Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng chín giờ rưỡi, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc đã ở dưới lầu Thế Gia.
Lúc đi xuống lầu nhìn thấy một chiếc Bentley màu trắng Văn Kha còn hơi giật mình, bởi vì bình thường không thấy Phó Tiểu Vũ đi chiếc xe này. Sau khi ngồi vào xe, anh mới thấy phía trước có tài xế, mà Phó Tiểu Vũ lại ngồi ở đằng sau.
"Xe của bạn." Dường như Phó Tiểu Vũ biết Văn Kha muốn hỏi gì, bèn nhanh chóng mở miệng đáp: "Hứa Gia Nhạc tự lái xe mình, đi đằng sau."
"A, cảm ơn." Văn Kha không khỏi nhẹ nói: "Cảm ơn cậu đã mượn xe giúp tôi."
Phó Tiểu Vũ rất chu đáo trong mọi mặt, thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ như kiểu xe ngồi cũng cân nhắc đến.
Nhưng dường như Hàn Giang Khuyết không quá bất ngờ với chuyện này, hắn chỉ tự nhiên mở cửa ngồi xuống ghế cạnh tài xế.
Công ty của Lam Vũ cũng đặt ở khu Bắc, thậm chí còn ở cạnh cao ốc Twin Stars, nên chỉ chạy xe hai mươi phút là đến.
Trên đường, Phó Tiểu Vũ nói với Văn Kha, y được người quen trong Lam Vũ tiết lộ rằng mấy hôm trước cuộc nói chuyện của hai quản lý phòng Kinh doanh Lam Vũ với tổ hạng mục của Viễn Đằng không tệ lắm, đánh giá về app Viễn Đằng của nội bộ Lam Vũ cũng rất lạc quan.
Cuộc nói chuyện với đối thủ cạnh tranh không tệ, đương nhiên đây không phải là một tín hiệu tốt.
Nghe thấy Phó Tiểu Vũ nói những câu này, Hàn Giang Khuyết ngồi trước không khỏi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm.
"Không sao." Văn Kha khẽ mỉm cười một cái, đoạn nhìn xe cộ nườm nượp bên ngoài. Giọng điệu của anh không chỉ bình tĩnh, mà nói đúng hơn là mang theo sự an yên đến lạ: "Chỉ cần làm hết mình thôi."
Trong giây phút ấy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên gương mặt trắng nõn của Omega. Vẻ mặt khi đó của Văn Kha khiến Hàn Giang Khuyết bỗng nhớ đến hồi cấp ba.
Khi ấy Văn Kha cũng giống thế, lúc người khác còn đang căng thẳng vì sắp thi học kỳ, Văn Kha luôn bình tĩnh đến lạ.
Mà dù thành tích của hắn có tệ đến đâu, khi ở cạnh Văn Kha... Hắn dường như luôn luôn có cảm giác rất an toàn.
Đang khi nói chuyện, Bentley đã chậm rãi ngừng lại trên làn xe đỗ của công ty Lam Vũ.
Ba người xuống xe, vừa lúc xe của Hứa Gia Nhạc cũng đến nơi. Cả đoàn người được tiếp tân của Lam Vũ dẫn lên thang máy.
Toà nhà Lam Vũ vô cùng khí thế, nhưng khu làm việc lại có phong cách của công ty network mới xuất hiện. Giữa khu làm việc bày mấy chiếc PS4, thậm chí còn có cả tủ rượu, đi vòng đến phòng họp phía sau mới nhìn thấy một Alpha cao to mặc âu phục màu xám bạc đang đứng ở cửa.
"Chào Phó tiên sinh." Alpha vươn tay ra với Phó Tiểu Vũ trước, cười nói: "Chào mừng."
Phó Tiểu Vũ bắt tay Alpha, sau đó giới thiệu theo thứ tự: "Văn Kha, người chịu trách nhiệm chính của app, đây là Hứa Gia Nhạc, cố vấn học thuật. Còn vị trợ lý này họ Hàn. Văn Kha, đây là anh Lâm Trọng Nhạc, quản lý BD* phòng Thương mại của Lam Vũ."
*Viết tắt của Business Development Manager, là chức vụ quản lý phát triển kinh doanh, chịu trách nhiệm cho hoạt động kinh doanh của công ty, xác định triển vọng bán hàng và khách hàng tiềm năng, quảng cáo và bán hàng hóa/dịch vụ, đồng thời duy trì mối quan hệ tốt với khách hàng.
