Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã có vô số cô gái thèm muốn được ngồi phía sau xe Quảng Dã, bởi vì họ muốn cảm nhận được cảm giác thân mật đặc biệt với Quảng Dã dưới sự kích thích mạnh mẽ của tốc độ, như thể ngồi ở ghế sau của anh là một lời tuyên bố chủ quyền, đại diện cho một mối quan hệ khác với Quảng Dã.
Nhưng trước giờ Quảng Dã lái xe chưa chở bất kỳ cô gái nào, mọi người chỉ có thể lẳng lặng mơ tưởng, nhưng không ngờ Tang Lê lại là người đầu tiên, mà còn là do Quảng Dã chủ động mời, thậm chí còn là một mệnh lệnh bắt buộc?!
Dụ Niệm Niệm nghe bọn họ nói chuyện, đầu óc chợt lóe lên: "Mà này, các cậu không cảm thấy Quảng Dã đối xử với Lê Lê khá tốt với sao? Hôm nay Lê Lê không vui, Quảng Dã vẫn luôn ở bên cậu ấy nhỉ?"
Lữ Nguyệt: "Đúng vậy, cảm giác như Quảng Dã đối xử với Tang Lê không giống như bình thường?!"
Nhiếp Văn lấy lại lý trí, lập tức tỉnh táo lại: "Ôi chao, chắc chắn là do chúng ta đã nghĩ quá nhiều rồi, Tang Lê cũng được xem như là em gái của A Dã, hai người bọn họ về cùng một nhà, Quảng Dã chở về là chuyện bình thường mà!"
Dụ Niệm Niệm khinh thường: "Vừa rồi người kích động là cậu, bây giờ người nói nghĩ nhiều cũng là cậu."
"Không phải đâu, tớ chỉ nghĩ chúng ta thật sự nghĩ quá nhiều rồi, các cậu nói xem, có lúc nào các cậu thấy người như Quảng Dã có vẻ như thích người khác không?"
"..." Cũng đúng.
Học cấp ba lâu như vậy rồi, đúng là mọi người chưa từng thấy Quảng Dã để ý đến bất kỳ cô gái nào, Tang Lê và anh một người giống như bình nước ấm, người kia như lửa rừng, hoàn toàn không phải là một loại người, làm sao có thể có cảm giác gì, bọn họ chắc chắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Cuối cùng, Nhiếp Văn nói lời tạm biệt với bọn họ rồi rời đi trước, ba người bọn họ đi bộ đến bến xe.
Ở phía bên kia, mặt trời đang lặn.
Xe máy chạy trên đường nhựa rộng.
Tang Lê ngồi ở ghế sau, nắm chặt vạt áo của Quảng Dã.
Vừa rồi xe khởi động, tốc độ tăng vọt, tiếng gầm nổ vang bên tai, nhịp tim của Tang Lê giống như mã lực ngày càng tăng nhanh như muốn nhảy điên cuồng đến cổ họng.
Trước đây khi cô còn học ở huyện nhỏ, ở đó cũng có mấy tên côn đồ lái xe máy với tốc độ cực nhanh, khiến người đi đường sợ hãi.
Tang Lê sợ cô sẽ bay ra ngoài, vì vậy cô túm lấy vạt áo của Quảng Dã: "Quảng Dã.."
Cô cố gắng bảo anh chạy chậm lại, nhưng đột nhiên lại mất giọng.
Cái người này... cái người này có cần phải lái nhanh như vậy không...
Cảnh quan đường phố giống như một dòng nước chảy ngược, không ngừng lùi về phía sau, như thể nó sắp chệch đường.
Tầm nhìn toàn là những bóng dáng mơ hồ.
Cũng may là không lâu sau, Quảng Dã như cảm nhận được sự lo lắng của cô thông qua vạt áo bị túm chặt mà giảm dần tốc độ.
Trái tim Tang Lê như từ từ quay trở lại lồng ngực, cảm giác như cuối cùng cô cũng có thể thở được, cô nhìn những tòa nhà và cây cối bên đường, mọi thứ đều được ánh chiều tà mạ thêm một tầng ánh vàng dịu nhẹ.
