Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tinh Chấn
  3. Chương 18: "Người yêu của tôi, Triệu Dĩ Xuyên."
Trước /22 Sau

Tinh Chấn

Chương 18: "Người yêu của tôi, Triệu Dĩ Xuyên."

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Phailin

Phòng ở trang viên dành cho hôn lễ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Đám cưới đồng giới ít phân đoạn hơn so với đám cưới truyền thống, và cả quá trình sẽ tương đối đơn giản, ngoài ra một trong những yêu cầu của Bùi Triết là phải “đơn giản và thân mật”, âm nhạc trong đám cưới cũng đã được quyết định từ rất sớm.

Bữa tiệc ở sân cỏ.

Trang viên Nam Ngạn này là một trong những khách sạn sang trọng địa phương có mức phí cao nhất trong toàn bộ khu vực ở phía đông, nằm ở ngoại ô thành phố Hồng Thạch, có hơn 20 mẫu đất, không chỉ là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng mà còn có rất nhiều hoạt động khác. Trong hai năm qua, nó là nơi liên tiếp tổ chức hôn lễ của một số cặp đôi nổi tiếng và các gia đình giàu có, trang viên Nam Ngạn đã trở nên nổi tiếng, chất lượng dịch vụ bảo mật và quyền riêng tư cũng trở nên cao cấp hơn.

“Thiên nga bảo” do Bùi Triết lên kế hoạch là một trong những tòa nhà độc lập.

Tiếp giáp với vùng cỏ lau, địa hình lại cao, lại là nơi có thể nhìn ngắm toàn bộ trang viên một cách đẹp nhất.

Đúng như tên gọi, tòa nhà chính bao gồm 4 tầng với 10 phòng ngủ và các cơ sở vật chất khác như phòng trò chơi điện tử, phòng chiếu phim và phòng tập thể hình, tất cả đều rất đầy đủ. Về bên ngoài sân, riêng diện tích sân cỏ đã gấp hai lần sân bóng đá.

Triệu Dĩ Xuyên thấy địa điểm tổ chức liền hỏi Bùi Triết: “Đám cưới này tốn bao nhiêu tiền?”

“Không biết.”

Bùi Triết thực sự không biết, bởi vì cậu không phải chi tiền.

Tập đoàn Khải Vinh là một trong những cổ đông lớn đầu tư vào trang viên Nam Ngạn, Bùi Chiếu Tuyết nắm giữ 8% cổ phần ở đây, nói thẳng ra, thì đây cũng chả khác gì địa bàn nhà cậu.

Triệu Dĩ Xuyên không hiểu rõ mối liên hệ này, nhưng lại cảm thấy Bùi Triết cố ý không nói rõ với anh để anh không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.

Bởi vì chuẩn bị cho đám cưới, sân cỏ “thiên nga bảo” đã được bố trí hoàn hảo từ trước.

Tông màu chủ đạo là trắng và hồng phấn, không khí của bữa tiệc chủ yếu là tự do bình dị, cũng không nhấn mạnh đây là đám cưới, chỉ đơn giản ở bàn cắm hoa và bục tuyên thệ trang trí tên của Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên.

“Ngày mai sẽ có ban nhạc ở đây, tôi sẽ cho Bùi tổng xem qua danh sách bài hát, nếu Triệu tiên sinh có thêm ý tưởng thì cũng có thể bổ sung vào.” Diêu Điều đưa tài liệu cho Triệu Dĩ Xuyên, “À đúng rồi, tối nay sẽ có bachelor party, không cần phải đi ngủ quá sớm. Hai vị có thể cắm trại cùng mọi người, uống rượu, nghe nhạc rock&roll với mọi người.”

“…… Tôi sẽ không tham gia.” Triệu Dĩ Xuyên quay sang Bùi Triết.

Party này là do Sở Sướng đầu têu, Bùi Triết nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội tốt để thư giãn liền đồng ý, nghe thấy Triệu Dĩ Xuyên nói như vậy, sắc mặt cậu bỗng trùng xuống: “Có phải anh lại muốn nói không liên quan đến anh không?”