"Chào quản lý Lâm." Văn Kha tiến lên một bước bắt tay Lâm Trọng Nhạc.
Ánh mắt của Lâm Trọng Nhạc ban đầu chỉ lễ độ đảo qua trên người Văn Kha, nhưng sau khi nói chuyện qua với Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết, y lại khẽ giật mình rồi dùng ánh mắt hơi dò xét quay về nhìn Văn Kha một cái.
Mặc dù thay đổi vẻ mặt của Lâm Trọng Nhạc chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Văn Kha nhạy bén phát hiện ra.
Lâm Trọng Nhạc là Alpha, nên chỉ khi nhìn thấy cố vấn và trợ lý đi theo Văn Kha lại là Alpha đỉnh cấp, y mới chính thức cảm thấy mình cần phải cẩn trọng nhìn Văn Kha.
Kiểu xem thường gần như vô hình này có lẽ chỉ mình Omega mới cảm nhận được.
"Cảm ơn Lam Vũ đã cho chúng tôi cơ hội được trình bày đề án, thật vinh hạnh." Văn Kha chỉ khẽ mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng nói.
.....
Phòng họp của Lam Vũ rất lớn, vì để chiếu PPT mà nguyên một mặt tường là màn ảnh rộng.
Ngồi bên trái chiếc bàn họp dài là hai quản lý cấp cao của Lam Vũ gồm một nam một nữ, theo thứ tự là Quan Thiến, một quản lý khác của phòng Thương mại, người còn lại là Quý Phi Vũ, quản lý phòng Thị trường.
Người ngồi trong cùng nhất là ông chủ của Lam Vũ – Hạ Hành Tri.
Toàn bộ tám người trong phòng họp, trừ Phó Tiểu Vũ và Văn Kha thì đều là Alpha.
Hạ Hành Tri còn trẻ hơn cả tưởng tượng của Văn Kha, áng chừng ba mươi tuổi. Trên người hắn là một bộ âu phục cắt may vừa vặn, không có bất cứ trang sức dư thừa nào, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ Piaget*.
*Một hãng đồng hồ nổi tiếng và lâu đời của Thụy Sĩ.
Tướng mạo của hắn không quá anh tuấn, nhưng đường nét lại rất sắc sảo cứng rắn, mũi hơi cong như mỏ ưng, lúc nhìn người khác sẽ mang lại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Cuộc gặp mặt lần này vì có Omega nên tất cả các Alpha đều kiềm chế tính công kích pheromone của mình một cách lễ độ, nhưng mùi pheromone Brandy trên người Hạ Hành Tri lại hoàn toàn áp đảo Quan Thiến và Quý Phi Vũ ngồi bên cạnh.
Pheromone hệ rượu rất hiếm thấy, đây là Alpha có pheromone hệ rượu thứ hai mà Văn Kha tiếp xúc gần trừ Hàn Giang Khuyết.
Đương nhiên trước buổi gặp mặt, Phó Tiểu Vũ đã nói qua bối cảnh của ông chủ Lam Vũ cho Văn Kha nghe. Hạ Hành Tri có bối cảnh gia đình rất tương tự với Trác Viễn, sau khi du học về nước lập nghiệp. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn đã đưa sự nghiệp của mình đến quy mô công ty phát triển hàng đầu trong nước.
Phó Tiểu Vũ đánh giá Hạ Hành Tri rất cao, theo lời y nói, hiện giờ số phú nhị đại trong nhà có tiền không chơi bời lêu lổng mà chịu nghiêm túc lập nghiệp kiếm tiền rất ít.
Từ việc Hạ Hành Tri chịu đích thân xuất hiện trong cuộc họp đề án này có thể nhìn ra một chút phong cách làm việc của hắn.
Sau một phen giới thiệu ngắn gọn, Hạ Hành Tri không muốn lãng phí thời gian, hắn nói thẳng: "Bắt đầu đi."
Ánh đèn trong phòng họp được điều chỉnh tối hơn, Văn Kha bước chầm chậm đến bên trái màn hình trong phòng. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với những tinh anh hàng đầu trong nghề, anh từ từ lướt mắt qua gương mặt của những người này, sau đó hít một hơi thật dài.
Mà cùng lúc đó, Hàn Giang Khuyết cũng đã giúp anh mở máy tính lên.
Chỉ thấy trên màn ảnh lớn là một đồng lúa mạch rộng bao la.
