Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
  3. Chương 36
Trước /176 Sau

Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiếc xe đón ánh nắng mênh mông đang nghiêng mình rọi xuống rồi lái ra khỏi khu biệt thự, sắc trời trong xanh, cành lá ngoài trời vươn vai, như thể muốn đón lấy bầu trời trong vắt.

Vân Lăng là một thành phố xa lạ hơn là quen thuộc với Tang Lê, bình thường cô cũng không thích một mình đi đến những nơi xa lạ, hôm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài chơi, lúc này nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng nhẹ nhàng bồng bềnh theo. 

Nửa tiếng sau, cô đến trung tâm thương mại. 

Xe dừng ở cổng trung tâm thương mại, Tang Lê xuống xe, thế nhưng lại thấy Quảng Dã đang chờ bên đường, nhưng không phải anh đang chờ cô, mà là đưa chìa khóa xe mô tô cho bác Trương rồi chỉ vào bãi đậu xe ngoài trời bên cạnh: "Cháu phát hiện lốp sau của chiếc xe này hơi mòn, hôm nay bác lái xe đi bảo dưỡng lại một chút." 

Bác Trương trả lời: “Không thành vấn đề, vậy đến giờ bác lái xe đến cho cháu nhé?” 

"Sao cũng được." 

Quảng Dã đút tay vào túi, xoay người đi về phía trung tâm thương mại, Tang Lê chào tạm biệt bác Trương rồi cũng đi theo.

Gần đến cổng chính, họ gặp bốn người còn lại, Nhiếp Văn vừa đỗ xe xong thì đến tìm họ trước. "Cuối cùng hai cậu cũng tới rồi..." 

Nhìn thấy Tang Lê, Dụ Niệm Niệm phấn khích kéo tay cô: "Trời ơi, hu hu hu, hôm nay cậu đẹp quá, bộ váy này rất xinh, lúc cậu đi đến tớ còn nói với Lữ Nguyệt trông cậu giống như tiên nữ vậy!"

Lữ Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu như giã tỏi: "Đúng đó, thật sự rất đẹp." 

Nhiếp Văn cũng ở bên cạnh hùa theo, vừa rồi có nói hôm nay không đi học nên không cần mặc đồng phục, Tang Lê chỉ tùy ý chọn một chiếc váy mà Tống Thịnh Lan đã mua cho cô trước đó, cô được khen đến mức xấu hổ, hai má nóng bừng, vội vàng nói: "Chúng ta đi vào đi." 

"Đi thôi đi thôi…" 

Ba cô gái đi phía trước, ba chàng trai đi theo sau. Kế hoạch hôm nay của họ là đi mua sắm trong trung tâm thương mại trước, sau đó ăn trưa, hai giờ chiều xem phim, cuối cùng thì họ đến thư viện.

Quả nhiên đến thư viện chỉ là một nước cờ, chủ yếu là muốn đến chơi thôi. Họ bước vào trung tâm thương mại, máy điều hòa bên trong rất mạnh, bao phủ trong không khí một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng đặc biệt, các tủ kính trưng bày ở lối vào cửa hàng phản chiếu ánh đèn rực rỡ.

"Lê Lê, trước đây cậu có từng đến chỗ này không?" 

Dụ Niệm Niệm hỏi. Tang Lê lắc đầu: "Tớ không quen thuộc Vân Lăng cho lắm." 

"Có náo nhiệt hơn bên chỗ cậu không?" 

"Ở đây sầm uất hơn quê tớ rất nhiều, thị trấn mà tớ sống trước đây không có trung tâm thương mại lớn như vậy." 

Tang Lê rất ít khi một mình đến những nơi như vậy, một cửa hàng bình thường cũng không dám tùy tiện bước vào, cứ đi theo bên cạnh Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt. 

Dụ Niệm Niệm nói đi mua trà sữa uống trước, mấy người họ đi đến cửa hàng đồ uống, giá cả chỗ này chắc chắn cao hơn gần trường, nhưng Tang Lê nghĩ nếu đã ra ngoài chơi rồi thì không cần quá lo ngại về giá cả, cũng đừng lộ ra vẻ không ăn ý. 

