.
Đuôi rắn màu đen cường tráng hoàn toàn mềm nhũn, dựng ở trong nước liền đầu đuôi cũng lười động một cái. Hạ thân nơi hai người kết hợp bừa bãi một mảnh, khắp nơi trên vảy đen dịch trắng vô cùng rõ ràng.
Sau trận hoan ái rất dài và kịch liệt, Mặc Đam có chút hoảng hốt mơ màng. Thanh âm ôn nhu của Trầm Cố vang lên bên tai:
“Đam, ngươi cực kỳ xinh đẹp.”
“Cho nên, không phải sợ.”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn chung một chỗ.”
Mặc Đam ngẩng đầu, rõ ràng vẫn chảy nhiều nước mắt như vậy, nhưng là nước mắt hạnh phúc.
“Cám ơn ngươi, Trầm lang.”
Cám ơn ngươi nguyện ý tiếp nhận ta.
Cám ơn ngươi biết ta yêu và sợ.
Cám ơn ngươi nguyện ý cùng ta đi tiếp tục đi tiếp.
“Ta thật yêu ngươi nha, tướng công ~ “