Trên màn ảnh rộng nguyên một mặt tường, hình ảnh hiện lên có độ phân giải rất cao, có thể nhìn thấy mọi chi tiết. Đồng lúa mạch mênh mông bát ngát mang đến cảm giác vừa khoáng đạt vừa cô độc, từ khi bắt đầu đã tạo nên chất thơ lãng mạn.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hạt lúa vàng óng lất phất bay lên, chậm rãi hình thành hai chữ thật lớn –
Tình cuối.
Ngay sau đó, chính thức tiến vào trang đầu tiên của đề án.
Trên slide trống chỉ có ba con số thật to.
18.
114.
1.
Đây quả là một cách thuyết trình khiến người ta không hiểu.
Hạ Hành Tri nhíu mày, nhưng hắn hơi nghiêng người về phía trước, hiển nhiên cũng cảm thấy mờ mịt với những con số này. Còn mấy vị quản lý Lam Vũ khác cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Riêng Văn Kha đã quên mất nỗi căng thẳng.
Phó Tiểu Vũ đã nói, một đề án muốn thành công nhất định phải hấp dẫn được lực chú ý của mọi người trong vòng hai phút đồng hồ, vì lẽ đó phải ngắn gọn, ngắn gọn, ngắn gọn hơn nữa.
Mà anh lại tìm được linh cảm từ bản ghi chú của Hàn Giang Khuyết, nên trang thứ nhất của PPT cũng chỉ có ba con số, ba con số không rõ ý nghĩa.
"App hôm nay tôi muốn giới thiệu có tên là Tình cuối. Nhưng trước khi nói về app, chúng ta hãy nói đến ba con số này đã – 18, 114, 1."
"Hiện tại thị trường app trong nước, gọi là app hẹn hò cũng được hoặc app kết bạn cũng không sai, tóm lại số app có lực ảnh hưởng nhất định và đang hiện hành có tổng cộng 18 cái, đây chính là 18. Mà trừ trong nước, toàn bộ thị trường quốc tế, cửa hàng iOS và cửa hàng Google, số lượng app hẹn hò có thể có mặt trên bảng xếp hạng có tổng cộng 114 app, đây là 114. 18 + 114, đây là 132 sản phẩm cạnh tranh mà chúng tôi chú ý nhất. Trong lúc chuẩn bị, nhóm của chúng tôi đã download toàn bộ 132 app này, mỗi một app, xin hãy chú ý, mỗi một app đều dùng hệ thống xứng đôi pheromone để làm cốt lõi ghép đôi."
"Nhưng Tình cuối thì khác."
Đang khi Văn Kha nói chuyện, Hàn Giang Khuyết click vào màn hình. Chỉ thấy chữ số 1 từ từ lớn dần lên mãi đến khi che hai con số còn lại, chiếm cứ toàn bộ trung tâm ppt.
"Tình cuối không phải là một trong 18, cũng không phải một trong 114. Tình cuối là 1, là duy nhất trên thị trường."
Văn Kha nhìn Hạ Hành Tri, nhấn mạnh từng chữ.
Mà Hạ Hành Tri chỉ dùng tay chống cằm, ánh mắt của hắn sâu thẳm, không nhìn ra được suy nghĩ gì.
Powerpoint lật xuống những trang tiếp theo, vẫn là những biểu đồ rất đỗi rõ ràng chính xác, theo thứ tự là module kiểm tra tâm lý chuyên nghiệp do đại học M tài trợ tiến hành, module hứng thú kinh nghiệm, và hệ thống tính toán do người dùng tự điều chỉnh tỉ lệ.
Mở module kiểm tra tâm lý, là giao diện trắc nghiệm mà Hứa Gia Nhạc đã dày công biên soạn lại. Nó ngắn gọn, dễ hiểu, mỗi một trang chỉ có năm câu hỏi, nom không hề có chút cảm giác rườm rà.
Mấy trăm câu hỏi ban đầu sau khi bị Phó Tiểu Vũ ép Hứa Gia Nhạc phải sửa chữa hết lần này đến lần khác đã được phân chia thành từng mục khác nhau một cách tỉ mỉ. Người dùng có thể hoàn thành ba mươi câu hỏi cơ bản nhất, sau đó chọn điền hết những mục mình cảm thấy hứng thú, cũng có thể tùy ý gác lại.
Văn Kha trực tiếp mời mấy vị quản lý cao cấp của Lam Vũ thử điền vào bảng câu hỏi, cuối cùng người phụ nữ duy nhất trong số họ là Quan Thiến chịu đứng ra thử.
