Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người này chẳng lé vẽ rất giỏi sao? Tang Lê hoài nghi về khả năng vẽ tranh của mình, nhưng vẫn đi lau bảng đen, Dụ Niệm Niêm và Trương Bác Dương cũng đến giúp.
Quảng Dã dùng phấn phác họa một hình thô, sau đó đi chỉnh màu, Tang Lê hỏi: “Có cần cho cậu xem hình mẫu không?”
Anh cụp mắt bình tĩnh nói: “Không cần, tôi biết đại khái rồi.”
Một lúc lâu sau, anh điều chỉnh xong, đeo tai nghe vào rồi bắt đầu vẽ. Nam sinh nhìn chằm chằm vào bảng đen, hết sức chăm chú, động tác trong tay lưu loát, trôi chảy, nhẹ vẽ vài nét, những đường nét đẹp đẽ đã xuất hiện trên bảng.
Anh trông có vẻ lười biếng, một bên vẽ một bên pha trộn màu, các tầng màu sắc phức tạp đan xen lẫn nhau, bức tranh dường như được tăng thêm ánh sáng, như xa như gần, sống động như thật.
Tang Lê nhìn vào thì thấy anh như đang tự do phát huy, so với hình mẫu như được tiến thêm một bước, còn đẹp hơn cả hình ảnh minh họa...
Dụ Niệm Niệm khẽ kêu lên: “Quảng Dã vẽ cũng quá đẹp đi chứ?”
Nhiếp Văn mỉm cười: “Không biết chứ gì, A Dã từng học vẽ đó.”
Tang Lê không khỏi sững sờ, không thể ngờ anh nhìn thì có vẻ như loại công tử ăn chơi lêu lổng thế nhưng lại còn có năng khiếu vẽ tranh.
Không thể không thừa nhận, nếu so sánh bức tranh của anh với bức tranh của cô thì quả thực cô vẽ rất xấu…
Quảng Dã nhờ vài người rửa thùng bột nước, Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đi ra ngoài, Nhiếp Văn quay trở lại chỗ ngồi của mình để chơi trò chơi.
Tang Lê nhìn bức tranh của Quảng Dã một lúc lâu, ánh mắt rơi vào thùng nước trong tay anh: “Cậu muốn đổi xô nước này không?”
Chàng trai tiếp tục vẽ, phớt lờ cô. Quên đi, tốt hơn hết cô nên im lặng…
Cô tiếp tục đứng ở bên cạnh quan sát, một lúc sau, Quảng Dã điều chỉnh màu sắc, tháo một bên tai nghe, quay sang nhìn Tang Lê: “Tô màu này đi.”
Tang Lê tỉnh táo lại, vội vàng đáp: “Được.”
Việc tô màu đơn giản này cô vẫn làm được, chẳng mấy chốc Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đã trở lại, bọn họ cũng đến giúp đỡ, sau khi trở về Lữ Nguyệt cũng tham gia cùng bọn họ, Trương Bác Dương đảo mắt gọi Nhiếp Văn đang ngồi trên ghế: “Cậu... cậu chỉ biết chơi trò chơi sao? Qua đây giúp… giúp chúng tôi thay nước.”
“Này, tôi có ở trong tổ của các cậu không?”
Nhiếp Văn mỉm cười phàn nàn, nhưng vẫn mang nước đi ra khỏi lớp.
Sáu người họ cùng nhau làm việc, cực kỳ hiệu quả, sau nửa giờ mọi việc đã hoàn thanh.
Nhiếp Văn nhìn tờ báo bảng, thở dài xúc động: “Với bức tranh này của tôi, không nhận được đánh giá trong top 3 toán trường thì tôi chặt đầu.”
Dụ Niệm Niệm nở nụ cười: “Liên quan gì đến cậu chứ? Là do Quảng Dã vẽ.”
Nhiếp Văn cười: “Đúng vậy, A Dã hiếm khi có tâm trạng tốt, nếu không Tang Lê sẽ mệt đến chết thôi.”
