Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quảng Dã nghe vậy, tim được sưởi đến nóng lên, anh xoa nhẹ tóc cô, do dự một lúc mới mở miệng nói: "Mấy chuyện khác để em về rồi hẵng nói."
Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng tối qua cô say, anh cũng không tiện nói nhiều, hôm nay cô lại phải vội vã rời đi.
Nhưng không sao, hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.
Tang Lê gật đầu một cái, môi khẽ cong lên.
Chờ lúc về, cô cũng muốn chính thức nói cho anh biết tình cảm của cô.
Xuống xe, anh đưa cô tới cửa kiểm soát, cô vẫy tay tạm biệt anh, Tang Lê đi vào phòng chờ ở sân bay, đúng lúc Dụ Niệm Niệm gọi cho cô.
Dụ Niệm Niệm nhớ sáng nay cô phải lên máy bay, sinh nhật tối qua của Trương Bác Dương xảy ra chuyện như vậy, cô ấy vẫn còn lo lắng cho Tang Lê: "Hôm qua Quảng Dã đưa cậu đi, sau đó cậu ấy có an ủi cậu không?"
Tang Lê xấu hổ kể lại chuyện tối hôm qua, Dụ Niệm Niệm nghe xong thì rất kích động: "Trời má, các cậu nói rõ ràng với nhau rồi à, vậy giờ hai cậu đã quay lại với nhau chưa?! Tớ nói hai cậu chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng thôi, thế mà vẫn không tranh thủ thời gian đâm thủng nó, rõ ràng hai cậu đều biết đối phương vẫn còn thích mình!"
Tang Lê đỏ mặt: "Chắc cũng tính là quay lại rồi nhỉ…”
Dụ Niệm Niệm vui vẻ đến mức hét chói tai như con chuột chũi, Trương Bác Dương ở bên cạnh đang bê đĩa hoa quả từ trong phòng bếp đi ra: "Chuyện gì vậy, ai quay lại?"
"Lê Lê với Quảng Dã đó, hai người họ quay lại với nhau rồi!"
Trương Bác Dương nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ: "A Dã cuối cùng cũng không... nhịn được nữa rồi à"
"Lê Lê, đáng tiếc hôm nay cậu phải đi Luân Đôn, nếu không bây giờ tớ đã chạy ngay tới tìm cậu rồi, a a a tớ kích động quá, lát nữa tớ phải nói cho Tiểu Nguyệt Nguyệt mới được!"
Tang Lê nheo mắt: "Thật ra tớ cũng cảm thấy đây như là một giấc mơ vậy, có chút không nỡ, luôn cảm thấy có chút sợ hãi..."
Trong lúc vô thức, cô đã quay lại với Quảng Dã, đây đúng là chuyện cô không thể tưởng tượng nổi.
"Tại sao cậu lại sợ hãi, cậu cũng thích Quảng Dã mà đúng không?"
"Đúng vậy."
"Cậu chắc chắn, Quảng Dã cũng thích cậu đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu đã vậy thì cậu sợ cái gì chứ! Tớ không cho phép cậu có suy nghĩ lung tung nữa! Bây giờ các cậu chính là thật! Cậu yên tâm đi, chắc chắn lần này cậu và Quảng Dã sẽ ở bên nhau tới già, không có ai có thể ngăn cản các cậu nữa!"
Tang Lê mỉm cười: "Niệm Niệm, lần này tớ rất kiên định"
"Ừm, tớ tin cậu, bọn tớ đều đứng về phía cậu."
Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Vậy những chuyện trước kia cậu tính làm gì, cậu không định nói rõ với cậu ấy sao?"
Tang Lê suy nghĩ mấy giây: "Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, đến lúc đó tớ sẽ tìm cơ hội thích hợp nói rõ với anh ấy. Nếu tớ không nói cho Quảng Dã biết, nút thắt trong lòng anh ấy vẫn sẽ ở đó, haizz tớ không biết giải thích sao cho cậu hiểu, nhưng cậu chỉ cần biết giờ tớ muốn bước tiếp với anh ấy thì tớ phải giải thích rõ ràng những chuyện đó với anh ấy."
