Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh nắng dần trở nên rực rỡ hơn, Tang Lê đi vào tòa hành chính một mình.
Trong đại sảnh, màn hình LED thông báo các kế hoạch sắp tới của nhà trường, định vị của bản đồ trên tường hiển thị rằng phòng giáo vụ ở tầng 3.
Cô đi lên lầu, nghĩ đến câu nói vừa rồi của Quảng Dã, cạn lời chửi thầm trong bụng.
Nếu biết sớm thì hồi nãy ở cổng trường cô đã nói là tự đi rồi, cô còn hỏi thêm mấy câu dư thừa kia nữa...
Đi đến phòng giáo vụ, cô gõ cửa bước vào thì gặp được thầy Lâm Kiện chủ nhiệm giáo vụ.
Người đối diện khoảng bốn năm chục tuổi, có mái tóc hói Địa Trung Hải, bụng bia bự, hai bên má vừa dày vừa to xệ xuống, mặt mày nghiêm túc.
... Có hơi giống hiện tượng da chảy xệ do tuổi già.
Tang Lê chào hỏi thầy ấy, nói sơ về tên tuổi và mục đích đến của cô, đối phương đẩy cặp kính viễn thị lên nhìn cô: “Tang Lê phải không? Thầy biết thầy biết, tổng giám đốc Tống đã nói với thầy rồi, em là họ hàng của nhà bà ấy nhỉ, em mang đủ hồ sơ chuyển trường chưa?”
Tang Lê mím môi, không nói gì thêm, cô đưa hồ sơ qua: “Vâng.”
Lâm Kiện dừng việc trong tay lại, làm thủ tục cho cô, tiện tay lật xem bảng điểm hồi trước của cô: “Chà, thành tích khá tốt nhỉ? Đều là hạng nhất cả năm học.”
Xử lý thủ tục xong, Lâm Kiện trả lại hồ sơ cho cô: “Xong rồi đó, tiếp theo em tới phòng giáo viên tìm cô Lôi Đan giáo viên chủ nhiệm lớp em đi, vừa hay.”
Lâm Kiện dặn dò bàn bên cạnh: “Hạ Dương, đúng lúc em phải về, em dẫn bạn nữ này đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp một chút, bạn ấy là học sinh mới chuyển đến lớp em đấy.”
“Vâng.”
Tang Lê ngoảnh đầu lại, thấy một nam sinh cao gầy mặc sơ mi trắng, nét mặt nhã nhặn thanh tú.
Tầm mắt cô dịch xuống, bảng tên trên ngực có mấy chữ: “Lư Hạ Dương lớp 12A8.”
Nam sinh quay sang Tang Lê, dịu dàng mỉm cười nói: “Bạn học, chúng ta đi thôi.”
Tang Lê gật đầu.
Cô im lặng đi cạnh cậu ấy, đối phương hỏi cô: “Bạn học, cậu tên là gì thế?”
“Tang Lê.”
Tầm mắt của Lư Hạ Dương không nhịn được dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cười với cô: “Tớ là Lư Hạ Dương, lớp trưởng lớp 12A8, chào mừng cậu gia nhập với tập thể lớp 12A8 này, bình thường nếu cần giúp gì thì cậu có thể tìm ban cán sự chúng tớ.”
Tang Lê đối diện với vẻ mặt thân thiện của cậu ấy, sự căng thẳng trong lòng dần dần thả lỏng, cô đáp lại bằng một nụ cười hữu hảo: “Được, cảm ơn cậu.”
Đến phòng giáo viên của lớp 12, Tang Lê gặp được cô chủ nhiệm lớp Lôi Đan.
Nhìn qua Lôi Đan khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc sườn xám, có vẻ rất nhã nhặn, nhưng trên mặt bà ấy không mang theo nụ cười nào, ánh mắt nhạy bén, nhìn là thấy lộ ra cảm giác nghiêm khắc đầy áp lực.