Ánh mắt Tang Lê khẽ gợn sóng, quay sang nhìn Quảng Dã, nam sinh không nói gì, đặt cọ vẽ xuống, đi ra khỏi phòng học: “Các cậu tự mình làm nốt đi.”
Sau khi mọi chuyện kết thúc, mọi người đều đi ra khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm vui vẻ: “Cuối cùng cũng được đi ăn rồi!”
“Ha ha ha, Du Niệm Niệm, cậu tổ chức sinh nhật quả không dễ dàng.”
“Không phải sao…”
Đi xuống lầu, vừa rồi Tang Lê rửa tay, lúc này trên mặt cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, cô lấy khăn ướt từ trong cặp ra đưa cho Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt, sau đó hỏi ba nam sinh trước mặt: “Các cậu có cần khăn ướt không?”
Ba người bọn họ không cần, Nhiếp Văn trêu ghẹo: “Tang Lê, sao cậu không lau cho cậu trước đi?”
“Hả?”
Cô đơ người. Dụ Niệm Niệm như nhận ra điều gì đó, cười phụt một tiếng: “Ôi Lê Lê, cậu dính bột màu vào cổ từ khi nào đấy?”
Lữ Nguyệt và Trương Bác Dương sau khi nhìn thấy đều bật cười, Tang Lê cảm thấy ánh mắt của Quảng Dã dường như liếc về phía cô, gò má trắng nõn mềm mại của cô giống như bánh đào nóng hổi, cô cúi đầu xuống, vội vàng lau cổ bằng khăn ướt: “Tớ, tớ không để ý tới.”
“Ở chỗ này, tớ giúp cậu lau ha ha ha…”
Suốt chặng đường bọn họ đều cười nói, mười phút sau, bọn họ đã tới quán ăn Từ Phong bên ngoài trường học.
Bởi vì Quảng Dã thường xuyên dẫn bạn bè đến ăn ở đây, Dụ Niệm Niệm bèn làm phiền Quảng Dã gọi món, cô ấy và Lữ Nguyệt đi mua trà sữa, nghĩ rằng Tang Lê không phải là người ở đây vì thế thúc giục cô: “Lê Lê, cậu cũng đi gọi món đi, gọi một phần cá nướng, còn lại các cậu thích gọi gì thì gọi, tớ chiêu đãi các cậu, Lê Lê, cậu cũng đi xem xem có món gì thích ăn không, hương vị món ăn của Vân Lăng ở quán này khá chuẩn đó…”
Tang Lê từ chối không được, chỉ đành nhìn bóng lưng của Quảng Dã rồi đi theo.
Đến khu gọi món, Tang Lê nhìn thực đơn lớn đầy màu sắc trên tường, nhìn tới hoa cả mắt, nghe Quảng Dã ở bên cạnh nói với người phục vụ: “Một phần cá nướng, sườn bò hai vị, cá tuyết xào dứa và một phần hải sản…”
Tang Lê phát hiện anh gọi căn bản đều là món ăn đắt tiền.
Mặc dù Dụ Niệm Niệm bảo bọn họ cứ tùy ý gọi món, nhưng người này quá không khách sáo rồi...
Sau khi Quảng Dã gọi được kha khá món, quay sang nhìn cô, Tang Lê cân nhắc giá cả và vội vàng nói không cần nữa.
Người phục vụ đi ghi lại các món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tang Lê, Tang Lê nhìn giá cả thì sửng sốt, đi đến chỗ Quảng Dã: “À thì, chúng ta không phải gọi quá nhiều rồi sao…”
“Đưa hóa đơn cho tôi.”
Tang Lê đưa qua, thấy chàng trai đi đến quầy thu ngân bảo ông chủ thanh toán trước.
Tang Lê ngạc nhiên: “Không phải Niệm Niệm đã nói sẽ trả tiền sao?”
Quảng Dã: “Tôi không có thói quen để người khác mời.”