Cô nhìn xung quanh, trái tim như hoàn toàn được phong cảnh chiếm lấy.
Mười phút sau, xe chạy vào trong thành phố, chiếc xe máy dừng lại ở bên cột đèn giao thông, sau đó chiếc xe rẽ sang hướng khác so với hướng của khu biệt thự, cô ngạc nhiên hét lên với anh: "Chúng ta không về nhà sao?"
Quảng Dã không nói gì, chỉ tiếp tục lái xe.
Không phải chứ, người này định đưa cô đi đâu vậy...
Tang Lê bị làm cho mơ hồ, không ngờ rất nhanh sau đó, biển đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Họ thực sự đã đến bãi biển.
Từ sau cái ngày mà cô ngồi du thuyền tới Vân Lăng, cô đã không còn được nhìn thấy biển nữa rồi.
Mười lăm phút sau, chiếc xe máy lái tới quốc lộ ven biển, lại xuống một con dốc đá, qua một bãi cát, sau đó đến một hòn đảo trên biển.
Không ngừng tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến được một ngọn hải đăng màu xanh biếc ở rìa ngoài cùng của đảo, đuôi xe quay 180 độ rồi dừng lại.
Tang Lê chỉ muốn hỏi anh đưa cô đến đây để làm gì, nhưng ngay khi vừa nhìn qua mũ bảo hiểm, cô đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mặt...
Ngay phía trước mặt, ánh chiều tà thành những viên hình tròn màu vàng cam đang treo trên đường chân trời, từ từ hạ xuống từng chút một, một nửa bầu trời được nhuộm vàng.
Mặt biển mênh mông vô tận, cùng với đường ranh giới với bầu trời mơ hồ đã phản chiếu cảnh mặt trời lặn, ánh sáng vàng lấp lánh kéo dài về phía xa từng chút một, kéo dài đến cuối tầm nhìn, đuổi theo ánh tà dương.
Đây là lần đầu tiên Tang Lê nhìn thấy hoàng hôn bên bờ biển.
Cô sửng sốt, bất giác bước ra khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm ra, một cơn gió mang theo mùi nước biển mặn chát thoang thoảng trong không khí, nhẹ nhàng hôn lên má cô, cuốn theo tóc mái và tóc trên thái dương của cô bay lên.
Cả thế giới như biến thành một mớ hỗn loạn mơ hồ, cô cũng như dung nhập vào bên trong.
Quảng Dã bước ra khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm, cô quay đầu nhìn anh, hét lên: "Ở đây đẹp quá đi..."
Đôi mắt đen láy của Quảng Dã nhìn chằm chằm phía trước, sau vài giây, anh lên tiếng, nhàn nhạt nói: "Đôi khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ đến đây"
Tang Lê sững sờ đến mức quay đầu nhìn anh.
Quảng Dã nhặt một viên sỏi nhỏ dưới chân ném xuống biển, anh đi về phía trước, cuối cùng ngồi xuống bờ biển dưới ngọn hải đăng.
Tang Lê nhìn anh, vài giây sau cũng đi qua đó.
Họ cùng ngồi dưới bờ biển, mặt trời màu cam cũng như chiếu xuống người cô.
Cả thế giới dường như yên tĩnh lại, không còn bất cứ tiếng ồn ào nào có thể quấy rầy trái tim cô.
Cô nhắm mắt lại, dư quang của ánh trời chiều chiếu lên mái tóc đen của cô, phản chiếu một ánh sáng đẹp rực rỡ.
Quảng Dã dời mắt đi, ánh mắt lặng lẽ dán chặt vào người cô.
Hai người đều không lên tiếng.
Không khí trong lành, yên tĩnh, gió biển thổi qua.
Tang Lê mở mắt ra nhìn hoàng hôn, nhìn biển, nhìn những con tàu trên biển, nhìn những người đi bộ trên bãi biển ở phía xa, cứ thế ngây ngẩn, đầu óc trống rỗng.
Trái tim căng thẳng dần dần thả lỏng.
Tâm trạng nặng nề chua xót từng chút từng chút một bị thổi đi, những nơi rách nát cũng được khâu lại từng chút một.
Bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi đó.
Nửa tiếng, hoặc một tiếng, không nhìn thời gian.