Ánh mắt của Lôi Đan lướt qua người cô: “Em chính là Tang Lê?”
"Da."
Mấy ngày trước Lôi Đan mới nhận được thông báo là lớp bà ấy có học sinh mới chuyển tới, làm giáo viên đương nhiên luôn hy vọng học sinh trong lớp càng ít càng tốt, như vậy mới dễ quản lý, bà ấy muốn từ chối, nhưng làm thế nào thì phòng giáo vụ cũng đòi nhét người vào, lại không nói cụ thể cô có thân phận gì, cũng may là nghe nói thành tích khá ổn nên cũng cho qua.
Lôi Đan kiểm kê học phí của cô: “Em chọn học ngoại trú hả?”
“Vâng ạ.”
Lúc trước Tống Thịnh Lan thầm nghe ngóng được từ chỗ Liên Vũ Châu nên biết được ngày trước Tang Lê đã gặp một vài chuyện ở trường, bèn đề nghị cô sống ở nhà bà ấy, có thể chăm sóc tốt hơn cho cô, Tang Lê nghĩ rằng ở ký túc xá cần tiêu tốn nhiều tiền hơn, nên cũng cảm thấy học ngoại trú tốt hơn.
Kiểm kê học phí xong, Lôi Đan nói rằng bây giờ mọi người sắp ôn tập xong một lượt rồi: “Em tranh thủ thời gian để nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của các bạn nhé.”
"Da."
Sau đó Lôi Đan đưa cô vào lớp, bước vào phòng học, Tang Lê thấy bên trong rộng rãi sạch sẽ, thiết bị đa phương tiện tiên tiến, khoảng chừng có tới bốn mươi học sinh.
Mọi người đều đang nói chuyện hoặc đọc sách, ai làm việc người đấy, Lôi Đan gõ bàn, ý bảo cả lớp nhìn lên đây, bà ấy thông báo một việc: “Giới thiệu một chút, bạn này là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, bạn tên Tang Lê, Tang Lê em giới thiệu bản thân với cả lớp đi."
Rất nhiều ánh mắt cứ như chim rời tổ bay về phía cô, cổ họng Tang Lê nghẹn lại, cô nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, mấy giây sau cô mở lời: “Chào mọi người... Tớ là Tang Lê, Tang trong cây dâu, Lê trong hoa lê, rất vui được làm quen với các cậu, cảm ơn.”
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Tang Lê trong trẻo xinh xắn, đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng như gạt mây mù đi để nhìn thấy núi nơi phương xa, không ngờ học sinh mới xinh đẹp như vậy, nhiều người ngạc nhiên cảm thán đến mức nhìn chằm chằm, nhỏ giọng xì xào.
Tang Lê tự giới thiệu xong, tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong lớp, trong nháy mắt cô đối diện với tầm mắt của Lư Hạ Dương, đối phương đang vỗ tay, cười nhìn về phía cô.
Tang Lê nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng thu tầm mắt lại, Lôi Đan chỉ vào vị trí trống ở tổ bốn, vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên cạnh cửa sổ: “Trước tiên em cứ qua ngồi với Niệm Niệm đi.”
Lôi Đan còn có việc khác, bà ấy để cho cả lớp tiếp tục tự học, sau đó rời khỏi lớp trước.
Tang Lê đi đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, vừa đặt balo xuống, nữ sinh ngồi bên cạnh đã nhích người sang: “Hello bạn cùng bàn mới, làm quen một chút nha, tớ tên là Dụ Niệm Niệm!”
Nữ sinh mặc váy yếm, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, cười đến mức lộ ra răng thỏ.
Tang Lê chưa từng gặp cô gái nào nhiệt tình đến mức này, ngơ ra một lúc, cảm thấy không quen lắm nên nghiêng sang một bên, ngại ngùng gật đầu: “Chào cậu.”
“Bạn học này, cậu xinh quá đi mất, đôi mắt thật lớn nha!” Dụ Niệm Niệm vui như vừa phát hiện ra châu lục mới: “Ây cậu chuyển từ trường nào đến đây vậy?”