Lời nói này thật giả tạo tới kỳ quái, nhưng đại thiếu gia có thể làm được.
Tang Lê giờ mới nhận ra, vì vậy vừa rồi anh định mời mọi người nên mới gọi nhiều như vậy...
Sau khi quẹt thẻ, Tang Lê và Quảng Dã quay lại chỗ ngồi, Dụ Niệm Niệm biết được Quảng Dã đã trả tiền, kinh ngạc đến mức vội vàng nói rằng muốn chuyển lại tiền cho anh, Quảng Dã nói không cần: “Coi như là quà sinh nhật đi.”
Quảng Dã vẫn luôn rất hào phóng trong vấn đề này, Dụ Niệm Niệm không thể lay chuyển được anh, cho nên đành cảm ơn và nhận món quà này.
Tang Lê và Lữ Nguyệt cũng tặng quà cho Dụ Niệm Niệm, buổi trưa hai người họ đã bí mật hẹn mua nó tại một cửa hàng gần trường.
Nhiếp Văn cũng tặng quà cho cô ấy, trêu chọc Trương Bác Dương: “Cậu sao vậy, đến tay không à? Tay không đến thì đừng ăn.”
Dụ Niệm Niệm mỉm cười: “Người ta đã tặng quà cho tớ từ sớm rồi có biết không, hôm tối thứ ba còn tặng một con gấu lớn hơn cả tớ, lúc khiêng nó đến ký túc xá tớ mệt muốn chết luôn.”
“Uầy uầy có tâm nha.”
Trương Bác Dương đỏ mặt: “Cậu... Cậu nói nhiều thật đó.”
Sau khi món ăn được đưa lên, mọi người cùng cụng ly chúc mừng sinh nhật, sau đó Lữ Nguyệt rót một ly, đứng dậy nhìn Tang Lê và Dụ Niệm Niệm, hơi cong môi: “Niệm Niệm, Tang Lê, cảm ơn các cậu đã giúp đỡ tớ trong khoảng thời gian này…”
Nếu không có bọn họ, cô ấy sẽ không có can đảm để chống lại bạo lực học đường, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn phải sống nớp nớp lo sợ dưới sự ức hiếp đó, bây giờ cô ấy đã không còn sợ đến trường, cũng không còn cô đơn nữa.
Lữ Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm và tự do, đôi mắt không khỏi đỏ lên, Dụ Niệm Niệm kéo Lữ Nguyệt ngồi xuống, mỉm cười với cô ấy: “Không sao đâu Lữ Nguyệt, mọi chuyện đã kết thúc rồi, sau này cậu có thể ưỡn ngực mà đi học, đừng sợ gì cả.”
Lữ Nguyệt mỉm cười: “Ừm.”
Cô ấy nhìn ba chàng trai, cũng cảm ơn họ vì sự giúp đỡ của họ ngày hôm qua, nhưng ba người họ chỉ nói rằng không cần khách sáo.
Thấy vậy, Tang Lê cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với Nhiếp Văn và Trương Bác Dương, cuối cùng cô nhìn cậu nam sinh ngồi đối diện, cầm chặt đồ uống rồi nói: “Quảng Dã…”
Quảng Dã nghe vậy thì ngước mắt lên.
Dưới ánh đèn, đôi mắt hạnh trong veo long lanh của Tang Lê nhìn anh, giống như vầng trăng trắng màu hổ phách treo trên bầu trời ngoài cửa sổ vào lúc này.
Đôi môi đỏ mọng giật giật, cô nhẹ giọng nói: “Dù là sáng hôm đó ở lớp học hay là buổi chiều ở cổng trường, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Mặc dù tối thứ sáu tuần trước bọn họ cãi nhau một trận như thế, anh đã hiểu lầm cô, nhưng sau đó anh lại giúp cô hai lần, hai người bọn họ xem như không còn nợ gì nhau, cô cũng không muốn ôm thêm oán hận gì nữa.
