Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tang Lê nhìn thấy mảnh giấy thì sững sờ hai giây, chốc lát đã hiểu ý anh, má lúm đồng tiền ở khóe môi không kìm nổi mà lún sâu.
Sao người này lại trẻ con đến vậy chứ...
Cảm nhận được sự tồn tại của ánh mắt mãnh liệt ấy vẫn luôn rơi về phía mình, hai má cô trông như bánh bao hấp, cô nằm trên bàn, lấy điện thoại ra, chậm rãi gõ vài chữ trả lời.
Đầu bên kia, điện thoại của Quảng Dã rung lên.
Anh cầm lên xem tin nhắn của cô: [Không được, tôi chỉ muốn làm bạn với học hành.]
Quảng Dã ngước mắt lên, nhìn thấy Tang Lê xấu hổ đỏ mặt nằm trên bàn, cô quay đầu đi, cố tình không nhìn về phía anh, che lấp đôi má trắng ngần.
Anh tức đến nổi liếm môi, không nhịn được cười.
Tại sao cô còn dễ thương hơn trong tưởng tượng của anh chứ.
Quấy thì quấy vậy thôi chứ Quảng Dã đơn giản chỉ muốn đưa nước cho cô uống, sợ ảnh hưởng đến việc học của cô, cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Tang Lê giữ khoảng cách với anh, chủ yếu là sợ lan truyền tin đồn gì đó, dù sao những chuyện này một khi truyền ra lời đồn đại, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn cho cô, anh biết suy nghĩ trong lòng cô nên cũng tôn trọng cô.
Dù sao họ cũng sống cùng nhau, còn sợ không có cơ hội ở bên nhau sao.
Tuần này, ban ngày hai người họ giữ khoảng cách ở trường, các buổi tối trong tuần, hai người đều cùng nhau làm bài tập hoặc học thêm.
Tang Lê cũng dần dần phát hiện, thái độ của Quảng Dã đối với việc học đã trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí hai người họ còn bắt đầu nghiên cứu thảo luận đề bài với nhau.
Chủ đề nói chuyện hiện giờ của họ càng ngày càng nhiều, thực sự có thể ở cùng nhau như những người bạn rất tốt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã qua một tuần, đã đến thứ sáu.
Tiết thứ tư buổi chiều là tiết tự học, khi Quảng Dã chuẩn bị xuống lầu chơi bóng như thường lệ thì điện thoại lại gửi đến tin nhắn của Quảng Minh Huy: [Tiểu Dã, ba vừa xuống máy bay, đang chuẩn bị về nhà, tối nay gia đình chúng ta ăn tối, con và Lê Lê tan học thì về nhé.]
Nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt đen của Quảng Dã hơi khựng lại, Tang Lê ở hàng trước đúng lúc quay sang hỏi anh: "Đúng rồi, các cậu định chơi bóng đến khi nào? Lát nữa tôi và nhóm Niệm Niệm đến quán ăn trước hay chờ các cậu ở lớp?"
Quảng Dã quẳng điện thoại vào túi, thờ ơ nói: “Không ăn nữa, lão Quảng về rồi, bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm.”
Tang Lê ngạc nhiên: “Cuối cùng chú Quảng cũng về rồi à?”
Anh nhếch môi: “Sao vậy, cậu vui lắm sao?”
Chân mày Tang Lê cong lên, lén lút quan sát biểu cảm của anh: “Tôi cũng bình thường, nhưng hẳn là có người nào đó vui hơn tôi đúng chứ?”
Bây giờ Tang Lê là người duy nhất dám nhắc đến Quảng Minh Huy ở trước mặt anh để trêu chọc anh như vậy, mà anh lại không làm gì được cô, Quảng Dã cười nhẹ một tiếng: “Cũng không chỉ về một lần, tôi vui làm gì."
Cô đã quen với sự ăn ở hai lòng của anh, Tang Lê mỉm cười với anh, giọng dịu dàng nói: “Không vui cũng không sao, dù sao thì lần này cậu cố gắng đừng cãi nhau với chủ Quảng được không? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nóng nảy như thế."
Với tư cách là người ngoài cuộc, cô cũng có thể cảm nhận được, mỗi lần cãi nhau, trong lòng hai ba con đều không thoải mái, Tống Thịnh Lan là mẹ cũng buồn lòng.
Quảng Dã nhìn vào đôi mắt hạnh nhân mềm mại như nước của cô, không nói gì.
Tiết thứ tư kết thúc, tiếng chuông vào học reo lên, Quảng Dã chơi bóng xong thì trở lại lớp, đi xe riêng về nhà cùng cô.