"Đây là module cơ sở." Văn Kha nhìn đáp án của Quan Thiến do Hàn Giang Khuyết ghi lại: "Nếu không tiện thì có thể không nói cho chúng tôi đáp án chân thực nhất trong lòng chị, nhưng quan trọng nhất là, xin hãy thực sự cảm nhận một chút, nếu như chỉ cần điền những đáp án này, người dùng có thấy phiền phức không?"
Quan Thiến vừa gật đầu vừa trả lời từng câu hỏi một, mãi đến khi trả lời xong ba mươi câu hỏi, Hàn Giang Khuyết đưa ra một chiếc máy tính giờ – 4 phút 28 giây.
"Rất nhanh." Quan Thiến cũng cười: "Thực sự không có cảm giác phiền toái gì."
Trên màn hình hiển thị tiến độ câu hỏi hoàn thành 1/20, tính cách cơ sở: Người cho, có thể bắt đầu ghép đôi cơ bản.
Lập tức một bản đồ nhảy ra, thiết kế UI mang lại cảm giác như trò chơi vượt qua từng cửa. Trước mắt mới chỉ có module câu hỏi cơ sở là sáng, còn lại trên bản đồ đang biểu hiện có 19 module chưa phát sáng, trong đó thậm chí còn chia nhỏ thành tình cảm, bối cảnh gia đình, công việc, bạn bè, tiềm thức, tâm lý v.v... một cách rất kỹ càng.
"Bộ câu hỏi phức tạp đến thế ư?" Quan Thiến thán phục hít vào một hơi.
"Đúng vậy." Văn Kha trả lời rất tự tin: "Đây là bộ câu hỏi toàn diện và uy tín nhất trên thị trường, do đại học M hàng đầu thiết kế chủ đạo. Đây cũng chính là cách thu tiền chủ yếu của chúng tôi, tiến độ hoàn thành câu hỏi chỉ cần đạt đến 5/20 là có thể tiến vào ghép đôi trung cấp rồi, nhưng một khi người dùng muốn mở khóa toàn bộ module để tiến hành ghép đôi cuối cùng, cần phải bỏ tiền ra."
"Hiểu rồi." Quan Thiến cười cười, lập tức lại như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm một câu: "Tôi là người cho ư? Người cho sẽ xứng đôi với kiểu người nào?"
"Vấn đề này... Nếu có một ngày Tình cuối có thể phát hành, có lẽ quản lý Quan có thể tiến hành ghép đôi thử xem."
Văn Kha dịu dàng nói đùa, bầu không khí cũng thả lỏng hơn.
"Tôi có một câu hỏi." Quý Phi Vũ ngồi bên cạnh nãy giờ không nói chuyện bỗng mở miệng, ánh mắt y khá lãnh đạm, giọng nói hơi khàn: "Nên, về cơ bản ý của anh là, app này của anh chỉ dùng một hệ thống tính toán do mình sáng tạo để thay thế hệ thống ghép đôi pheromone đúng không?"
Văn Kha nhìn về phía Quý Phi Vũ. Chẳng hiểu sao khuôn mặt của người thanh niên này khiến anh cảm thấy khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra y là ai, bèn lập tức gác suy nghĩ này lại, gật đầu nói: "Đúng thế."
"Tôi đồng ý với câu anh bảo Tình cuối là số 1 duy nhất, nhưng anh Văn này, anh có từng nghĩ tới mức độ mạo hiểm của cái duy nhất này sẽ lớn đến chừng nào không? Tôi làm marketing thị trường, chỉ có thể nói sản phẩm trên thị trường đều như thế là có đạo lý của nó, có lẽ là vì trong xã hội mọi người đều cho rằng cách chọn vợ chọn chồng theo pheromone là lựa chọn chính xác nhất. Đi ngược dòng thị trường chưa hẳn là chuyện tốt, vậy sản phẩm có tính đột phá thế này phải marketing thế nào, mở rộng ra sao, anh đã nghĩ đến chưa?"
Câu hỏi này của y hiển nhiên vô cùng có tính công kích.
Nếu là Văn Kha của một tháng trước, có lẽ lúc này đã vô cùng sợ hãi bất an. Nhưng thời gian một tháng đủ để Văn Kha trưởng thành hơn rất nhiều.
Phó Tiểu Vũ nói, trong cuộc gặp mặt thế này, nhất định anh không được biểu hiện nửa phần do dự hay bất an, không thể biểu hiện bất cứ chút mất tự tin nào đối với sản phẩm của mình.
