Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi rời khỏi quán trà sữa, Tang Lê không gặp lại Trạm Thiến Tuyết và những người khác nữa, nhanh chóng bước lên xe riêng.
Cô không nói gì nhiều, bác Trương cho rằng cô có việc chậm trễ nên cũng không hỏi thêm nữa.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Tang Lê nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Bọn họ chưa giao lưu gì với nhau bao giờ, cô không hiểu nổi sao họ lại đối xử với cô như thế, có phải do cô chiếm chỗ của Tô Bạch Tình trong lớp Hỏa Tiễn không?
Hơn nữa cô vốn cho rằng nếu Quảng Dã bắt gặp cô trong tình cảnh đáng xấu hổ như vậy, anh sẽ cười nhạo cô, thế nhưng vừa nãy thôi, anh còn thay cô giải vây.
Tang Lê nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ…
Sau khi về đến nhà, Tang Lê một mình ăn cơm rồi đi làm bài tập.
Hơn tám giờ, viết bài mệt rồi nên cô xuống lầu đi dạo, bảo mẫu thấy cô buồn chán, liền nói lầu bốn có phòng chiếu phim, cô có thể lên đấy xem phim.
Tang Lê tò mò lên lầu tìm kiếm.
Không ngờ nhanh như vậy lại chạm mặt Quảng Dã.
Khi tới một gian phòng, cô thăm dò đẩy cửa, nhìn thấy rèm cửa bên trong khép hờ, chỉ có một ngọn đèn đang sáng, cách trang trí trông chẳng giống phòng chiếu phim chút nào.
Ngay khi cô vừa định đóng cửa, cánh cửa bên trong liền mở ra, một chàng trai bước ra…
Người kia có vẻ như vừa mới tắm xong, nửa người trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu đen rộng, cơ bắp sau lưng căng phồng lên, hương vị hormone mạnh mẽ, trên eo và bụng có vài vết sẹo chằng chịt như dây leo mọc.
Bả vai rộng lớn, eo hẹp, cơ bắp quanh bụng căng chặt, những giọt nước nhỏ xuống theo cơ bụng của anh.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đối phương nghiêng mắt nhìn về phía cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt với đôi lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt sáng như sao hiện lên rõ nét…
Là Quảng Dã. Bốn mắt nhìn nhau.
Thế giới như đứng yên. Khuôn mặt của Quảng Dã đen sì: "... Cậu thật sự nghĩ đây là nhà cậu à? Đi đâu cũng không gõ cửa?"
Đầu óc Tang Lê trống rỗng: "Xin, xin lỗi..."
Tại sao đây lại là phòng của anh?
Thấy Tang Lê vẫn còn ngây ngốc ở cửa, Quảng Dã híp mắt nói: "Còn không đi ra? Có phải tôi nên lịch sự một chút, mời cậu vào ngồi không?"
"..."
Cửa đóng sầm lại.
Không quan tâm đến phòng chiếu phim nữa, Tang Lê vội vã xuống lầu, xấu hổ đến mức định xem giá vé xe về nhà.
Sao cô lại đi vào phòng anh lúc anh vừa tắm xong chứ...
Khi lấy lại tinh thần, cô đã xuống lầu một từ lúc nào, dì bảo mẫu thấy cô, cho là cô không tìm được phòng chiếu phim nên nói sẽ dẫn cô đi tìm, Tang Lê hàm hồ nói cô tìm cuốn sách là được rồi.
Đi đến thư phòng, mặt của Tang Lê đã đỏ rực như quả táo rồi.
Bỏ đi, đi nhầm thì đi nhầm vậy, dù sao mấy chuyện lúng túng hơn trước mặt anh cũng không phải chưa từng xảy ra...
Sau khi dịu lại, cô chọn một quyển sách và bước ra ngoài, ai ngờ lại gặp phải anh.
Anh bước ra từ thang máy, ngước mắt tùy ý nhìn về phía cô, sự ngượng ngùng trong lòng Tang Lê lại vọt lên, mi mắt cô run rẩy chớp như cánh bướm.
Thế nhưng Quảng Dã không để ý đến cô, anh đút tay vào túi quần, tiến về phía trước, nói: "Bác Trương, bác đợi cháu ở nhà để xe, cháu đang xuống rồi."
Tang Lê không thể ở dưới lầu thêm nữa, đè nén nhiệt độ trên mặt và đi bộ lên lầu, lại nghe được giọng nam lãnh đạm qua loa truyền đến từ phía sau: "Mẹ tôi nói bà ấy gửi cho cậu mấy món quà từ nước ngoài, tôi để ở phòng khách lầu hai rồi, cậu tự đi lấy đi."