Khi thay giày xong rồi bước vào sảnh, hai người họ nhìn thấy Quảng Minh Huy đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, sắc mặt Quảng Minh Huy uể oải, tâm trạng có vẻ không vui, nghe thấy tiếng động, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn qua, vội mỉm cười: "A Dã, Lê Lê, các con về rồi."
"Chào chú Quảng…”
Tang Lê ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn sang Quảng Dã, Quảng Dã mới chậm rãi bình tĩnh đáp lời: "Cuối cùng cũng chịu về rồi."
Quảng Minh Huy nâng khóe môi giải thích: "Hai tuần trước vừa về nước thì dự án của tập đoàn xảy ra vấn đề nên ba lại đến thành phố Y một chuyến, lẽ ra đã về từ lâu rồi."
Quảng Dã lờ đờ ngồi xuống sô pha: “Dù sao ông cũng luôn bận mà.”
Nụ cười của Quảng Minh Huy khựng lại, hỏi hai đứa trẻ: "Khoảng thời gian qua con và Lê Lê thế nào? Tiểu Dã, nghe mẹ con nói bây giờ con đã đồng ý tìm gia sư rồi, thời gian gần đây đều học thêm ở nhà với Lê Lê, đúng là rất hiếm thấy nhỉ?”
Tang Lê liếc nhìn Quảng Dã, chân mày cong lên: "Gần đây Quảng Dã có tiến bộ rồi ạ, biểu hiện ở trường rất tốt, cũng bắt đầu học hành nghiêm túc"
Quảng Dã nhìn sang cô gái nhỏ với nụ cười hiện rõ, bất lực liếc nhìn.
Cô còn thay anh nói chuyện...
Quảng Minh Huy nhìn sang Quảng Dã, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần: "Tốt lắm, lớp mười hai cũng nên như vậy, Tiểu Dã, con cần dành nhiều thời gian cho việc học hơn, những thứ như moto hay game gì đó, con cứ xem như sở thích là được, những thứ này không quan trọng, không cần lãng phí thời gian.”
Sở thích lớn nhất của Quảng Dã là xe moto, những lời nói của Quảng Minh Huy lại chói tai, khiến sắc mặt Quảng Dã trầm xuống, anh cười nhẹ một tiếng: "Vậy trong mắt ông cái gì là quan trọng? Là kiếm tiền à?"
Cổ họng Quảng Minh Huy nghẹn lại, ông giải thích: "Ba không có ý gì khác, ba chỉ muốn nói với con, bây giờ phải đặt việc học lên hàng đầu"
Tang Lê lặng lẽ giật tay áo Quảng Dã, chàng trai khẽ cau mày, liếm răng sau, không nói gì.
Bầu không khí đang rất yên ổn ban đầu bỗng chốc bắt đầu trở nên căng thẳng.
Lúc này quản gia bưng trà đến: “Ông chủ, bà chủ nói khoảng nửa tiếng nữa bà ấy sẽ về đến nhà, tôi đi cắt một ít trái cây đây”
"Ừ."
"Dì Triệu, để cháu giúp dì."
Tang Lê liếc nhìn Quảng Dã, muốn để hai ba con một mình từ từ nói chuyện nên rời đi với quản gia.
Phòng khách chỉ còn lại hai ba con, Quảng Dã cầm tách trà trên bàn lên uống với khuôn mặt không chút biểu cảm, Quảng Minh Huy suy nghĩ gì đó, nhìn sang anh, im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Tiểu Dã, ba có chuyện muốn nói với con."
Quảng Dã không nhìn ông ấy, Quảng Minh Huy nói: “Ba nghĩ rồi, vẫn không thể để con tiếp tục buông thả quên mình nữa, ba đã đặt vé máy bay cho con và mẹ con rồi, thứ hai tuần sau bay đến Luân Đôn.”
Quảng Dã sững sờ đến độ cau mày, quay đầu nhìn ông ấy: "Là ý gì?"
"Con qua đó khám tai."
"Bệnh viện đó đứng đầu toàn cầu về công nghệ ở phương diện này, bác sĩ đã xem qua trường hợp của con rồi, ông ấy nói rất chắc chắn với việc phục hồi thính lực của con."
Hệt như đột ngột giẫm phải tia sét, sắc mặt Quảng Dã bỗng trầm xuống: "Quảng Minh Huy, ông có thôi ngay đi không, lại như thế nữa sao?"
Thế nhưng sắc mặt của người đàn ông lại nghiêm túc: "Lần này không cần bàn bạc nữa, ba không trưng cầu ý kiến của con, chỉ thông báo cho con biết thôi, con nhất định phải đi khám, ba đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ bên đó rồi."