Quảng Dã đi gọi món, những người khác đứng bên cạnh anh nhìn thực đơn, Dụ Niệm Niệm gọi xong thì hỏi Tang Lê muốn uống gì, cô đảo mắt một vòng: “Có loại nào có vị nước dừa không?” 

“Cậu thích uống nước dừa à?” 

"Ừm."

Dụ Niệm Niệm chỉ cho cô ly hoa sơn trà dừa sống, Tang Lê nói được, cuối cùng cũng mua xong đồ uống, mọi người nói tối về sẽ phân chia trả tiền lại cho Quảng Dã, Quảng Dã không quan trọng việc này, nhưng mọi người nói cái gì cũng để anh tính thì không hay cho lắm. Mọi người tiếp tục đi mua sắm, từ trước đến nay các chàng trai và cô gái đều không đi mua sắm cùng một chỗ, mua sắm một lúc, Nhiếp Văn kéo hai chàng trai còn lại đi chơi điện tử, còn các cô gái vẫn tiếp tục. 

Dụ Niệm Niệm thích cửa hàng thời trang nhất, cô ấy mua cho mình những món đồ trang sức nhỏ, cũng chọn cho Tang Lê và Lữ Nguyệt, ba cô gái đi cùng nhau cực kỳ vui vẻ, còn chụp rất nhiều ảnh.

Tang Lê cũng mua một ít đồ, nhưng hầu hết đều cho người khác, cô chọn một cái cốc và một chiếc ba lô nhỏ cho Từ Hiểu, còn chọn quần áo mùa thu kiểu dáng cho người lớn tuổi, Dụ Niệm Niệm tò mò: “Lê Lê, cậu mua cái này cho ai thế?” 

"Mua cho bà ngoại tớ, tớ muốn gửi cho bà." 

Dụ Niệm Niệm cười hì hì: “Vậy để tớ giúp cậu chọn, tớ cũng thường mua quần áo cùng bà nội tớ lắm.” 

Tang Lê mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng Tang Lê đã mua hai bộ quần áo mùa thu, còn đi mua một chiếc gối mát xa, định đến lúc đó sẽ đóng gói lại với nhau rồi gửi lên núi.

Hai người bước ra cửa hàng, đúng lúc Lữ Nguyệt từ tầng một đi lên tìm họ, hai người nhìn thấy trên tay cô ấy đang cầm album của Trương Thiều Hàm: "Nguyệt Nguyệt, cậu thích nghe nhạc vậy à?" 

Lữ Nguyệt mỉm cười mắc cỡ, cất đồ đã mua vào túi: “Tớ chỉ nghe đại thôi…” 

Một tiếng sau, các chàng trai chơi điện tử xong thì tụ họp với họ. 

Nhiếp Văn nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay họ, tấm tắc lắc đầu: "May mà vừa rồi không đi mua sắm cùng các cậu, con gái các cậu đúng là cao thủ mua sắm trời sinh." 

Dụ Niệm Niệm trợn mắt nhìn cậu ta: “Cũng có bảo cậu đi mua sắm với chúng tôi đâu.” 

Trương Bác Dương bước tới, đưa một con gấu bông hoạt hình cho cô ấy: "Niệm Niệm, đây là vừa... vừa rồi tớ tiện tay gắp được, tớ không chơi, cho... cho cậu đấy." 

Nhiếp Văn mỉm cười: "Lý do buồn cười thật." 

Dụ Niệm Niệm: “Hả?” 

Nhiếp Văn nhìn thấy ánh mắt lườm quýt của ai đó, vội vàng nhịn cười nói không có gì, Dụ Niệm Niệm mỉm cười ngờ nghệch nhận lấy: “Cảm ơn nhé, nhưng cái này trong nhà tớ có một con rồi.”

Tang Lê cong mày: “Dễ thương thật đó, tớ cũng muốn.” 

"Cậu thích hả Lê Lê? Vậy cho cậu này!" Dụ Niệm Niệm hào phóng nói. 

Tang Lê nhận lấy, để lại Trương Bác Dương đứng ngay tại chỗ, Nhiếp Văn không nhịn được chế giễu: "Trương Bác Dương, cậu đừng khóc, ha ha ha..." 