Sau một lúc lâu, Tang Lê nhìn thấy một hòn đảo khác ở phía xa, có rất nhiều người đứng trên đá ngầm bên bờ biển, cô ôm đầu gối quan sát một lúc, cuối cùng nói: "Họ đang làm gì ở đằng kia vậy?"
Quảng Dã theo tầm mắt của cô nhìn qua đó: "Bắt hải sản"
Bắt hải sản là nhân lúc khi thủy triều xuống rồi đi tới bờ biển để trục vớt hoặc thu thập hải sản, rất nhiều hải sản bình thường có thể bắt được trong các vết nứt của đá.
Từ nhỏ đến lớn, Tang Lê chưa bao giờ đi bắt hải sản: "Có thể bắt được những gì?"
Anh lười biếng nói: "Cua, ốc biển, hàu, nhím biển, còn nhiều nữa, nhưng mà bây giờ không còn dễ dàng như trước, có rất nhiều khách du lịch, hệ sinh thái cũng đã bị phá hủy."
"Nghe có vẻ rất vui nhỉ"
"Sau này tôi sẽ đưa cậu đi."
Tang Lê sững sờ, sau đó mỉm cười gật đầu, cô quay đầu lại nhìn thấy xa xa ở trên mặt biển có một chiếc du thuyền đang di chuyển, cô nhớ ra: "Trước đây tôi cũng đi kiểu du thuyền lớn này đến Vân Lăng, dì Tống mua vé cho tôi."
"Thích không?"
Tang Lê gục đầu xuống gối, chán nản lẩm bẩm: "Thật ra tôi không dám nói với dì Tống là tôi say sóng, lúc đó nôn mất cả ngày, hơn nữa tôi còn không biết vé của tôi còn bao gồm ba bữa, tôi còn tự mình mang mì gói theo ăn mấy bữa, hối hận chết đi được"
Quảng Dã cười thầm.
Anh nghĩ lại ngày đầu tiên nhìn thấy Tang Lê, một số mảnh vỡ trong đầu đột nhiên kết nối với nhau: "Buổi tối hôm đó có phải bác Trương có đến bến tàu đón cậu đúng không?"
Tang Lê thấy anh nhớ ra rồi: "Ừm"
Quảng Dã nhớ rằng hôm đó anh đưa bạn bè đi chơi trên biển, khi anh xuống thuyền đi tới bến tàu, anh đã tình cờ gặp bác Trương, lúc đó bác ấy đang đứng cạnh một cô gái, bạn của anh còn nói rằng cô gái ấy rất xinh đẹp.
Hóa ra là Tang Lê.
Quảng Dã nói lúc đó anh không để ý đến cô, nhưng anh không ngờ đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, Tang Lê dùng cành cây trong tay cào lên những hòn đá, như nghĩ đến điều gì đó, cô nhẹ nhàng sửa lại: "Đó không phải là lần đầu tiên. "
"Cái gì?"
Tang Lê khẽ ôm đầu gối, cô quay đầu nhìn qua Quảng Dã đang ngồi cách đó một mét, sau đó nói với giọng trêu chọc: "Lúc đó tôi đang đứng ở sau boong tàu để chụp ảnh, có một người vô cùng quá đáng, lái cano chạy về phía du thuyền, sau đó còn cố tình rẽ ngoặt, suýt làm văng nước vào khách du lịch chúng tôi."
Một số hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Quảng Dã.
Anh lập tức nhớ ra.
Quảng Dã chống hai tay ra sau lưng, ngả người ra sau, anh nghe vậy thì không nhịn được cười, sau vài giây mới nói: "Tôi xin lỗi, hôm đó tôi không để ý trên boong tàu còn có người."
Tang Lê quay đầu lại thấy anh đang nhìn biển, giọng nói tươi cười của anh kéo dài: "Nếu tôi biết cậu ở đấy, tôi sẽ lái nhanh hơn."
“...”
Cái con người này sao mà lại đáng ghét như vậy chứ?
Nghe thấy anh đùa như vậy, lúm đồng tiền ở khóe môi Tang Lê không khỏi nhếch lên. Sau khi trò chuyện một lúc lâu, hoàng hôn từ từ hạ xuống dưới mực nước biển.