Triệu Dĩ Xuyên: “Tôi thật sự không thân với bạn bè của cậu và Sở Sướng, trường hợp hôm nay thì…… Tôi sẽ không nói dối, vẫn là sau này thân quen rồi sẽ gặp mặt nhau đi?”

Nhỡ đâu hôm nay anh lỡ mồm nói gì đó, ảnh hưởng đến mặt mũi của cậu, người ta sẽ biết anh và cậu chỉ là kết hôn giả thì sao?

Đó là tất cả những gì mà Triệu Dĩ Xuyên nói.

Nghe vậy, Bùi Triết đành phải thỏa hiệp, nhưng vẫn còn tức giận: “Bây giờ nói ‘sau này’, anh đừng đến lúc đó lại từ chối nữa đấy.”

“Sẽ không đâu.” Triệu Dĩ Xuyên nói, nở một nụ cười hoàn hảo.

Anh ấy là chuyên gia đàm phán, luôn có cách để cho Bùi Triết nghe theo quyết định của anh. Sau khi nhận ra được điều này, Bùi Triết không giãy giụa nữa, quay sang nói với Diêu Điều: “Anh ấy không đi, tối nay tôi cũng phải họp video với mấy giám đốc của các phòng làm việc, cứ để khách khứa tự mình vui vẻ đi.”

Diêu Điều: “…… Anh hôm nay vẫn còn làm việc à?”

Bùi Triết gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy lịch trình của mình có gì đó không ổn.

Nhìn thấy chiếc mặt nạ chuyên nghiệp nghiêm ngặt của Diêu Điều cuối cùng cũng xuất hiện một vết rách, Triệu Dĩ Xuyên vui sướng khi thấy người ta gặp họa, thầm nghĩ trong lòng: “Nhìn xem, biết ngay cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy mà.”

Nhưng mà khách hàng đã yêu cầu như vậy, Diêu Điều cũng không dám nổi giận, liền chạy đi sắp xếp.

Đông chí qua đi, thời gian ban đêm dần dần rút ngắn lại, dự báo thời tiết nói hôm sau trời sẽ nắng, nhưng đêm hôm trước mây mù lại dày đặc, không nhìn thấy cả một ngôi sao.

Ban đêm, trang viên vẫn rực rỡ ánh đèn như ban ngày.

Danh sách khách mời của đám cưới là do Bùi Triết cùng mẹ cậu lập ra, sau khi cân nhắc rất nhiều lần, cuối cùng vẫn luôn có lợi ích.

Nhưng bữa tiệc có chút khác biệt, để liên lạc với các đối tác làm ăn cùng tuổi, Bùi Triết đã gửi thiệp mời cho họ, hy vọng có thể tụ họp với nhau. Hầu hết họ đều cho cậu mặt mũi, mang theo cả bạn nam lẫn nữ, Triệu Dĩ Xuyên thấy có nhiều người như vậy, vừa mới nhìn thấy trong sân đầy nam nữ đã vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra là thật, nhân vật chính có mặt hay không không quan trọng.

Ban nhạc, lửa trại đêm đông, BBQ, bể bơi, mọi thứ đều có vẻ thoải mái và dễ chịu, như thể đám cưới có hay không cũng không quan trọng.

Triệu Dĩ Xuyên đứng từ trên cao quan sát, trong nhóm người này anh chỉ biết Sở Sướng, bên cạnh cậu là Tô Nghệ. Anh đã sớm biết hai người bọn họ có gian tình, chỉ là không nghĩ đến lại tiến triển nhanh như vậy.

Khi mới vào làm, Triệu Dĩ Xuyên đã nghe đồng nghiệp đồn thổi rằng Tô Nghệ vừa nhận lời cầu hôn của bạn trai, về sau lại không biết tại sao họ lại chia tay. Bọn họ vừa chia tay không bao lâu, trên vòng bạn bè của Tô Nghệ liền xuất hiện thân ảnh của Sở Sướng, mà Triệu Dĩ Xuyên lại có quan hệ thân thiết với Sở Sướng, cho nên dễ dàng trở thành đồng nghiệp của Tô Nghệ.

Bây giờ đây, bên cạnh màn biểu diễn của ban nhạc rock, Tô Nghệ đang ngồi trên đầu xe jeep, Sở Sướng thì dựa người vào đầu xe, vòng tay ôm lấy eo Tô Nghệ, hai người mỗi người cầm một chai bia, tình nồng ý đậm.