Họ đi về trước, Tang Lê không nén được nụ cười xảo quyệt, trả lại gấu bông cho Dụ Niệm Niệm: "Niệm Niệm, tớ nói đùa thôi, trả cho cậu đấy." 

"Cậu không cần sao?" 

“Ừm, tớ không thích mấy thứ này cho lắm.” 

“Được thôi…” 

Ba chàng trai cũng đi theo ở hàng sau, Nhiếp Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì nói: "Trương Bác Dương, hóa ra Tang Lê cố ý trêu chọc cậu à? Sao đột nhiên tôi lại phát hiện, đôi lúc Tang Lê cũng rất nghịch ngợm nhỉ?" 

Trương Bác Dương gãi đầu: "Chắc... chắc chắn Tang Lê bị dạy hư rồi."

"Vậy cũng là do bị Dụ Niệm Niệm dạy hư, ha ha ha." 

Ở một bên, Quảng Dã im lặng ngước mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy Tang Lê tươi cười với đôi mắt đen láy. 

Rất hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy. 

Họ đi ngang qua một tổ chức đào tạo vũ đạo, ở lối vào có người phát tờ rơi dạy vũ đạo cho họ, Dụ Niệm Niệm nhận lấy: "Thịnh An cũng có chi nhánh ở đây nữa à..." 

Tang Lê nhìn vào trong, bên trong đang có vài cô gái đang tập múa, vung vẫy tay áo dài thườn thượt, dáng múa uyển chuyển dịu dàng.

Cô không nén được dừng chân nán lại, Dụ Niệm Niệm chú ý đến ánh mắt của cô: "Sao vậy Lê Lê, cậu thích múa à?" 

Tang Lê nhếch nhẹ đôi môi đỏ hồng, khiêm tốn nói: "Ừm, tớ biết múa một chút." 

"Cậu múa thể loại gì thế?" 

“Múa dân gian.” 

Tang Lê học múa dân gian là chính, các thể loại khác cũng biết một ít.

"Trùng hợp vậy, trước đây tớ cũng từng học múa dân gian!" 

Dụ Niệm Niệm hào hứng: "Lê Lê, thảo nào lần đầu gặp cậu, tớ đã cảm thấy vóc dáng của cậu rất đẹp, có khí chất của một vũ công, bây giờ cậu còn học không?" 

Tang Lê lắc đầu, rủ đôi mắt ảm đạm xuống: “Học múa tốn tiền quá, hiện giờ cũng không có thời gian.”

Dụ Niệm Niệm nói cô ấy đơn giản chỉ coi nhảy múa như một sở thích, do lúc nhỏ ba mẹ bắt cô ấy học, cô ấy cũng không thích lắm, cô ấy an ủi Tang Lê: “Không sao, trước đây tớ học ở Thịnh An, có lúc cơ sở có lớp hoạt động miễn phí, đến lúc đó tớ sẽ gọi cậu đi cùng." 

Tang Lê: "Ừm." 

Các chàng trai bước đến: "Các cậu xem múa làm gì đấy, không đi à?" 

Tang Lê và Dụ Niệm Niệm không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. 

Đi dạo một lúc thì đến trưa, sáu người đi ăn buffet nướng. 

Dụ Niệm Niệm, Trương Bác Dương với cả Nhiếp Văn kêu la trên đường, họ nói đói đến mức ngực dính vào lưng, sau khi vào nhà hàng thì bắt đầu lóa mắt điên cuồng xếp từng đĩa thịt nướng tầng tầng lớp lớp. 

Quãng Dã ăn rất nhanh, còn khá sớm thì đã no rồi, tựa vào lưng ghế chơi điện thoại, nửa tiếng sau, anh ngẩng đầu nhìn Trương Bác Dương và Nhiếp Văn lại đi lấy thêm một đống thịt: “Hai cậu nhịn đói mấy ngày không ăn rồi?”