Cô không nói không phải vì cô bảo vệ Phạm Mạn Chi, mà là cô không biết nếu Quảng Dã biết chuyện này anh sẽ tức giận như thế nào, cô chỉ đang lo lắng đến cảm xúc của anh.
Cô cúp điện thoại rồi đi lên đăng ký, Tang Lê nhắn cho Quảng Dã một tin nhắn: [Em chuẩn bị lên máy bay rồi, khi nào đến nơi em sẽ nhắn cho anh biết.]
Nếu báo cáo nhiều hơn, cô biết anh sẽ cảm thấy yên tâm.
Quảng Dã ở đầu bên kia nhắn lại: [Được.]
Tang Lê do dự, cô xoắn xuýt một lúc mới hỏi: [Quảng Dã, bây giờ chúng ta quay lại rồi đúng không?]
Quảng Dã: [Em nghĩ sao? Không lẽ anh đang mập mờ với em à?]
Hai mắt Tang Lê cong cong.
Cất điện thoại đi, cô đảo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cô nhớ lại lúc cô chia tay anh vào sáu năm trước, đó là lần đầu tiên cô tới Luân Đôn.
Chia tay, cảm xúc khi cô nói lời chia tay đó đến nay cô vẫn còn cảm nhận được.
Nhưng cuối cùng, bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi.
May mắn là cô đã không hoàn toàn để mất anh.
Lần này cô sẽ kiên định bước về phía Quảng Dã.
Sau khi Tang Lê lên máy bay đi tới Luân Đôn, Dụ Niệm Niệm đã nói chuyện hai người quay lại cho Lữ Nguyệt, buổi sáng lúc Quảng Dã tới công ty, Nhiếp Văn đã nghe Trương Bác Dương nói chuyện này, cậu ta vội vàng chạy tới hỏi: "A Dã, cậu quay lại với Tang Lê rồi à?!"
Ngoại trừ Tang Lê ra, năm người của tiểu đội Phất Nhanh lúc trước đều tụ tập ở phòng làm việc, Quảng Dã nhìn về phía Nhiếp Văn: "Cậu lại muốn nói gì nữa?"
Dụ Niệm Niệm cười: "Văn Tử, cậu nói chuyện cho cẩn thận vào, ba người bọn tớ đều đứng về phía Lê Lê đấy, bây giờ Quảng Dã là bạn trai của Lê Lê, nếu cậu dám nói câu nào không đúng thì đừng mong bọn tớ tha cho cậu!"
Lữ Nguyệt: "Đúng vậy! Nếu bây giờ cậu mà dám nói xấu Tang Lê, Quảng Dã thân là bạn trai đương nhiên có thể quang minh chính đại đánh cậu rồi ha ha ha."
Nhiếp Văn bị nói vậy thì không nhịn được bật cười: "Con mẹ nó chứ, tớ chúc mừng hai người họ không được sao! Không phải hai người họ đã quay lại với nhau rồi sao, tớ còn có thể nói gì nữa chứ! A Dã muốn quay lại với Tang Lê, tớ có thể ngăn cậu ấy sao?"
"Ừm ừm, cậu muốn ngăn cũng không ngăn được ha ha ha..."
Mấy người họ cười nói, Nhiếp Văn thấy nụ cười đã lâu không thấy trên mặt Quảng Dã, đúng là lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.
Đúng là cả đời anh đều rơi vào tay Tang Lê rồi.
Nhiếp Văn cảm khái nắm bả vai người anh em: "A Dã, lần này hai người quay lại với nhau, tớ thân là anh em tốt của cậu, tớ chân thành chúc hai cậu không bao giờ phải chia xa nữa"
Nhiếp Văn đề nghị: "Chờ đến lúc Tang Lê trở về, sáu người chúng ta hẹn nhau ăn một bữa cơm đi, đến lúc đó tớ sẽ kiểm tra cậu ấy xem bây giờ cậu ấy có thể ở bên A Dã không. Nếu cậu ấy trượt bài kiểm tra thì tớ sẽ không đồng ý đâu."
Quảng Dã đá cậu ta một cái, ba người bên cạnh bật cười: "Nhiếp Văn, cậu muốn chết đúng không ha ha ha..."