Tang Lê đơ mất một lúc, quay lại nhìn anh, sau khi chắc chắn là anh nói chuyện với cô mới nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
Quảng Dã đi tới tủ lạnh lấy chai nước đá rồi đi về phía thang máy.
Tang Lê do dự gọi anh: "Này cậu..."
Bước chân đối phương nhẹ lại, đôi môi đỏ của Tang Lê khẽ động: "Chuyện ở tiệm trà sữa, cảm ơn cậu."
"Gì?"
Thấy dáng vẻ không kịp phản ứng của anh, cô nhanh chóng giải thích: "Tôi không mang đủ tiền, cảm ơn cậu giải vây giúp tôi…"
Chàng trai cười khẽ: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ông đây chỉ đơn thuần không muốn uống nước người khác mời thôi, không liên quan gì đến cậu cả."
"..."
Anh bước vào thang máy, Tang Lê nhìn theo cửa thang máy đóng lại, cạn lời đến nghẹn họng.
Quả nhiên, đây mới là anh…
…
..
Bầu trời đen kịt, mây mỏng từng đám.
Trên ngọn núi, đèn đường bật sáng, một chiếc mô tô cam vàng chạy sượt qua trên đường khúc khuỷu, người ngồi trên xe uốn lượn theo thân mình, linh động tựa rắn.
Đường đá phía trước lởm chởm, chàng trai thành thạo nhấc đầu xe, chiếc xe như nhảy vào không khí, mấy giây sau hoàn hảo tiếp đất, sau đó lại tiếp tục leo theo sườn dốc, tăng tốc vượt qua cát bụi, cuối cùng lên tới đỉnh ngọn núi.
Xe dừng lại, bác Trương cầm đồng hồ bấm giây đi tới: "5 phút 58, vậy mà tốc độ lại gần 6 phút, hiện tại bác không đọ lại cháu nữa rồi."
Quảng Dã cởi mũ bảo hiểm: "Cũng tạm thôi, xe tốt."
"Được rồi, người bình thường ít nhất cũng phải tám phút, đoạn đường này cháu chạy cả trăm lần, số lần vấp té không đếm nổi, có nhắm mắt cháu cũng lái được."
Quảng Dã xuống xe: "Vừa nãy cháu lái có vấn đề gì không?"
"Ổn cả, nhưng khi lên sườn núi cháu phải tăng tốc sớm một chút."
Quảng Dã và bác Trương thẳng một đường đi tới sơn trang, đèn đường yếu ớt chiếu xuống, ngọn gió thổi qua mặt hai người.
Quảng Dã ngồi trên ghế đá trước cửa, chống tay sau lưng, uống nước và nhìn thành phố từ xa tựa ánh sao.
Bác Trương vỗ vỗ đôi chân hơi khập khiễng của mình, mỉm cười cảm khái: "Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ ngày đó cháu còn quấn lấy đòi bác dạy cháu chạy mô tô, sau khi chở cháu một lần cháu lại khóc vì bị dọa sợ, kỹ thuật lái xe hiện giờ đã trò giỏi hơn thầy rồi."
Quảng Dã liếm giọt nước trên môi mỏng, cười nhạt: "Lâu lắm rồi mà bác vẫn còn nhớ vụ cháu khóc à."
“Đúng thế, ai mà ngờ được sau khi cháu khóc xong, ngày hôm sau lại tới đòi ngồi xe của bác chứ."
Quảng Dã cười cười, điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra nhìn thì thấy một dãy số quen thuộc hiển thị trên điện thoại.
Đôi mắt chàng trai tối sầm lại, mấy giây sau nghe điện thoại, âm thanh lãnh đạm như đối với người xa lạ: "A lô."
Đầu bên kia, Quảng Minh Huy vừa kết thúc cuộc họp hội nghị video nước ngoài, sải bước chân đi đến phòng cửa sổ sát đất, đã lâu ông chưa được nghe giọng con trai, đôi mắt với vẻ mệt mỏi tản đi, ông chuyển động môi, mỉm cười hỏi: "Tiểu Dã, con ăn cơm chưa? Đang làm gì vậy?"
"Có chuyện gì sao?"
"Không có… ba chỉ muốn gọi cho con thôi, khoảng thời gian này ba bận nhiều việc quá, hôm qua ba mới bay từ London qua Sydney, hơn nửa tháng nữa mới về."