Hầu như tất cả bọn họ đều đi theo cặp, nếu không thì sẽ đi theo nhóm, khiến cho Triệu Dĩ Xuyên đứng bên cửa sổ trông vô cùng buồn cười.

Anh không có việc gì để làm, đứng trơ một góc trông thật thê lương.

Triệu Dĩ Xuyên chỉ đơn giản là đi dạo quanh biệt thự, coi như là đi tham quan các phòng, cuối cùng từ trong phòng bếp lấy ra hai hộp kem Haagen-Dazs vị vani, dừng lại trước cửa phòng trên tầng ba.

Cánh cửa gỗ hé mở, tiếng cười nói trên bãi cỏ trở nên mờ ảo và xa xăm qua những lớp tường và kính cách âm, nhưng âm thanh ồn ào vẫn rất rõ ràng, Triệu Dĩ Xuyên đứng bên cạnh cửa, nghe thấy Bùi Triết dùng âm lượng bình thường nói một chuỗi dài các mô hình số liệu, thuật ngữ về các thí nghiệm linh tinh.

Trong lòng rối rắm một chút, anh lựa chọn làm vị khách không mời mà đến.

Không gõ cửa, Triệu Dĩ Xuyên nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.

Phòng ngủ là phòng lớn nhất, ngoài hiên lắp cửa kính từ sàn đến trần, có thể dễ dàng ngắm nhìn toàn cảnh một cách đẹp nhất. Bàn làm việc của Bùi Triết ở cạnh cửa sổ, nghe thấy động tĩnh cậu liền ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau dưới ánh đèn thấp thoáng, Triệu Dĩ Xuyên dường như nhìn thấy khóe miệng của Bùi Triết khẽ cong lên.

Nhìn dáng vẻ như là đã tha thứ cho việc ra vào đột ngột của anh, Triệu Dĩ Xuyên liền hỏi: “Xong chưa?”

Bùi Triết không trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi nghĩ cậu có thể muốn ăn kem.” Triệu Dĩ Xuyên đi đến bên cạnh bàn, đặt hộp kem vani bên ngoài còn dính chút hơi nước đọng lại lên bàn của Bùi Triết.

Bùi Triết liếc nhìn hộp kem, không bảo Triệu Dĩ Xuyên lập tức rời đi, cũng không ra hiệu gì, lại quay về màn hình máy tính: “Hôm nay cứ như vậy đi, mọi người sau khi trở lại có thể tổ chức một cuộc họp cấp bộ, mọi thứ phải được thực hiện trong hai tháng, mục tiêu của năm nay không thể đạt được nếu không đi đúng hướng…… À đúng rồi.”

Cậu tạm dừng lại, vẫy vẫy tay với Triệu Dĩ Xuyên, ra hiệu cho anh đứng bên cạnh mình.

Triệu Dĩ Xuyên không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.

Ở giữa màn hình máy tính là hình ảnh của cuộc họp, đột nhiên không phòng ngừa kịp mà nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, xung quanh là một vòng tròn các doanh nhân đang ngồi thẳng với vẻ mặt mệt mỏi, rõ ràng là vừa kết thúc công việc. Bọn họ nhìn thấy Triệu Dĩ Xuyên, khuôn mặt kinh ngạc như được sao chép vào từng người một, phác thảo gọn gàng một vở kịch phi lý.

Tình huống gì đây?

Theo phản xạ, Triệu Dĩ Xuyên đưa tay chỉnh trang lại quần áo…… hệ thống sưởi trong biệt thự đầy đủ, anh cảm thấy chiếc áo phông và quần pyjama của mình quá bình thường, Bùi Triết bên cạnh anh mặc quần áo chỉnh tề hơn nhiều.

Anh không muốn trông giống như mình thua Bùi Triết bất cứ nơi nào có người thứ ba.

Miệng đang cắn thìa, động tác chỉnh quần áo được nửa chừng thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay anh, Triệu Dĩ Xuyên theo bản năng tránh thoát, nhưng đối phương lại càng nắm chặt hơn, bắt lấy bàn tay của anh.

