Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tính Đạm Như Cúc
  3. Chương 10: Chương 10
Trước /20 Sau

Tính Đạm Như Cúc

Chương 10: Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy vẻ mặt hắn hung tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy người mà cắn xé, ta rốt cuộc lạnh mặt xuống: "Cố Đại Hầu gia, bao nhiêu năm nay, ngươi rốt cuộc cho ta cái gì?"

 

"Ta cho ngươi cái gì?" Hắn nghiến răng.

 

"Ta cho ngươi... Cho ngươi danh phận chính thê!"

 

"Ha ha ha ha, danh phận chính thê!"

 

Hắn nói, hắn cho ta danh phận chính thê!

 

Cố Cẩn Ngạn thấy ta cười đến nỗi ngả trước ngả sau, v.uố.t ve mũ cao quan của Nhiếp Chính Vương, vẻ mặt thoáng hiện một tia tức giận: "Tần Ngọc Khanh! Rốt cuộc ngươi đang ngông cuồng cái gì?"

 

"Về tuổi tác, ngươi đã là bà lão, về tính tình, ngươi lại lạnh lùng cứng nhắc, nhìn khắp thành Kim Lăng, ngoài ta ra, còn ai thèm muốn ngươi?"

 

"Đúng vậy, không ai thèm muốn ta."

 

Bỏ qua ánh mắt như muốn ăn thịt người kia, ta giả vờ đáng thương ngoáy móng tay: "Vậy thì ta chỉ còn cách ở lại thành Kim Lăng cô đơn này, trải qua nửa đời sau xa hoa lãng phí!"

 

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc.

 

Cố Cẩn Ngạn bỗng dưng nở nụ cười lạnh lùng.

 

"Tần Ngọc Khanh tốt của ta, ngươi cũng đừng hối hận."

 

Ta đang định phản bác, nhưng lại nhìn thấy sắc thái quỷ quyệt trong mắt đối phương, minh minh diệt diệt.

 

Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.

Ta và Cố Cẩn Ngạn hoàn toàn tan vỡ.

 

Từ đó ta qua lại với Tiết Dung Du càng không cần kiêng kị.

 

Nhưng chưa đầy nửa năm, ta đã nghe đồn Cố Cẩn Ngạn được Thái hậu yêu thích, được phong làm Thái tử Thái phó, vô cùng được các tông thất coi trọng, ngay cả Tể tướng gặp cũng phải gọi một tiếng đế sư.

 

Cố gia đương nhiên là vô cùng vinh quang, cả nhà thăng quan tiến chức, trái lại Tần gia từ tộc trưởng đến trẻ nhỏ đều ở sau lưng mắng ta không biết điều, không chịu làm phu nhân Hầu phủ tốt đẹp, cứ nằng nặc đòi hoà li.

 

Nhưng ta không nghe, chỉ loay hoay với việc buôn bán của mình.

 

Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, ta lại triệu Tiết Dung Du đến bầu bạn.

 

Qua lại một thời gian, mọi người đều nói ta hồng hào hơn nhiều, trông trẻ hơn so với lúc hoà li.

 

Cuối cùng ta cũng hiểu ra một điều.

 

Tình yêu tuy khiến con người ta vui vẻ nhưng cũng khiến con người ta mệt mỏi.

 

Mà nữ tử chúng ta, cũng có thể không cần tình yêu, chỉ cần cơ thể nồng nhiệt, là có thể đốt cháy hết mình!

 

Tháng tư, hương hoa cỏ dần tàn.

 

Chợ búa đồn thổi rằng hoàng đế bệnh nặng không thể qua khỏi, uống thuốc cũng không đỡ, chỉ còn sống được vài ngày nữa.

 

Tuy hoàng thượng đã lập thái tử, nhưng vẫn viết tay một chiếu thư bí mật, nội dung chiếu thư viết tên ai, không ai hay biết.

 

Giờ đây ta không còn là phu nhân Hầu phủ, chỉ là một thương nhân buôn bán lẩn quẩn chốn chợ búa, chỉ lo đóng cửa qua ngày.

 

Sáng nay, chim hạc bay vào đầy cửa.

 

Cửa tiệm thuốc lại đón một vị khách quý.

 

Ta tò mò hỏi: "Ôn nương, ngươi đến đây làm gì?"

 

"Ta đến thăm phu nhân."

 

Nói vậy, nhưng ánh mắt của nàng lại đảo quanh khắp cửa tiệm.

 

“Ồ, nhìn kìa.”

 

Cả dãy phố này đều là tiệm thuốc của ta, nhìn không xuể, hoàn toàn không xuể.

 

Thấy thái độ lạnh nhạt của ta, Ôn Nương miễn cưỡng cong môi lên: “Ngay sau khi tiên tổ qua đời, tước vị Hầu gia đã bị tước bỏ, chỉ còn lại cái danh hão, là phu nhân nuôi sống cả gia đình.”

 

“Sau khi ngươi đi, ngay cả tiền lương hàng tháng của hạ nhân cũng bị cắt giảm một nửa...”

 

À, ta nói sao tự dưng lại nghĩ đến ta.

 

Lý do là vì hết tiền rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nuôi Tà

Copyright © 2022 - MTruyện.net