Nhiếp Văn khinh thường: "A Dã, cậu nhìn cậu xem, sao cao như thế mà không có sức chiến đấu chút nào vậy, ăn buffet là gì, chính là lúc vào thì đói lúc ra thì no căng bụng, mùi vị thịt ba chỉ cuộn kim chi ngon lắm, có cần tôi nướng cho cậu một ít không?” 

“… Không cần, các cậu ăn nhiều chút đi.” 

Nhiếp Văn quay đầu nhìn Tang Lê, nhướng mày: “Tang Lê, cậu muốn ăn thêm không?” 

Tang Lê không thiết sống nữa xua tay: "Không được, tôi thật sự không ăn được nữa." 

Bụng cô cũng có cảm giác sắp phồng thành quả dưa hấu rồi... “Hai cậu đúng là vô dụng.” 

Bốn mươi phút sau, dưới ánh mắt đã có chút thay đổi của phục vụ, cuối cùng sáu người họ cũng ra khỏi nhà hàng thịt nướng. 

Đúng là sắp vịn tường đi ra rồi, còn một tiếng nữa mới bắt đầu xem phim, sáu người họ đi dạo một lát cho tiêu hóa, rồi lên tầng cao nhất chỗ có rạp chiếu phim.

Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu chiếu phim, Lữ Nguyệt vào nhà vệ sinh, Dụ Niệm Niệm nói muốn mua nước uống, vừa ăn đồ nướng nên hơi khát, Trương Bác Dương nói đi cùng cô ấy, Nhiếp Văn cũng khát nước nên nói muốn đi theo. 

Dụ Niệm Niệm nhìn sang Tang Lê và Quảng Dã: “Vậy Lê Lê, cậu và Quảng Dã đến siêu thị mini mua đồ ăn nhé?”

Nhiếp Văn kinh ngạc: "Cậu còn ăn được sao?" 

"Sao không được? Đồ ăn vặt cũng không lấp đầy bao tử." 

Cũng phải thôi, dạ dày của con gái là đặc biệt như vậy. 

Nhiếp Văn cũng bảo Quảng Dã: “Vậy hai cậu đi mua đồ ăn vặt, chúng tôi đi mua đồ uống.” 

Ba người họ đi trước, để lại Tang Lê và Quảng Dã, hai người được sắp xếp nhiệm vụ không hiểu ra sao. 

Tang Lê: "..." 

Tại sao lần nào cũng đúng lúc để cô và Quảng Dã cùng làm... 

Cô liếc nhìn chàng trai với vẻ luống cuống, Quảng Dã không nói gì, lập tức đi về trước, cô đành phải đi theo.

Khuôn mặt của hai người họ cực kỳ nổi bật, vóc dáng thì bắt mắt. Lúc này khi đi song song nhau càng thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. 

Tang Lê bị người khác nhìn như thể hai người họ hẹn hò đi xem phim một mình, tâm trạng cô bối rối, né sang bên cạnh một chút, giữ khoảng cách. "Cậu đi siêu thị trước, tôi đi lấy vé." 

Khi đi, giọng nói từ tốn chậm rãi của Quảng Dã cất lên. "Được…" 

Cô đáp lại rồi một mình đi đến. 

Bước vào cửa hàng, Tang Lê cầm một cái giỏ đi chọn. 

Sau khi mua xong, cô đến quầy thu ngân chất lên cân tính tiền.

Trong siêu thị mini hôm nay có rất nhiều người chen chúc, trật tự hơi hỗn loạn, khi cô xếp hàng thì có một cậu bé chen vào, Tang Lê bị chen nên phải lùi lại một bước. 

Đối phương chỉ có vài gói đồ, Tang Lê coi như không có gì, không tính toán với trẻ con.

Chờ đối phương tính tiền xong, khi sắp đến lượt cô tính thì có một bà cô bế đứa bé đặt giỏ lên bệ cân trước: “Được rồi, đừng khóc nữa, bà nội mua cho cháu.” 

Bà cô trung niên liếc nhìn Tang Lê, thấy cô còn trẻ liền nói: "Cô bé, cho tôi tính trước nhé." 

Tang Lê buộc phải lùi lại, chỉ có thể chờ đợi, không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, bên cạnh xuất hiện một bóng người cao lớn, lập tức nhấc giỏ hàng của bà cô sang một bên, kéo giỏ trong tay Tang Lê đến, bỏ lên bệ cân. 