Quảng Dã cảm nhận được ánh mắt của cô, mở mắt ra, vài giây sau lên tiếng: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.”
“Dù sao thì nếu buổi chiều hôm đó cậu không xuất hiện kịp thời, có lẽ tôi đã bị Diệp Bân đánh rồi.”
Mặc dù không phải vì cô, nhưng đúng là anh đã giúp cô: “Tóm lại, cảm ơn cậu.”
Quảng Dã không trả lời nữa.
Ở bên cạnh, vài người lẳng lặng quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người, Nhiếp Văn không nhịn được bật cười, dẫn đầu hỏi vấn đề mà mọi người đều tò mò: “Không nhưng mà, tôi vẫn thấy khó hiểu, hai người không phải là sống dưới cùng một mái nhà sao, sao lại nói chuyện khách sáo với nhau như vậy chứ? Hai người ở nhà không phải là không nói chuyện với nhau đó chứ?”
Tang Lê: “...”
Mấy người bật cười, Quảng Dã thờ ơ nhìn cậu ta: “Con mẹ nó không…”
Theo bản năng những lời nói bật ra khỏi miệng anh, đột nhiên dừng lại, lông mày của Quảng Dã nhíu lại: “Cậu có thể nói nhiều mấy lời vớ vẩn hơn nữa không?”
Vài người bật cười: “Đúng vậy, Nhiếp Văn, cậu cũng quá nhiều chuyện rồi.”
Nhiếp Văn bĩu môi: “Được rồi được rồi, tôi không nói là được chứ gì, ăn, ăn, ăn đi…”
Cứ như vậy, bữa ăn đã trải qua trong một bầu không khí thoải mái và vui vẻ.
Nếu là Tang Lê lúc vừa mới đến Giang Vọng, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng có một ngày sáu người họ sẽ ăn tối cùng nhau, cô của giờ phút này cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng sau này sáu người họ sẽ trở thành bạn tốt như vậy.
Thời gian có thể mang lại nhiều điều đáng kinh ngạc.
Nhân cơ hội này, Tang Lê và mọi người cũng quen thuộc hơn rất nhiều.
Mặc dù khi bắt đầu học được một tháng cô đã gặp đủ mọi thứ chuyện, đủ thể loại người, nhưng hiện tại cô đột nhiên phát hiện, cô dường như mất đi cảm giác xa cách và xa lạ mạnh mẽ khi vừa đến nơi này.
Bây giờ cô đã có bạn bè có bạn học để nói chuyện, cuối cùng cô cũng bắt đầu hòa nhập vào Vân Lăng. Sau khi ăn xong, sáu người bước ra khỏi quán ăn.
Bóng đêm ôn hòa, hơi lạnh của gió đêm phả vào mặt, những sự ấm ức tích tụ trong lòng Tang Lê lúc này thật sự cảm thấy như bị thổi bay.
Dụ Niệm Niệm nói muốn ăn kem, vì thế sáu người bọn họ đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh đi dạo, sau khi đi ra, Nhiếp Văn liếc nhìn điện thoại di động: “Sắp bảy giờ rồi, sắp đến giờ các cậu học thêm rồi.”
Dụ Niệm Niệm bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta phải về trường học thôi.”
Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương sẽ học vào buổi tối, Tang Lê cũng phải đến lớp học hỏa tiễn, vì vậy Lữ Nguyệt tạm biệt bọn họ rồi về nhà trước, năm người còn lại đi bộ đến cổng trường, Nhiếp Văn và Quảng Dã đi xe máy phía sau bọn họ.
Đi đến cổng trường, Nhiếp Văn ôm lấy vai Quảng Dã: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Dụ Niệm Niệm vẫy tay với bọn họ: “Tạm biệt…”
Quảng Dã hạ mắt xuống nhìn Tang Lê, giọng điệu không mặn cũng không nhạt: “Tối nay học xong lớp Hỏa Tiễn thì liên lạc với bác Trương nhờ bác ấy đón cậu, mẹ tôi bảo tôi nói với cậu.”