Trương Bác Dương: "A Dã, tối qua lúc cậu vừa đi, nhóm Ốc Tử như... như bị điên rồi ấy, hỏi tớ chuyện giữa các cậu là thế nào... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao tối qua cậu lại công khai chủ quyền như thế."
Lữ Nguyệt cười: "Sao tới cái này mà mấy cậu ấy cũng không nhìn ra vậy chứ, Quảng Dã vẫn còn thích Lê Lê, lần này mấy cậu ấy còn bị cậu vả mặt nữa."
Dụ Niệm Niệm: "Đúng đó, sau này Quảng Dã phải bảo vệ Lê Lê đó."
Đương nhiên rồi, anh sẽ không để người nào động vào cô.
Từ Vân Lăng đến Luân Đôn phải bay nối chuyến, mất gần hai mươi tiếng, Quãng Dã đã cố nén nỗi nhớ cô cả ngày, tập trung giải quyết công việc trước.
Buổi tối về đến nhà, anh nhận được cuộc gọi từ Dung Vũ.
“Anh Dã, em đã nhờ người hỏi về những người bạn cùng lớp với chị Tang Lê ở trường đại học rồi, bọn họ vừa trả lời tin nhắn của em, họ nói chị Tang Lê đến Luân Đôn được một hai năm, có người đã nhìn thấy chị ấy đến phòng khám tâm lý, hơn nữa lúc trước thành viên trong đoàn múa có nói chị ấy ngủ không ngon, trước đây chị ấy đã ngất xỉu trong giờ học vì nghỉ ngơi không đầy đủ…”
Quảng Dã nghe vậy thì cau mày.
Sau khi anh nhìn thấy những hộp thuốc rơi khỏi túi của Tang Lê tối qua, sáng nay đi kiểm tra thì phát hiện đó là thuốc giúp dễ ngủ và thuốc chống trầm cảm loại nhẹ.
Anh nhớ đến cơn đau dạ dày phát tác của cô lần đó, bác sĩ đã hỏi cô có uống thuốc kích thích gì không, anh lập tức nhận ra, anh yêu cầu Dung Vũ đi kiểm tra.
Buổi chiều Dung Vũ chạy đến bệnh viện đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rất có thể do tác dụng phụ của thuốc đã làm tổn thương niêm mạc dạ dày của Tang Lê, khiến cô bị bệnh dạ dày. Tang Lê không nói với anh những chuyện này.
Anh không biết cô ở nước ngoài lại như thế này...
Quảng Dã cúp điện thoại, ngồi trên ghế sô pha, mặt anh tối sầm, một lúc sau anh tra được website chính thức của Trừng Vũ, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi anh một chút chuyện, bởi vì mấy năm nay anh ở nước ngoài rất thân với Tang Lê.”
“Anh hỏi đi.”
Quảng Dã nói với Quý Hoài về loại thuốc anh đã phát hiện, Quý Hoài nghe xong, thừa nhận: “Đúng vậy, khi Tang Lê sang Anh lần đầu tiên, do phải sống xa anh nên cô ấy rơi vào tình trạng rất tồi tệ, mất ngủ thời gian dài, cùng với áp lực học tập và áp lực cuộc sống, tâm trạng càng ngày càng kém, bắt đầu phải uống thuốc, tình trạng cơ thể của cô ấy hơi đặc biệt, dạ dày bị tổn thương bởi những loại thuốc đó, phải mất một hai năm mới bắt đầu có chuyển biến tốt”
Quý Hoài thở dài: “Anh Quảng, ngoài bà ngoại cô ấy ra, anh là động lực duy nhất để cô ấy kiên trì nhiều năm như vậy. Tang Lê nói, cô ấy muốn một ngày nào đó có thể trở nên ưu tú hơn, có thể xứng đôi với anh.”
Cái gì mà xứng đôi...