Quảng Dã nhếch khóe môi: "Bác ơi, siêu thị của nhà bác mở sao? Ngày nào cũng chen hàng của mấy cô gái à?"

Bà cô ngẩng đầu nhìn anh, nghẹn họng: "Tôi nói chuyện với cô bé người ta thì liên quan gì đến cậu? Cậu quan tâm nhiều vậy." 

Giọng điệu Quảng Dã rất căng: "Những thứ này là đồ tôi mua, hôm nay bác có bản lĩnh thì chen trước trước mặt tôi thử xem?" 

Bà cô nổi giận: “Chậc, làm như siêu thị này là của nhà cậu mở vậy.” 

Chàng trai mỉm cười: “Đúng vậy, nhà tôi mở đấy, nếu không thì tôi gọi điện cho ông chủ cho bác xác nhận nhé?” 

Bà cô: "..."

Không phải Tang Lê không biết tính tình của Quảng Dã, thấy sắp cãi nhau, cô vội vàng lén lút kéo vạt áo của anh, ra hiệu cho anh thôi bỏ đi. 

Nhưng khí tràng của Quảng Dã quá mạnh, rõ ràng là dáng vẻ không dễ khiêu khích, bà cô thấp giọng lẩm bẩm một câu đồ thần kinh rồi dẫn cháu trai đến quầy thu ngân khác. 

Quảng Dã đảo mắt liếc nhìn Tang Lê, nhíu hàng chân mày đen lại: “Sao không mở miệng nói, bị người ta chen hàng cũng không biết nói à? Chờ cậu mua xong thì phim cũng sắp hết rồi. " 

Vừa rồi anh đứng nhìn ở lối vào, vốn định để cô gần cân xong thì vào trả tiền, không ngờ cô trực tiếp bị người ta chen hàng hai lần.

Má Tang Lê nóng bừng, cũng không biết tại sao lúc đó cái miệng lại ngốc đến thế, cô lẩm bẩm: “Tôi nghĩ là người già thì thôi bỏ đi.” 

Quảng Dã cười nhẹ: "Tôi thấy đôi khi cậu nên hạ thấp phẩm chất xuống." 

"..." 

Nhân viên phục vụ cân xong, Quảng Dã đưa thẻ đến, tính tiền xong, anh lập tức xách túi ra ngoài. 

Sau đó sáu người họ tụ họp ở lối vào rạp chiếu phim, họ đã mua xong trà sữa và mua cả bắp rang, Nhiếp Văn phàn nàn: “Hai cậu lề mề quá, sao muộn vậy?”

Tang Lê đang thấy áy náy thì nghe Quảng Dã lên tiếng: “Đi mua đồ ăn cho cậu mà còn nói nhiều như thế?” 

Nhiếp Văn: "... Tôi ngoan ngoãn câm miệng ngay đây." 

Sáu người họ cùng đi vào. 

Ba nam ba nữ một hàng ngang, Quảng Dã chọn vị trí xem phim tốt nhất.

Nhiếp Văn ngồi ngoài cùng bên trái, thấy nhóm ba người Tang Lê vào nhà vệ sinh, chợt nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại tiện tay chụp một tấm, mỉm cười đưa cho người bên cạnh xem: "A Dã, cậu có tin nếu tôi đăng bức ảnh này vào nhóm, có thể khiến cả nhóm bùng nổ không?" 

Người trong ảnh hơi mờ nhạt. 

Nhưng thoáng qua có thể nhìn ra, là Tang Lê. 

Quảng Dã liếc nhìn, cũng lười phản ứng, Nhiếp Văn gửi bức ảnh cho vài nam sinh trong nhóm thường chơi chung ở trường mà không mang ác ý, còn bổ sung một câu gợi đòn: [Vui quá đi, hôm nay bọn tôi ra ngoài xem phim. ] 

Đúng như dự đoán, tin nhắn rất nhanh đã hiện lên điên cuồng: 

[Nhìn quen quá, đây không phải là bạn học mới của lớp các cậu sao?]