Triệu Dĩ Xuyên hoài nghi mà nhìn về phía Bùi Triết.

Anh được thanh niên tự xưng là “không thích tiếp xúc thân thể” ngăn lại hành động của mình, sau khi Bùi Triết xác định rằng anh không thể né tránh mới buông lỏng bàn tay. Triệu Dĩ Xuyên còn chưa kịp thở xong, Bùi Triết đã một tay ôm lấy eo anh, kéo anh đến gần người mình.

…… Đó thực sự là một cái ôm, thân mật, ái muội, mềm mại lại lộ ra một chút ham muốn.

Có tiếng nổ “Bùm” bên tai.

Ở nơi mà bàn tay ấy chạm vào, làn da dường như là đang bốc cháy.

“Mọi người bởi vì các điều kiện khác nhau mà không thể tham gia hôn lễ, tôi cảm thấy rất tiếc nuối.” Bùi Triết giọng nói mềm mại, mang theo chút thẹn thùng, cánh tay lại càng siết chặt hơn nữa, “Mọi người, tôi giới thiệu một chút, đây là Triệu Dĩ Xuyên, người yêu của tôi.”

Ai nói Bùi Triết không biết diễn kịch?

Bùi Triết bây giờ hoàn toàn giống như một người đang đắm chìm trong niềm vui tân hôn, tự hào chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với mọi người.

Triệu Dĩ Xuyên mi mắt cong cong, tay chân lạnh toát.

Kem vani đã tan chảy một nửa, vị kem đậm đà, béo ngậy đến mức ngay cả Triệu Dĩ Xuyên, một người ưa ngọt cũng không thể ăn nổi nữa.

Anh ngồi trên ghế sô pha nhỏ, nhìn Bùi Triết tắt máy tính, tháo mắt kính ra, một tay gác lên trán. Bộ dạng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự mệt mỏi vô hình.

Anh suýt chút nữa bị Bùi Triết lừa, còn tưởng rằng cậu đã thật sự thay đổi.

Người này thực chất là một chiếc máy tính hình người, lập trình một cách tự động, nó có thể chạy ngay cả khi mất điện và không thể chấp nhận bất kỳ sai sót ngẫu nhiên nào trong quá trình tính toán, thậm chí một số sai sót tưởng chừng vô lý cũng có thể được đưa vào tính toán của Bùi Triết. Cho nên có lúc cậu không thèm để ý, có lúc lại mặc kệ Triệu Dĩ Xuyên hành động, bởi vì cậu không thể thoát khỏi phạm vi đã định sẵn.

Nếu không thì tại sao vừa rồi Bùi Triết lại để cho anh đóng băng tại chỗ, một lúc lâu cũng chỉ có thể nói câu “Chào mọi người”, lại còn giải thích với các giám đốc điều hành của công ty rằng Triệu Dĩ Xuyên sợ người lạ.

Bùi Triết cố ý bắt nạt anh.

Đúng là có thù ắt sẽ báo.

Triệu Dĩ Xuyên hung hăng cắn chiếc thìa nhỏ, nhìn chằm chằm vào Bùi Triết.

“Bất ngờ đột kích, lại không có báo trước với tôi?” Bùi Triết dường như đoán được anh đang suy nghĩ cái gì, cười nửa miệng nói, “Luật sư Triệu, lúc nãy anh đẩy cửa tiến vào tôi cũng có chút giật mình, đang định nói gì cũng quên hết sạch.”

“Vậy mà trước kia lại không phát hiện ra cậu là người như vậy.”

Bùi Triết nghe không hiểu, tò mò hỏi: “Vậy anh cho rằng tôi là loại người như thế nào?”

“Có hơi ngốc, phản ứng còn rất chậm.”

Bùi Triết cũng không phản đối cách suy nghĩ của anh về bản thân mình, chậm rãi nói: “Trước kia đã nói với anh rồi, thật ra tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, tôi đều có thể chấp nhận.”

Có vẻ như cậu cũng chấp nhận câu nói của Triệu Dĩ Xuyên rằng cậu có “hơi ngốc”.

Không có nguyên tắc đôi khi cũng là một loại thờ ơ.