Quý Hoài chỉ biết có ẩn tình khiến Tang Lê phải rời đi, nhưng cho dù anh ấy có hỏi như thế nào, Tang Lê cũng chưa bao giờ nói: “Anh Quảng, Tang Lê không thích bộc lộ cảm xúc, cô ấy giấu rất nhiều chuyện ở sâu trong lòng, nhưng ở nước ngoài lâu như vậy, tôi chưa từng gặp qua chàng trai nào có ảnh hưởng đối với cô ấy lớn hơn anh, anh có ảnh hưởng với cô ấy, đối với cô ấy, anh rất quan trọng.”
Quảng Dã rũ mắt, đáy mắt gợn sóng phập phồng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh bỏ di động xuống, sau đó châm điếu thuốc, trái tim đau đớn.
Lúc trước cô muốn rời đi, nhưng vì sao khi chia tay anh lại cảm thấy khó chịu như vậy, điều này chứng tỏ cô chắc chắn không có ý đó...
Quảng Dã trầm mặc rất lâu.
Một lúc sau, anh mới gửi tin nhắn cho Tang Lê, nói dù cô đến Luân Đôn lúc mấy giờ đều phải gọi điện báo bình an cho anh.
Một buổi tối, Quảng Dã không ngủ, cũng không thể ngủ được.
Khoảng bốn giờ sáng, cuối cùng điện thoại của anh cũng vang lên, là Tang Lê gọi, bên chỗ cô đã hơn 8 giờ tối: “Quảng Dã, em vừa xuống máy bay”
“Được, anh đã sắp xếp xe cho em rồi, số điện thoại đã gửi cho em, em liên lạc với anh ta đi.”
“Ừm.” Cô nhìn thời gian: “Vân Lăng mới có bốn giờ thôi, có phải em đánh thức anh rồi không?”
“Không đâu.”
Nghe thấy giọng nói của cô, anh nói với giọng khàn khàn: “Em hạ cánh an toàn thì anh mới yên tâm.”
Tang Lê cười nhẹ: “Ừm, khi nào đến khách sạn em sẽ nhắn cho anh, anh ngủ tiếp đi, ngày mai còn phải đến công ty”
“Được.”
Hỏi quá nhiều qua điện thoại cũng không tiện, Quảng Dã cố gắng không nhắc đến chuyện khác.
Tắt điện thoại, anh hút điếu thuốc, nhìn màn đêm xám xịt ngoài cửa sổ, đôi mắt khó phân biệt ngày đêm.
Sau khi nhận được tin nhắn cô đã đến khách sạn, anh khẽ nheo mắt trên giường.
Bảy giờ sáng, anh tỉnh lại.
Hôm nay là thứ bảy, không cần tới công ty.
Tạm thời Quảng Dã không có dự định gì, sau khi gửi tin nhắn cho Tang Lê, anh định quay về nhà cũ một chuyến.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại với dì Triệu: “Dì Triệu, cháu phải đi về đóng gói đồ đạc trong phòng Tang Lê, dì đi lấy mấy cái hộp, đặt gấu bông lên giường cô ấy trước nhé”
Anh muốn sắp xếp lại những món đồ hồi trước và mang đến nơi anh đang sống, hơn nữa bây giờ một số đồ cũng có thể đóng gói đưa cho Tang Lê, chắc hẳn cô rất nhớ chúng.
Dì Triệu sửng sốt: “Được rồi, Tiểu Dã, cháu muốn vứt chúng đi à?”
“…"
Quảng Dã mỉm cười: “Không phải, trả vật về chủ cũ.
Dì Triệu:?
Sau khi nói chuyện xong, dì Triệu đang định đi lên lầu, đúng lúc Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cùng nhau đi xuống lầu: “Đi pha ấm trà đi, bà cụ sắp tới rồi.”
“À, được.”
Hai người đi xuống lầu, dì Triệu chưa kịp nói việc Quảng Dã sẽ về, dì ấy nói với bảo mẫu đến phòng của Tang Lê xử lý trước.
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy xuống lầu, Tống Thịnh Lan hỏi: “Bây giờ mẹ có ý gì? Mẹ đồng ý cho hai đứa nhỏ ở bên nhau rồi?”
“Không biết nữa, mẹ nói hôm nay sẽ đến đây nói chuyện”
Người giúp việc ở bên ngoài đi vào thông báo, rất nhanh Phạm Mạn Chi đã đi đến, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Hủy đi tới đón bà ấy, Phạm Mạn Chi mặc bộ áo dài kiểu Trung Quốc màu xám, mái tóc hoa râm, nhưng mặt mày không còn lạnh lùng sắc bén như trước, có phần tiều tụy hơn.