“Tớ đến từ tỉnh W.”
“Cậu là người ở tỉnh khác à? Bảo sao nghe khẩu âm của cậu không giống với tụi tớ lắm...”
Dụ Niệm Niệm đang líu ra líu ríu thì Tang Lê có cảm giác bị vỗ vào vai, cô khó hiểu quay đầu lại, một nam sinh đeo kính khuôn mặt trắng nõn ngồi ở bàn sau, nở nụ cười thật thà: “Bạn... Bạn học, chào cậu, tớ tự giới thiệu một chút, tớ tên... tên là Trương Bác Dương.”
Tang Lê hơi lơ mơ: “Chào cậu.”
Dụ Niệm Niệm cười trêu ghẹo với Tang Lê: “Cái con người này lưỡi bị buộc lại rồi, nói chuyện không lưu loát, nhiều khi cậu nghe cậu ta nói chuyện mà gấp muốn chết luôn.”
Trương Bác Dương quay sang: “Cậu đừng có mà xem thường người khác, tớ cũng có lúc... không nói lắp.”
Dụ Niệm Niệm bĩu môi: “Rồi rồi rồi, không không không nói lắp.”
“Dụ Niệm Niệm!”
Hai người cãi nhau, Tang Lê cũng không nhịn được cong khóe miệng, phát hiện ra mọi người cũng không lạnh lùng khó gần như trong tưởng tượng của cô.
Lúc đang nói chuyện, tổ bên cạnh có giọng nam gọi sang: “Này, đồ nói lắp!”
Như là biệt danh cố ý gọi, Trương Bác Dương không muốn đáp lại, đối phương cứ kêu mãi, vài giây sau cậu ấy cạn lời quay đầu nhìn lại: “Cậu muốn làm... làm gì?”
Đối phương nhếch miệng cười: “Bạn cùng bàn của cậu đâu, hôm nay báo danh mà cậu ta không đến hả?”
“Cậu... cậu hỏi nhiều thế làm gì?”
Hai nam sinh ngồi cùng bàn ngồi xổm trên ghế gặm hạt dưa, chọc ghẹo: “Không phải là cậu ta không định đi học nữa chứ?”
“Này, vị đại thiếu gia này của lớp chúng ta trâu bò ghê nha, không đi học thì có sao, nhà có nhiều tiền thế kia mà, đủ cho cậu ta sống mấy đời rồi.”
“Còn chẳng phải à, người ta có mẹ làm cổ đông trong trường, cơ mà nếu như tôi là mẹ của cậu ta, có một đứa con trai như này ở trường thì có lẽ mất mặt đến mức chịu không nổi rồi ha ha.”
Dụ Niệm Niệm nghe thấy những lời này, lia một ánh mắt khinh thường sang: “Mấy cậu rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng phải tấu nói
à?"
“Ai ui, mới nói có hai cậu mà cậu đau lòng rồi?”
Dụ Niệm Niệm trợn trắng mắt lên: “Đồ điên.”
Trương Bác Dương mắng lại: “Có... có bản lĩnh thì các cậu nói thẳng mặt ấy.”
“Thôi đi, sao mà tụi tôi dám chọc cậu ta chứ, lỡ như đại thiếu gia nổi giận đánh bọn tôi nhập viện luôn thì sao, còn có cả một đám chó săn nịnh nọt nữa.”
Tang Lê ngồi một bên nghe, không hiểu nguyên do.
Người này có địa vị gì, còn từng đánh người tới mức nhập viện nữa...
Lúc này một nam sinh hàng trên quay người xuống, huýt sáo với bọn họ, phấn khích bà tám: “Này này này, tôi vừa nghe nói hôm nay ông lớn kia đi học! Nhưng mà có người nói là nhìn thấy cậu ta bị đoàn trưởng khối chặn ở dưới lầu rồi, ngày đầu tiên khai giảng mà bị tóm vào văn phòng, vui vẻ đưa cho một phần quà lớn rồi ha ha ha ha...”