Khi núi lửa phun trào, trời đất sụp đổ, ngay sau đó dung nham sẽ che lấp đi dấu vết của lòng đất và nguội dần, không phá hủy được gì, chỉ còn lại những ngọn núi và đồng bằng cháy đen. Mà kể từ lúc đó, tại sao núi lửa lại phun trào, liệu có còn mang đến hiểm họa nào không, lần tiếp theo sẽ là bao giờ, dường như không còn là một điều gì hấp dẫn nữa.

Mảnh đất cằn cỗi trong trái tim của Triệu Dĩ Xuyên vừa mới nảy mầm một chút, còn chưa kịp trưởng thành, đã bị than củi dày đặc chôn vùi dưới lớp tro tàn.

“Ồ.” Anh nghe thấy chính mình đáp lại một cách thờ ơ, “Cậu còn rất hài hước.”

Bùi Triết ngẩn ra, ngồi thẳng dậy.

Thanh niên ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bì bóng tối che khuất mà không thể nhìn rõ mặt, hai chân đang duỗi nhẹ nhàng đặt lại vị trí, hai tay ôm một hộp kem rỗng trước mặt, tư thế lạnh lùng lại có chút đề phòng.

Trong cơn mê, cậu hình như thấy lại hình bóng của Triệu Dĩ Xuyên khi còn niên thiếu.

Ngày tuyết rơi ở Chicago, lễ Giáng Sinh, cũng là một cảnh tiệc tùng sôi động như vậy.

Tiếng cười nói của người khác quẩn quanh bên màng nhĩ và cơ thể, Bùi Triết không tự nhiên mà trốn bên cửa sổ ngồi một góc, tránh xa đám đông, cậu ngẩn ngơ nhìn cây thông được trang trí đẹp mắt, cũng không suy nghĩ xem hộp quà nào sẽ là của mình.

Có tiếng thở nhẹ rất gần, Bùi Triết quay đầu, trong góc cũng có một người buồn chán và lạc lõng như cậu.

Chiếc đèn lồng để lại một chấm nhỏ màu xanh đơn độc trên mu bàn tay của người nọ.

Bùi Triết không thể không nhìn chằm chằm vào nơi đó một lúc lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng cho đến khi nó di chuyển. Người nọ ngửa bàn tay trái của mình lên, giữ chấm xanh nhỏ trong lòng bàn tay.

Chú ý tới ánh mắt của cậu, anh ấy cười cười: “Pale Blue Dot, trông có giống không?”

…… Đúng là rất giống.

Bùi Triết lúc đó muốn nói gì đó với anh ấy, chào hỏi hoặc làm quen, nhưng cuối cùng cậu lại quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy gì, sau đó đứng dậy bỏ chạy.

Hóa ra đây là câu đầu tiên mà Triệu Dĩ Xuyên nói với cậu, không có ý nghĩa gì, nhưng cậu lại xúc động.

Những mảnh vỡ bị lãng quên thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí cậu, nhắc nhở Bùi Triết rằng chúng vẫn tồn tại. Bùi Triết không muốn nhớ lại, nhưng bây giờ cậu lại phát hiện cậu nhớ rõ âm thanh ở câu nói kia của Triệu Dĩ Xuyên.

Trầm thấp, chán nản, nhưng lại phảng phất chút ấm áp.

Như thể họ đã trở thành điểm sáng nhỏ duy nhất còn sót lại trong vũ trụ đen tối bao la.

“Tôi đi ngủ.”

Triệu Dĩ Xuyên đứng dậy vươn vai.

Ngày hôm đó anh ấy không nói “chúc ngủ ngon” với Bùi Triết, rời đi không chút do dự. Khi cánh cửa gỗ nặng nề bị Triệu Dĩ Xuyên đẩy ra, phát ra một tiếng động lớn, theo đó mà trái tim của Bùi Triết cũng vô cớ nhảy lên.

Đêm trước ngày cưới, Bùi Triết mất ngủ.

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Tác giả có lời muốn nói:

*Pale Blue Dot: Đốm Xanh Mờ, bức ảnh về Trái Đất chụp vào năm 1990 bởi Voyager 1 từ xa.

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Copyright © 2022 - MTruyện.net