Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa đến được cửa tầng hầm, liền gặp được Khang Minh cùng Lý Bách Hàng, hai người biết tin anh trở về liền nhanh chóng đến gặp anh mong muốn hàn huyên được một vài câu chuyện. Nhưng chưa được cả đến văn phòng liền thấy anh hấp tấp dời đi.
Hai người cũng không ngần ngại ngồi vào chiếc xe của anh. Ba người cùng nhau ngồi vào, chẳng cần quan tâm đến chuyện anh đi đâu, chỉ biết nếu đi cùng anh biết đâu sẽ nói thêm được một vài câu chuyện.
- Dương, lâu ngày cậu không về hiện tại lại gấp rút đi vậy, là đi đâu vậy? - Khang Minh nhẹ nhàng hỏi.
- Đến chỗ Cảnh Tường, cô ấy hình như không được khỏe. - Châu Tuấn Dương cũng không ngần ngại trực tiếp trả lời ngắn gọn, đối với những người này, đều biết cô ấy, chẳng việc gì phải che giấu.
- Qua phòng khám của tôi đi. Tôi lấy một chút thuốc cùng dụng cụ đi cùng luôn, để tôi gọi điện bảo người chuẩn bị.
Lý Bách Hàng nói ngắn gọn, nhưng có lẽ câu nói này là niềm tin duy nhất của Châu Tuấn Dương lúc này. Con đường đến chỗ Cảnh Tường đương nhiên có đi qua phòng khám tư nhân của Lý Bách Hàng, hơn nữa, chuyện Lý Bách Hàng từng nhiều lần khám bệnh cho cô có lẽ bản thân cậu ta còn hiểu cơn đau của cô nhiều hơn anh.
Lý Bách Hàng nhanh chóng gọi điện phân phó, nên khi mọi người đi đến nơi, không cần đợi, trực tiếp kéo kính xe xuống nhận hộp dụng cụ sau đó lại tiếp tục lên đường.
Từ thành phố này đến nơi ở của Lam Cảnh Tưởng cũng hơn một trăm bảy mươi cây số. Nhưng Châu Tuấn Dương lái xe hơn ba tiếng liền tới nơi. Khi mở được cánh cửa nhà, tiếng sủa của Ki Ki vang vọng, nhưng chẳng hề nghe thấy được tiếng động của Lam Cảnh Tường.
Anh nhanh chóng mở cửa phòng ngủ bước vào. Cô nằm chùm chăn kín đầu, thi thoảng lại có tiếng ho nhẹ. Lý Bách Hàng thấy vậy liền nhanh chóng, kiểm tra nhiệt độ, thậm chí kéo chăn thấp xuống không để cho cô chùm quá đầu.
Châu Tuấn Dương cũng không ngừng nghỉ chân tay, nhanh chóng đến phòng tắm lấy một chút nước ấm, cùng một chiếc khăn sạch đến để chườm nhiệt cho cô.
Khang Minh không giỏi trong những chuyện này bèn gọi điện cho Lam Hữu Hữu hỏi xem mình nên giúp gì. Vậy nên theo hướng dẫn của cô ấy, anh đến phòng bêp hầm một nồi cháo trắng và một bát canh rau củ để đợi đến khi Lam Cảnh Tưởng tỉnh lại một chút sẽ có thể dùng lót dạ.
Lý Bách Hàng nhìn khuôn mặt của cô lại có chút đắn đo. Sau đó vẫn không thể đắn đo nữa, trực tiếp lấy một ống thuốc nhanh chóng tiêm vào ven tay cô. Sau đó chờ đợi kết quả.
Anh biết không nên để cô phát sốt như này, hơn nữa cơn sốt này sợ là đã kéo dài từ đêm qua. Uống thuốc hạ sốt đối với cô lúc này có lẽ không còn có tác dụng nữa rồi. Gần hai mươi phút sau, cơn hạ sốt của cô cuối cùng cũng có tiến triển.
Lúc này anh mới yên tâm, chuẩn bị ống truyền để giúp cô truyền nước.
Nhìn mu bàn tay cô cắm chiếc kim truyền trong lòng Châu Tuấn Dương cũng nặng trĩu. Anh không hiểu vì sao Lý Bách Hàng không truyền nước cho cô ngay, nhưng anh biết chắc chắn cậu ấy có lý do của mình.
Ba người cùng nhau gặp mặt từ sáu giờ sáng, đến được nơi này lo xong cho cô cũng đã hơn mười một giờ trưa, Khang Minh cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa. Đành gọi hai người kia ra dùng bữa, sau đó tiếp tục theo dõi tiếp.