[Trời ơi, là Tang Lê đó phải không?] 

[Đúng rồi đúng rồi, là cậu ấy.] 

[Văn Tử, thế quái nào mà cậu như thể đang mèo mỡ với người ta vậy?!] 

[@Ốc Thiệu Huy, Ốc Tử mau ra đây, nữ thần của cậu bị cướp rồi kìa!] 

Ốc Thiệu Huy cũng nhảy ra, đầu bên kia nổi giận: [Nhiếp Văn, tổ sư nhà cậu, triệt đường à?!] 

Nhiếp Văn cười đến nỗi run cả vai, bước ra giải thích: [Ốc Tử, cậu yên tâm, quân tử không cướp thứ người khác thích, chúng tôi ra ngoài chơi cùng với vài bạn học, Bác Dương và A Dã cũng ở đây.] 

Ốc Thiệu Huy: [Chết tiệt, sao các cậu đi chơi với Tang Lê mà không gọi tôi?! Các cậu đang ở đâu, tôi đến ngay!] 

Nhiếp Văn: [Cậu cũng không nói trước.] 

Người khác nói đùa: [Văn Tử, cậu quá đáng thật đó, còn cần nói trước nữa ư? Ốc Tử nhớ nhung Tang Lê biết bao lâu rồi?]

[Ốc Tử, cậu còn không chủ động tấn công? Học sinh chuyển trường xinh đẹp như vậy, cậu lại không mau giành lấy?] 

Ốc Thiệu Huy: [Tấn công khỉ gì, tôi còn không nói chuyện được với người ta.] 

Nhiếp Văn uống một ngụm nước chanh, liếc sang chàng trai bên cạnh rồi mỉm cười gõ vài chữ: [Ốc Tử, đừng sốt ruột, giờ thì có người quen làm mối cho cậu rồi.] 

Ốc Thiệu Huy: [Ai?] 

Có người thông minh nhảy ra: [Không cần nói, A Dã à, không phải mẹ A Dã là dì của Tang Lê sao? Họ là người một nhà.] 

[Đúng đó, A Dã cũng xấu thật, che giấu mối quan hệ này không chịu nói.] 

Những người khác khích lệ Ốc Thiệu Huy: [Ốc Tử, đây là cậu gần quan được ban lộc đấy, còn không nhanh nịnh nọt Quảng Dã?] 

[Haiz, nếu Ốc Tử dám theo đuổi thì không phải nên nói rõ ngọn ngành với A Dã trước sao? Nếu như bị mẹ A Dã tóm được thì phải làm sao?] 

Ốc Thiệu Huy cười hì hì trong nhóm @Chàng trai mãi không lộ diện: [A Dã, A Dã, tôi theo đuổi Tang Lê nhà cậu không có vấn đề gì chứ? Cậu phải giúp tôi, tôi không dễ dàng mới gặp được một người mình thích đến vậy!]

Điện thoại rung lên, Quảng Dã cúi đầu xem tin nhắn, con người đen láy vừa lúc ánh sáng trên máy chiếu lớn đột ngột thay đổi. 

Vài giây sau, anh gõ bốn chữ trên điện thoại: [Đừng lôi ông đây vào.] 

Ý trong lời nói quá rõ ràng. 

Anh lười quan tâm, cũng không muốn quan tâm. 

Quảng Dã ngước đôi mắt đen lên, đúng lúc nhìn thấy Tang Lê và hai cô gái còn lại quay lại, đang đi lên bậc thang của rạp chiếu phim. 

Tang Lê nghiêng mặt nói chuyện với Lữ Nguyệt phía sau, khóe môi hiện lên một nửa má lúm đồng tiền, đôi mắt hạnh nhân cong cong, nụ cười linh động. 

Một cảm xúc không sao hiểu rõ như chú chim vút ngang qua đầu Quảng Dã, chạm vào tâm ý. 

Quảng Dã thu mắt lại, khóa màn hình điện thoại, con ngươi đen láy nhìn thẳng phía trước. 

Lúc này anh vẫn không biết.

Sẽ có ngày anh bị vả mặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /176 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Khuynh Thành Phong Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net