Quảng Dã chế nhạo: "Sao cũng được, ông không về nữa cũng được."
Quảng Minh Huy cố gắng thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, con Icon Sheene lúc trước ba mua cho con thế nào? Con còn thích nó chứ?"
"Cũng bình thường."
"Vậy ba bảo bác Trương tuần sau đem mấy cái xe khác đi bảo trì nhé?"
"Sao cũng được."
Lãnh đạm đến mức nói thêm một chữ cũng lười. "Con lái mô tô cẩn thận một chút, mẹ con nói con không được đua xe nữa, hiện tại con đã lớp mười hai rồi, vẫn nên dành nhiều thời gian để học hành."
Quảng Minh Huy nghĩ đến cái gì: “À đúng rồi, Tiểu Dã à, ba vừa liên hệ với một bác sĩ khoa tai rất giỏi ở London có phương án giải phẫu cho con tốt lắm, con... có muốn đi gặp không?”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Quảng Dã đột ngột lạnh hẳn: "Ông rảnh quá nhỉ, tôi nhờ ông quan tâm chắc."
"Ba..."
Quảng Dã nhíu mày, cúp điện thoại.
Âm thanh bên tai như sắp nổ tung.
Bác Trương bên cạnh nghe thấy đã sớm đoán được: "Là tổng giám đốc Quảng à?"
Quảng Dã không lên tiếng, bác Trương cố an ủi anh: "Tiểu Dã, thật ra tổng giám đốc Quảng vẫn rất quan tâm cháu, trong lòng ông ấy vẫn luôn mong nhớ cháu nhất đấy."
Quảng Dã hướng ánh mắt về nơi xa, đôi mắt tối tăm của anh vì màn đêm mà dần chuyển lạnh.
"Đó là phần đền bù mà ông ta phải chịu."
Ông ta có đền cả đời cũng không đền nổi.
Bác Trương sợ làm anh không vui, cũng không nói thêm, đúng lúc này, điện thoại của Quảng Dã lại rung lên lần nữa, là tin nhắn của Tống Thịnh Lan.
[Sao rồi, con đưa đồ cho Lê Lê chưa?]
Quảng Dã: [Đồ đưa cho cậu ta còn đặc biệt để con đi lấy ư?]
Tống Thịnh Lan: [Con đưa cũng có vấn đề gì đâu chứ (nhe răng).]
Quảng Dã làm sao lại không biết mục đích của bà ấy là muốn anh làm quen với Tang Lê chứ, anh thô lỗ đánh mấy chữ: [Phiền lắm, không có lần sau đâu đó.]
Tống Thịnh Lan: [...]
Rất nhanh, bà ấy gửi một tin nhắn thoại khác, Quảng Dã ấn vào: "Lê Lê chưa quen với cuộc sống trường học ở đây, con chăm sóc con bé nhiều vào, đừng có bắt nạt con bé đấy."
Quảng Dã lười trả lời lại, bác Trương nghe thấy thì hỏi: "Tiểu Dã, cô bé Tang Lê là bạn cùng lớp của cháu à?"
Quảng Dã lười biếng "ừm" một tiếng, bác Trương cười: "Cô bé Tang Lê này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, thật sự khiến người ta yêu thích."
Trong đầu Quảng Dã hiện lên khuôn mặt của cô gái, anh vứt ra sau đầu, lười biếng đứng dậy: "Đi thôi ạ, chúng ta luyện thêm vài vòng."
Buổi tối, Tang Lê nhận được gói quà do Tống Thịnh Lan gửi tới, là mấy hộp sô cô la, đồ ngọt, và một con gấu bông, vô cùng mang vẻ thiếu nữ.
Tang Lê được yêu thương vừa mừng vừa lo, nghĩ đến mẹ mình trước đây cũng đã từng gửi quà như vậy cho mình, trái tim trở nên vô cùng ấm áp.
Chín giờ hơn, đoán chừng Tống Thịnh Lan không bận lắm, cô liền gọi điện cảm ơn, Tống Thịnh Lan vừa về khách sạn, bà ấy nói công việc của bà ấy sắp hoàn thành rồi, nếu không có việc gì thì cuối tháng bà ấy sẽ về, Tang Lê biết được liền vô cùng mong chờ.
Cô còn không nhận ra Tống Thịnh Lan đã đi công tác gần nửa tháng, quả nhiên khi bận rộn, thời gian trôi đi rất nhanh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");