“Mẹ, mẹ tới rồi..”
Phạm Mạn Chi được đỡ ngồi trên sô pha, Tống Thịnh Lan rót trà cho bà ấy: “Mẹ, mẹ đột nhiên tới cũng không nói trước một tiếng, bây giờ mẹ lớn tuổi rồi, việc đi lại rất khó khăn, nếu có việc gì thì cứ gọi bọn con trở về là được.”
Phạm Mạn Chi xua tay: “Lâu rồi mẹ không đến Vân Lăng, cũng muốn tới gặp Tiểu Dã.”
Năm ngoái Phạm Mạn Chi đã dùng trăm phương ngàn kế để Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm ở bên nhau, Quảng Dã phản đối, bây giờ trực tiếp tránh mặt Phạm Mạn Chi, chỉ về nhà ăn cơm vào dịp Tết, không còn thân thiết với Phạm Mạn Chi như lúc đầu nữa.
Hai người giống như hai cái trục, từ trước đến nay Pham Mạn Chi chưa bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình, bà ấy dùng mọi thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa, nhưng ai cũng biết Quảng Dã sẽ không đầu hàng.
Bây giờ cháu trai thành như vậy, trong lòng Phạm Mạn Chi cũng rất khó chịu.
“Tiểu Dã... vẫn còn giận mẹ à?" Phạm Mạn Chi hỏi.
Quảng Minh Huy thở dài: “Mẹ đừng bảo nó ở bên Thiều Tuyết Âm nữa là nó sẽ không tức giận, mẹ cứ cố chấp như vậy làm gì”
“Mẹ không hiểu tại sao thằng bé lại không thích con bé Âm Âm ngoan như vậy, gia thế, tính cách, năng lực, mọi phương diện đều xứng đôi với Tiểu Dã, vì sao Tiểu Dã lại không thích.”
Quảng Minh Hủy: “Bởi vì trong tim Tiểu Dã chỉ có Lê Lê, mẹ không hiểu sao? Bây giờ Lê Lê đã về nước, mẹ cũng biết chuyện này tốt đến mức nào, lúc đầu chính mẹ đã xem nhẹ con
bé!”
Phạm Mạn Chi không có lời gì để nói.
Mấy năm qua, quả thực bà ấy đã thay đổi quan điểm đối với Tang Lê, lần trước sau khi Tang Lê ra nước ngoài, không cần bà ấy giúp đỡ, rõ ràng muốn dựa vào bản thân, lúc đầu bà ấy cho rằng đứa trẻ này đang cáu kỉnh, không ngờ một người bắt đầu sinh sống ở nước ngoài, mọi phương diện đều dần tốt hơn, rất có tiềm năng.
Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ, lúc trước mẹ đã làm tan nát trái tim con bé, bây giờ Lê Lê đã trở về, Tiểu Dã nói thằng bé vẫn muốn ở bên cạnh Lê Lê, có thể thấy tình cảm của hai đứa nó rất sâu đậm, lúc đầu mẹ đã chắc chắn rằng Tiểu Dã sẽ sớm quên con bé, nhưng bây giờ mẹ xem tâm trạng của thằng bé đi, mẹ như đang chia rẽ đôi uyên ương vậy.”
Phạm Mạn Chi khiếp sợ: “Tiểu Dã nói nó vẫn còn thích Tang Lê sao?”
“Đúng vậy, hai đứa nhỏ vẫn còn tình cảm với nhau, tất nhiên sẽ hợp lại, mẹ nói xem, nếu biết như vậy sao lúc trước lại bắt ép Tang Lê phải rời đi, cả hai đứa nó đều đã phải chịu đựng đau khổ suốt sáu năm.”
Phạm Mạn Chi bối rối: “Lúc trước mẹ không hài lòng với Tang Lê, mẹ cho rằng Tiểu Dã chỉ hứng thú nhất thời thôi, ai biết được…”
Phạm Mạn Chi còn chưa nói xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");