Sau khi truyền được một bình nước và hạ được cơn sốt, cuối cùng Lam Cảnh Tường cũng có thể tỉnh dậy. Lúc này cũng đã gần hai giờ chiều. Châu Tuấn Dương mang đến cho cô một cốc nước ấm để cô uống trước, sau đó mới nhanh chóng mang cháo đến cho cô.
Lý Bách Hàng từ khi bước vào căn nhà cho đến khi nhìn những điều nhỏ mà Châu Tuấn Dương chăm sóc cho cô anh cũng có chút chạnh lòng. Bản thân anh là người đưa cô đến đây, tìm được cho cô thân thế của mình. Thậm chí không ít lần đến thăm cô mong muốn có thể tiến triển thêm tình cảm. Nhưng ấy vậy mà Châu Tuấn Dương mới đến đây một thời gian liền có thể cùng cô chung sống trong một căn nhà.
Bạn thân của anh không những vậy còn vì cô mà chăm sóc thêm một chú mèo và một chú chó nữa.
Đến khi cô có thể tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng thì bản thân cô cũng nhìn được một hình ảnh vô cùng thú vị. Ngoài Châu Tuấn Dương kè kè bên cạnh cô thì trong căn bếp nhỏ có thêm hai người đàn ông nữa, đang cùng nhau nấu nướng.
Phải nói ba người này ngoại trừ làm việc giỏi, nấu ăn cũng rất tốt. Thời buổi này thật khó tìm được người đàn ông nào có thể làm được như vậy.
Buổi tối sau khi ăn xong. Lam Cảnh Tường liền nhẹ nhàng ngồi ở chiếc ghế mây nhỏ trong phòng ngủ. Châu Tuấn Dương cũng nhẹ nhàng ở bên cạnh cô, giúp cô dùng khăn ấm thật nhẹ nhàng lau tay, lau mặt giúp cô. Nhìn từng chút ân cần anh dành cho cô đương nhiên khiến cô có chút rung động.
- Anh nghỉ ngơi đi, cả ngày chạy tới lui chắc cũng mệt rồi.
- Em chưa muốn ngủ sao?
- Chưa muốn, tính ra em ngủ gần hai mươi tư tiếng, sao có thể buồn ngủ tiếp được.
- Nói cho anh biết, tại sao lại ốm, anh mới đi chưa được một tuần, như này sau này anh sẽ phải đưa em đi cùng mới có thể yên tâm được.
- Lần này là không cẩn thận một chút.
- Một chút thôi sao, nếu không phải anh tình cờ gặp Bách Hàng, không phải cậu ấy biết rõ bệnh tình của em, anh thực sự không biết được mình phải làm điều gì. Mặc dù lần này anh rất tức giận với em, nhưng anh nhận ra, dường như điều này làm chúng ta xích lại gần nhau hơn.
- Bỉ ổi thật, lợi dụng lúc em yếu nhất, anh lại nói chuyện tình cảm sao?
- Anh thật sự lo lắng cho em, hai người kia đương nhiên cũng vậy.
Lời nói của Châu Tuấn Dương khiến cho Lam Cảnh Tường có đôi chút khựng lại thở dài sau đó lai nói tiếp.
- Đối với Khang Minh em không có điều gì tiếc nuối, em và anh ấy đáng thẳng thừng nói chuyện với nhau, để nói quan hệ hiện tại giữa em và anh ấy cũng chỉ có thể là những người bạn không hơn không kém. Nhưng còn về phía Lý Bách Hàng, có lẽ em nợ anh ấy một ân tình. Mạng sống của em anh ấy cũng nhặt về, gia đình của em cũng là anh ấy tìm về. Nhưng xét trên mối quan hệ, em thực sự không thể nhận tấm chân tình của anh ấy. Thôi thì cứ để nợ như vậy đi.
- Cảnh Tường, em đừng suy nghĩ nhiều quá, em nợ cậu ấy cứ nợ, anh nhất định sẽ giúp em trả cậu ấy để em có thể bình an sống cuộc sống còn lại.
Lam Cảnh Tường chỉ mỉm cười nhìn Châu Tuấn Dương sau đó không nói gì hết. Hai người vốn đã chẳng cần nói thêm lời nào với nhau nữa rồi. Trước đây cô còn ngại ngần không muốn chia sẻ lòng mình với anh, nhưng hiện tại khi chính cô mở lòng với anh, cũng đã nói ra những suy nghĩ của mình đương nhiên hai người sẽ không còn rào cản nào nữa