"Đương nhiên là tôi có nghĩ đến." Văn Kha khẽ cười: "Quản lý Quý, đầu tiên tôi không thể không cải chính lại lời của anh một chút. Không phải tất cả mọi người đều cho rằng chọn vợ chọn chồng qua xứng đôi pheromone là lựa chọn chính xác nhất. Mời anh xem qua số liệu này một chút –"
Không cần anh nhắc, Hàn Giang Khuyết đã chuyển ppt đến trang 58, vẫn là những số liệu rất ngắn gọn.
Văn Kha chậm rãi nói: "Hàng năm đại học M sẽ làm một cuộc điều tra việc chọn bạn đời có tính chất toàn cầu. Chỗ này tôi có số liệu của ba năm, chúng ta chỉ cần chú ý trong khu vực Trung Quốc là có thể phát hiện, mấy năm gần đây có một xu thế rất rõ rệt – Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghi ngờ về quan điểm chọn bạn đời gọi là chính xác này. Xin hãy nhìn kỹ một chút, năm năm trước có 32,9% người được khảo sát cho rằng xứng đôi pheromone không phải là chỉ tiêu kết hợp duy nhất. Ba năm trước, tỉ lệ này tăng lên đến 39,8%, số liệu này lần nữa tăng vọt, hiện đã đạt đến 50,17%. Con số này thậm chí đã hơn phân nửa, đúng không?"
Văn Kha nhấn mạnh từng chữ, anh nhìn Quý Phi Vũ chăm chú, không hề nhượng bộ và trốn tránh.
Anh đã không còn là người phụ trách sản phẩm đứng trước mặt Phó Tiểu Vũ chỉ biết nói đến tình cảm và lý tưởng ngây thơ của trước kia. Anh của bây giờ nói mỗi câu đều khí phách ngời ngời.
"Quý tiên sinh, anh là tinh anh về phương diện marketing, vậy nhất định anh cũng rõ, marketing quảng cáo bình thường nhất là bán đặc điểm của bản thân sản phẩm. Mà marketing quảng cáo cao cấp sẽ bán một loại giá trị quan, bán thái độ nhân sinh. Ví dụ dầu gội đầu Pantene, đặc trưng của sản phẩm là độ bóng mượt đến từng sợi tóc, nhưng những gì nó bày ra trong quảng cáo lại là nhân sinh lấp lánh vô hạn. Nhưng đây chưa phải là marketing quảng cáo cao cấp nhất..."
"Tám mươi năm trước, công ty quảng cáo Ayer đã tạo ra slogan quảng cáo kinh điển nhất cho kim cương – "A diamond is forever". Ogilvy của Hồng Kông đã dịch sang tiếng Trung là "Kim cương sẽ tồn tại mãi mãi, từng viên sẽ lưu truyền vĩnh hằng". Marketing thị trường cao cấp nhất vốn là tạo nên giá trị, và để định hình các giá trị và dẫn dắt giá trị."*
"Quản lý Quý, số liệu có thể nói rõ hết thảy. Anh nhất định phải thừa nhận, có một số giá trị mà chúng ta nghĩ rằng nó được thiết lập theo quy ước đã dần sụp đổ – Đây chính là thay đổi bí ẩn sau khi xã hội dần cởi mở theo từng năm. Anh nói tôi đang đi ngược dòng thị trường hiện tại, nhưng tôi thì nghĩ ngược lại, thị trường đã cho Tình cuối một cơ hội để dẫn dắt các giá trị, chỉ xem Lam Vũ có sẵn sàng nắm bắt nó hay không."
*Ví dụ Văn Kha nhắc đến là quảng cáo nổi tiếng "A diamond is forever" do công ty liên doanh kim cương lớn nhất thế giới thời bấy giờ là De Beers hợp tác với công ty quảng cáo Ayer nhằm tạo ra chiến lược huyền thoại hóa kim cương vào năm 1938. Đây được đánh giá là một chiến dịch marketing thành công nhất mọi thời đại. Có thể đọc thêm ở link:
https://www.brandsvietnam.com/9792-Chien-dich-marketing-tai-tinh-cua-Kim-cuong-De-Beers để biết thêm chi tiết.
__________________
Dù chương này tra tài liệu sml nhưng phải công nhận là Văn Kha thuyết trình quá hay luôn í phấn khích quá
Người post: Yến Nhi