Ánh sáng vàng dần dần nhạt đi, một vầng trăng trắng chậm rãi xuất hiện trên bầu trời.
Khuôn mặt bị gió biển thổi qua đem theo cảm giác dính dính, sau khi ở lại thêm một lúc, Quảng Dã liếc nhìn đồng hồ, hai tay chống lên mặt đá đứng dậy: "Đến lúc phải đi rồi, thủy triều lên rồi."
Hòn đảo nhỏ chỉ có thể đi lên khi thủy triều xuống, một khi thủy triều lên, con đường cát dẫn tới hòn đảo sẽ bị nhấn chìm.
Tang Lê gật đầu, có chút không nỡ, sau đó cũng đứng lên.
Cô đi đến bên cạnh chiếc xe máy, Quảng Dã đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Tang Lê nhận lấy, ngước mắt lên nhìn anh, lời nói cuộn trào trong cổ họng, sau hai giây, cô nhẹ giọng nói: "Quảng Dã, hôm nay... cảm ơn cậu."
Thật ra hôm nay khi ra khỏi khu danh lam thắng cảnh, Tang Lê vẫn còn hơi ngột ngạt khó chịu, có lẽ anh đã cảm nhận được điều đó, vì vậy anh đã đưa cô đến đây.
Cho dù không an ủi, anh vẫn tôn trọng không hỏi cô nguyên nhân, nhưng cho dù chỉ là một thời khắc an ủi như thế nhưng cũng đã quét sạch sẽ những lo lắng trong lòng cô.
Tang Lê ngước mắt lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Mặc dù dì Tống luôn nhờ cậu chăm sóc tôi, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu đã sẵn sàng đưa tôi đến đây để thư giãn, tâm trạng tôi đã tốt hơn rất nhiều."
Trên cao, một ngọn hải đăng sáng lên, chiếu vào mặt cô.
Tầm nhìn màu xanh nhạt sáng lên cùng với ánh sáng màu cam, bao phủ hai người họ.
Một cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua.
Quảng Dã nghe thấy thế, sững sờ nhìn cô, sau đó đột nhiên bật cười: "Tang Lê, cậu nghĩ mẹ tôi dặn dò tôi, tôi nhất định sẽ nghe theo sao?"
Lời nói của Quảng Dã được gió thổi đến bên tại Tang Lê, ánh mắt cô có chút sững sờ.
Anh không nghe theo lời dặn của Tống Thịnh Lan, nghĩa là hành động của anh không liên quan đến Tống Thịnh Lan, mà là do ý muốn của chính bản thân anh...
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Tang Lê, Quảng Dã rời mắt đi, kìm nén cảm xúc dữ dội như sóng biển, xoay người lên xe và nói: “Đi thôi.”
Tang Lê buộc phải dẹp bỏ suy nghĩ của mình, ngồi lên ghế sau.
Xe khởi động.
Bánh xe nhè nhẹ lăn qua bờ cát mịn, tạo nên những gợn sóng trắng bạc.
Gió thu se lạnh xen lẫn bóng đêm màu da cam và xanh dương, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.
Quảng Dã lái xe, đôi mắt đen tập trung nhìn thẳng về phía trước, trong đầu anh chỉ còn lại mọi thứ liên quan đến Tang Lê.
Từ khi cô mới chuyển đến sống trong nhà, vẫn còn hướng nội và luôn giữ khoảng cách với anh, đến những cuộc tranh cãi bùng nổ sau này, đôi mắt mang ánh nước của cô khi đối diện anh, lạnh lùng mà kiên cường. Cách cô đối xử tử tế với mọi người xung quanh, cùng với những khoảnh khắc vô tình thể hiện sự ngây thơ và hồn nhiên, từng chút một, để đến khi nhận ra, chúng đã in sâu trong trái tim anh, không thể lau sạch đi được.
Giờ đây, những suy nghĩ trong lòng đã được làm sáng tỏ, không còn một làn sương nào che khuất, vô cùng rõ ràng.
Trong đầu chỉ còn lại có một suy nghĩ
Anh nhận thua.
Chấp nhận tất cả những việc không thể kiểm soát ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");