Tang Lê gật đầu đáp lại: “Tôi biết rồi, bác Trương có nói với tôi rồi.”
Hai nam sinh rời đi, Tang Lê vừa quay đi đã nhìn thấy Lư Hạ Dương cũng đi từ phía đối diện trường học đi tới, ánh mắt rơi vào trên người bọn họ.
Hai bên chào hỏi nhau, sau đó Lư Hạ Dương nhìn Tang Lê, giọng nói nhẹ nhàng: “Tang Lê, chúng ta cùng đi đến lớp Hỏa Tiễn nhé?”
Cô nhẹ gật đầu, Dụ Niệm Niệm: "Vậy Lê Lê, chúng tớ về lớp trước đây.”
“Ừm.”
Ba người kia rời đi, Tang Lê và Lư Hạ Dương cùng nhau đi đến tòa nhà phòng thí nghiệm.
Hai người đi cùng nhau, im lặng hồi lâu, Lư Hạ Dương áy náy nói: “Tang Lê, có chuyện tớ muốn xin lỗi cậu.”
“Hả?”
“Đó là việc buổi sáng hôm đó Trạm Thiến Tuyết xóa mất báo bảng mà cậu vẽ, ở trên lớp tớ đã không thể giúp gì cho cậu.”
Lư Hạ Dương cười tự giễu: “Mấy ngày qua tớ vẫn luôn muốn tìm cậu nói một câu xin lỗi, nhưng tớ vẫn luôn không tìm được cơ hội, lúc đó tớ sợ rằng nếu bênh vực cậu ngược lại sẽ khiến cho cậu thành mục tiêu công kích của mọi người, nhưng mà tớ chắc chắn đứng về phía cậu, chỉ trách tớ không có cách xử lý thích đáng việc này.”
Tang Lê nhớ tới chuyện này, lắc đầu lúng túng, vội vàng nói: “Không sao, đúng là lúc đó cậu không biết tình hình cụ thể, hơn nữa cậu lại là lớp trưởng thì phải công bằng.”
Cô thực sự đã quên đi chuyện này…
“Cậu không để ý là tốt rồi.”
Lư Hạ Dương mỉm cười, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi: “Đúng rồi, tớ nghe bạn học nói… mẹ của Quảng Dã là dì của cậu à?”
Quả nhiên hầu hết mọi người đều biết chuyện này…
Tang Lê sợ rằng lừa dối mọi người ngược lại càng kỳ quái, cho nên hào phóng thừa nhận, Lư Hạ Dương như hiểu rõ: “Chẳng trách ngày hôm đó Quảng Dã vô cớ đứng lên giúp cậu mà không có lý do, hóa ra các cậu có mối quan hệ này, tớ bảo mà, bình thường cậu ta sẽ không tốt bụng đi quan tâm mấy chuyện này đâu.”
Tang Lê không lên tiếng, Lư Hạ Dương hỏi: “Vậy thì cậu và Quảng Dã là họ hàng, hai người hẳn là rất thân đúng không?”
“Không, chỉ là năm nay lên lớp 12 nên tớ mới ở nhờ nhà cậu ấy thôi, trước giờ chưa từng có tiếp xúc gì.”
“Cho nên cậu cũng mới quen biết cậu ta?”
“Ừm.”
“Thật ra Quảng Dã không phải là người xấu, nhưng cậu cũng thấy đó, cả ngày cậu ta cũng chả học hành gì, tính khí lại quái đản phản nghịch, ở trường nhiều giáo viên và học sinh đều không thích cậu ta.”
Lư Hạ Dương nghịch khối Rubik trong tay, quay đầu cười với cô: “Tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn nói một cô gái tốt như cậu và cậu ta không phải là người cùng một thế giới, cậu học tập chăm chỉ không bị cậu ta ảnh hưởng là tốt rồi…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");