Mông của nam sinh lắc lư trên ghế, cười vui không chịu nổi, bỗng sau lưng có một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như ma quỷ từ trên đỉnh đầu truyền xuống...
“Tám chuyện của bố mày vui đến vậy cơ à?”
Nam sinh sợ tới mức nhanh chóng ngoảnh đầu lại, thấy một người đang đứng trước bàn của cậu.
Áo thun đen, quần jeans.
Cả người tràn ngập mùi của cây thuốc lá và bạc hà.
Lại nhìn lên phía trên, đúng là gương mặt kia của người vừa được nhắc đến.
Ghế dựa dưới mông của nam sinh bỗng lắc lư một chút, cậu nhanh chóng vịn vào cái bàn ngồi thẳng lại, tiếng cười nghẹn nơi cổ họng.
Những người khác trong lớp nhìn thấy anh, cả đám sửng sốt đến nỗi ngừng nói im lặng một cách khó hiểu.
Quảng Dã ung dung thong thả nhai kẹo, hai tay chống trên mặt bàn, khom người nhìn về phía nam sinh, xương trán nâng lên: “Không thì mày nói thử xem, ngày đầu tiên khai giảng, bố mày nên đưa quà gì cho mày?”
Trong lòng nam sinh run lên, không dám nói lời nào, sắc mặt sắp nhịn đến mức xanh cả lên.
Quảng Dã nhấc mí mắt lên, nhìn về mấy nam sinh ở hàng sau.
Mấy con người vừa rồi còn đang nhảy nhót, lúc này ánh mắt lập lòe mơ hồ, đến rắm cũng không dám đánh một cái.
Sợ đến mức này luôn.
Quảng Dã khẽ cười, chân dài bước về phía dãy bàn dưới, sau lưng có một nam sinh chạy theo.
Cùng lúc đó.
Tang Lê ngồi tại chỗ, nhìn về phía anh, trong đầu cứ như trời sụp đất nứt.
Cô ngơ người, thấy anh càng tới càng gần, sau đó làm lơ bước qua, dừng lại ở bàn học hàng sau bên cạnh cô, ném cặp sách lên trên bàn, giọng nói uể oải kêu Trương Bác Dương: “Đứng dậy.”
Trương Bác Dương đáp lời, đứng dậy nhường chỗ, Quảng Dã bước vào ngồi xuống.
Tang Lê khiếp sợ.
Hóa ra anh chính là người vừa rồi bọn họ mới bàn tán?!
Sao cô lại bị phân vào cùng lớp với Quảng Dã…
Hàng sau, Trương Bác Dương ngờ vực hỏi Quảng Dã: “A Dã, cậu... sao sáng nay cậu tới trễ vậy?”
Quảng Dã tựa người về phía sau, nhắm mắt xoa gáy: “Chiều nay có trận bóng với Trường Trung học số 3, tôi mới đi cùng Nhiếp Văn qua sân vận động hẹn giờ.
“Ồ, bảo... bảo sao, tôi còn tưởng rằng cậu thực sự bị đoàn trưởng khối tóm đi rồi.”
“Chỉ đi nhận tài liệu thôi.”
Trương Bác Dương nghĩa tới điều gì, chỉ vào Tang Lê: “Đúng... Đúng rồi A Dã, cậu vừa đến nên chưa biết, đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, tên là Tang... Tang Lê.”
Cùng lúc Quảng Dã mở mắt ra, Tang Lê nghe tiếng quay đầu lại.
Ánh mắt của hai người va vào nhau trên không trung.
Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của nữ sinh, nhìn thấy anh, đáy mắt trào dâng cuộn sóng.
Đáy mắt Quảng Dã thoáng chút ngơ ngẩn, chợt cười thầm trong lòng - -
Được lắm, vừa mới ném người dưới tòa hành chính, chớp mắt đã biến thành bạn bàn trước của anh.