Quảng Dã tức giận mỉm cười: "Hôm nay ông trúng gió hay sao? Cần tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, tôi không khám, ông nghe không hiểu à?!"
Quảng Minh Huy phẫn nộ, hiếm khi ông gọi tên đầy đủ của anh: “Quảng Dã, ba nói cho con biết, con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Là do trước đây ba quá buông thả con, từ sau chuyện đó, ba chưa từng quan tâm gì đến con, nhưng bây giờ ba không thể để con càn quấy như vậy nữa!”
“Ông còn dám nhắc đến chuyện đó ư?”
Quảng Dã đập tách trà lên trên bàn trà: “Khi đó không phải vì ông thì sao tai tôi có thể bị hỏng không?!”
Tách trà ầm một tiếng vỡ vụn.
Máu từ lòng bàn tay chảy ra.
Phòng khách thoắt cái trở nên yên tĩnh.
Tiếng ù tai vù vù không ngừng tăng lên, đáy mắt Quảng Dã vô cùng hung hăng, nhìn Quảng Minh Huy: “Ngày ngày ông hy vọng tôi thế này, hy vọng tôi thế kia, đưa cho tôi đủ các yêu cầu, ngoài tiền ra, ông còn cho tôi cái gì? Đưa tôi đi khám tai? Đây là bù đắp hay là yêu thương? Ông nghĩ là tôi thích ư?"
Quảng Minh Huy nhìn anh, hốc mắt hơi đỏ.
Quảng Dã chất vấn ông ấy với giọng lạnh lùng: “Khi đó, giữa sự nghiệp của ông và tôi, ông đã chọn cái gì? Cần tôi giúp ông nhớ lại không?”
Anh mỉm cười: “Thật ra ông không cần quá để ý đến một vật hy sinh đâu”
Đáy mắt của Quảng Minh Huy vỡ vụn như thủy tinh: "Tiểu Dã, ba.."
“Tôi không có hứng thú nghe ông giải thích.”
Quảng Dã đứng dậy, chiếc môi mỏng thốt ra vài từ: "Tôi đã nói là không khám, ông có thời gian nói mấy chuyện này với tôi thì chi bằng đi công tác nhiều hơn để kiếm tiền đi, tổng giám đốc Quảng?"
Mấy chữ cuối cùng cực kỳ chói tai.
Quảng Dã cầm lấy điện thoại với khuôn mặt lạnh lùng, xoay người đi ra ngoài.
Ở cửa phòng ăn, Tang Lê chứng kiến toàn bộ quá trình, cô nhìn thấy Quảng Dã đi ra thì quay đầu nói với quản gia, sau đó đặt đĩa trái cây xuống rồi lao như bay ra ngoài.
"Quảng Dã, Quảng Dã.."
Đến cửa gara, cuối cùng Tang Lê cũng đuổi kịp anh, cô nắm lấy cánh tay anh: “Quảng Dã, cậu đi đâu vậy…”
Quảng Dã nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, yết hầu chuyển động: "Lên núi"
"Cậu bình tĩnh một chút được không, có gì có thể từ từ nói chuyện mà?"
“Cậu nghĩ tôi và ông ta có gì để nói?”
Tang Lê nhìn Quảng Dã đã tức giận lên đến tột độ, lồng ngực cũng bị thắt chặt, khẽ run nói: "Vậy cậu đưa tôi theo được không?"
Tang Lê không buông tay: “Tôi muốn ở cùng cậu.”
Quảng Dã quay đầu thì bắt gặp con ngươi thấm ướt của cô, cuối cùng cũng leo lên xe moto, đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Sau cùng, xe moto khởi động, phóng nhanh như bay ra khỏi cửa.
Tiếng nổ vang lan đến biệt thự.
Lưng Quảng Minh Huy từ từ sụp xuống thành một vòng cung mỏi lừ, sắc mặt trở nên tái nhợt từng chút, cúi đầu lấy lòng bàn tay che mặt.
Vách trời không níu giữ nổi ánh chiều tà cuối cùng, chìm vào màn đêm xanh thẫm, chỉ còn lại ánh trăng sáng nổi lên.
Gió lạnh trên núi gào thét, như những mũi kim lạnh buốt đâm vào xương tủy.
Xe moto chạy một mạch lên sơn trang cuối cùng dừng lại ở biệt thự ven hồ.
Tang Lê xuống xe, đi theo Quảng Dã vào biệt thự.
Vào cửa, đèn bên trong bật sáng, anh đi đến phòng ăn, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi vặn ra uống, Tang Lê đi đến, nhìn thấy một vết máu trên lòng bàn tay phải của anh thì vô cùng kinh ngạc: “Vừa rồi tay cậu bị thương à?”
Anh không hé môi.