Thật sự là không thoát nổi đúng không?
Trương Bác Dương thấy Tang Lê ngoảnh đầu xuống, lại nói với cô: “Tang Lê, tớ... tớ giới thiệu bạn cùng bàn của tớ với cậu...”
Quảng Dã nhìn về phía cô, nói: “Còn cần phải giới thiệu hả?”
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào sáng lóa, nồng nhiệt chói mắt.
Làn gió mùa hạ lung lay chiếc rèm.
Tang Lê nhìn anh bị ánh nắng chiếu sáng cả mặt, trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh cạnh bể bơi đêm đó, câu giới thiệu anh để lại khi lướt qua cô, ngực như bị thít chặt.
Trương Bác Dương không rõ nguyên do, vẫn nói: “Cậu... Các cậu đâu có quen nhau, tất nhiên phải giới thiệu rồi, Tang Lê, cậu... cậu ấy tên là...”
Quảng Dã: “Giới thiệu bên này lại giới thiệu bên kia, cậu là bà mối hả?”
Trương Bác Dương: “...”
Quảng Dã lấy một hộp sandwich từ trong cặp ra, đưa cho Trương Bác Dương: “Có ăn không.”
Lực chú ý của Trương Bác Dương lập tức bị hấp dẫn đi: “Ăn, tôi... vừa hay tôi chưa ăn sáng.”
Cậu ấy cầm sandwich cắn một miếng, còn định nói gì đó, Quảng Dã hít một hơi thật sâu: “Mẹ cậu không dạy cậu khi ăn không được nói chuyện à?”
Cuối cùng thì Trương Bác Dương cũng ngậm miệng lại.
Quảng Dã dựa người về phía sau, đảo mắt thấy ánh mắt chưa kịp thu hồi của Tang Lê: “Làm sao, cậu cũng muốn ăn?”
“...” Cái quỷ gì vậy...
Cô căng mặt nói không cần, xoay người sang chỗ khác.
Tang Lê sắp xếp lại ngăn kéo, nghĩ đến những lời bàn tán khó tin vừa rồi.
Nếu mà đang nói đến anh, hình như cô có thể chấp nhận được, suy cho cùng cô cảm thấy anh có thể làm ra những chuyện như vậy...
Một lúc sau, Lôi Đan bận việc xong bước vào lớp, kêu tổ trưởng thu bài tập hè của mọi người.
Sau khi nộp lên bục giảng để kiểm kê xong, phát hiện chỉ có một người chưa nộp.
Không cần nói cũng đoán được là ai.
Lôi Đan thấy Quảng Dã đang chơi psv, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, không nói gì cả.
Thu bài tập xong, Lôi Đan mở cuộc họp lớp nhỏ, nói mấy câu cũ rích nhạt nhẽo, bảo cả lớp coi trọng năm học quan trọng nhất kế tiếp, đánh trận chiến thi đại học cho tốt.
Tang Lê ngồi nghe phía dưới, biết rằng áp lực cạnh tranh ở nơi này chắc chắn sẽ lớn hơn trường cấp ba thị trấn hồi trước, cô càng phải nỗ lực hơn nữa.
Giáo dục tư tưởng xong, Lôi Đan tỏ vẻ báo danh buổi sáng kết thúc tại đây, cả lớp có thể ra về.
Mọi người lần lượt rời khỏi lớp học, Dụ Niệm Niệm nhiệt tình rủ Tang Lê đi chung, Tang Lê nghĩ rằng cô cũng đi có một mình, nên đồng ý luôn.
Lúc này hầu như lớp nào cũng đã báo danh xong, mấy nam sinh lớp khác vẻ ngoài lưu manh ngông nghênh đi thẳng vào trong lớp, cười nói đi tới hàng sau chỗ cô: “A Dã, cậu xong chưa vậy, nhanh lên.”
Nam sinh dựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm điều khiển máy chơi game trong tay: “Gấp cái rắm.”
Nhiếp Văn ở bàn cuối tổ một đã đi tới: “Đệch mợ, A Dã vậy mà lại qua màn này rồi à...”
Nhiếp Văn là bạn lớn lên từ nhỏ với Quảng Dã, Nhiếp Văn ôm lấy bả vai Trương Bác Dương, khiếp sợ hỏi: “A Dã chơi bao lâu rồi?”
Trương Bác Dương: “Tôi... tôi mới thấy cậu ta qua ba màn rồi.”
“Trâu bò ghê.”
Mấy người đang nói chuyện, ở hàng trước, Tang Lê đã thu dọn balo xong xuôi, Dụ Niệm Niệm nhìn cô: “Vậy chúng ta đi thôi?”
“Ừm.”
Hai người ra khỏi lớp, lúc này đám đông chen chúc về phía cầu thang.
Hai người họ chậm rãi theo đám người đi xuống lầu, không bao lâu sau, phía sau truyền đến âm thanh cười đùa của nam sinh.
Tang Lê ngoảnh đầu lại thấy mấy nam sinh Quảng Dã đợi cũng đã ra tới, đi ở phía sau.
Một đám người có tiếng là hư hỏng và hỗn láo ở trường, nói cười ầm ĩ, không tém lại chút nào, cái người đi ở chính giữa kia tay đút túi quần, mắt mày đen nhánh lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ đến mức người bình thường không dám tới gần.
Dụ Niệm Niệm chú ý tới ánh mắt Tang Lê, nghĩ tới điều gì đó: “Tang Lê, cậu không sao chứ?”
Lời này khiến cô không hiểu ra sao cả: “Gì cơ?"
Dụ Niệm Niệm lén tỏ ý nhìn Quảng Dã ở phía sau: “Chính là Quảng Dã đó, nam sinh ngồi sau cậu đó, hồi nãy thái độ của cậu ta với cậu ở lớp có hơi kém, cậu đừng để ý, con người cậu ta như vậy á, không dễ ở chung lắm.”
Tang Lê nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.
Dụ Niệm Niệm xé viên chocolate ném vào miệng, phổ cập khoa học cho Tang Lê: “Cậu vừa tới nên không biết, Quảng Dã là nhân vật nổi tiếng ở trường chúng ta, ngay cả giáo viên nhìn thấy cậu ta còn đau đầu, nhà cậu ta rất có bối cảnh, hơn nữa cậu cũng thấy tính tình của cậu ta rồi đó, không ai kiềm chế nổi cậu ta, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng phải nhường cậu ta.”
“Dù sao tâm tình cậu ta mưa nắng thất thường, lúc vui còn đỡ, lúc nổi giận cực đáng sợ, nhưng mà không chọc đến cậu ta thì chẳng sao, cậu cũng đừng nghĩ nhiều.”
Hai người đi khỏi cửa cầu thang.
Lời nói của Dụ Niệm Niệm dừng lại bên tai Tang Lê.
Một đợt tiếng cười nói vang lên phía sau, Quảng Dã theo sau đi qua một bên người cô, mang theo ngọn gió vén mái tóc dài của cô lên.
Nam sinh không thấy cô, chân dài giẫm trên đất, bóng lưng kiêu ngạo được ánh mặt trời rọi vào chói mắt.
Ánh nắng lay động xuyên thấy cành lá, cuối cùng Tang Lê dời tầm mắt đi, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Không sao, tớ không nghĩ nhiều.”
Thật ra cô cảm thấy là Dụ Niệm Niệm đang nghĩ nhiều.
Quảng Dã là người thế nào không liên quan gì đến cô, vốn dĩ cô không hề để bụng.
Nhưng lúc này cô hoàn toàn không biết, cô và anh đã ngã vào vào vòng xoáy vận mệnh, không thể thoát khỏi, cũng không cách nào đổi thay.
Cuối mùa hè năm 2012 này.
Câu chuyện của bọn họ chỉ mới bắt đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");