“Hộp thuốc ở đâu?”
"Không cần đâu."
"Không được, nhất định phải xử lý."
Sau đó, Quảng Dã bắt gặp ánh mắt bướng bỉnh của cô đang nhìn anh, vài giây sau mới thỏa hiệp, anh nói: “Ngăn kéo thứ hai dưới tivi trong phòng khách.”
Tang Lê đi lấy, sau cùng lên lầu tìm anh thì nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi trên đài ngắm cảnh ngoài trời.
Dưới sự bao phủ của ánh sáng mờ mịt, bóng lưng anh trông cô đơn hiu quạnh như lúc cô nhìn thấy anh ngồi một mình trên đỉnh đài sau vườn khi ấy.
Cô đã từng chỉ đứng nhìn từ xa.
Nhưng giờ đây, cô có thể đi đến bên cạnh anh.
Khi đi tới, Tang Lê ngồi xuống bên cạnh anh, trong tay cầm thuốc sát trùng và rượu thuốc: “Tôi khử trùng cho cậu.”
Cô giúp anh xử lý vết thương, một hồi lâu, một giọng nam khàn đặc vang lên: "Sao lại ra ngoài với tôi?"
Động tác Tang Lê khế khựng lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Giống như hồi ở Châu Khê, tôi không vui cậu vẫn ở cùng tôi, bây giờ tôi cũng không muốn để cậu một mình.”
Quảng Dã nghe vậy, hàng mi đen khẽ động, vẻ ảm đạm trong đáy mắt từ từ tan biến.
Bôi thuốc xong, điện thoại cô chợt rung lên, cô cầm lên xem: "Là dì Tống, vừa rồi tôi nói với dì ấy đến sơn trang với cậu, chủ yếu là sợ dì ấy lo lắng.”
Tang Lê nhìn anh, muốn nói nhưng lại thôi: "Quảng Dã, khi nãy..."
Anh trầm mặc một lúc rồi cười nhẹ: “Cậu bảo tôi đừng cãi nhau với ba tôi, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, có phải cậu nghĩ tôi lại nổi giận không?”
Tang Lê lắc đầu: "Tôi biết không phải cậu cố tình như vậy."
Rất lâu sau, Quảng Dã nhìn sang cô: “Mấy lời nói về tôi, cậu đều nghe thấy rồi, chắc cũng đoán được đại khái rồi phải không?”
Cô mím đôi môi hồng: "Thật ra trước đây đến nhà dì Lâm chơi, dì ấy đã kể cho tôi nghe chuyện của cậu, tôi không nói với cậu vì sợ trong lòng cậu thấy không thoải mái."
Sắc mặt Quảng Dã hơi khựng lại, giọng nói khàn đi đôi chút: “Vậy cậu đã biết chuyện tai tôi từ lâu rồi.”
“Ừm... Nhưng dì Lâm cũng không kể cho tôi tình hình cụ thể.”
Cô sợ anh nghĩ nhiều nên giải thích: “Thật ra bình thường thấy cậu, tôi cũng không hay nghĩ đến chuyện tai cậu."
Cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy... vấn đề của tai cậu là do chú Quảng gây ra sao?”
“Không phải, nhưng cứ coi như do ông ta gây ra đi.”
Tang Lê hơi ngạc nhiên, Quảng Dã ngồi khom lưng, chống khuỷu tay lên đầu gối, rủ mắt xuống: “Lúc mười một tuổi tôi từng bị bắt cóc, lúc đó tai bị đánh đến tổn thương.”
Tang Lê sửng sốt: "Bắt cóc á..."
Những chuyện khó tin thế này, đa số mọi người chỉ thấy trên tivi, nhưng thật sự đã xảy ra với chính Quảng Dã.
Cải cách mở cửa trong thời kỳ đầu, ba mẹ của Quảng Minh Huy đã ra biển kinh doanh làm nên sản nghiệp ngành nghề sắt thép, từ tay trắng lập nghiệp và xây dựng lên nhà máy, khi Quảng Minh Huy tiếp quản nhà máy, đúng lúc bước vào thế kỉ của những năm chín mươi, khi nền kinh tế quốc gia đang phát triển nhanh chóng, ông ấy chuyển nghề, bắt đầu chơi chứng khoán và thị trường nhà đất, đưa sự nghiệp lên đến một tầm cao hơn.
Khi Quảng Dã ra đời, Quảng Minh Huy luôn bận rộn với công việc, ít khi ở bên cạnh anh, vì vậy trong ấn tượng thuở đầu của Quảng Dã, anh rất khó gặp được ba, ông ấy luôn bận rộn với công việc, hiếm khi chú ý đến gia đình.
Làm kinh doanh trong thời kỳ đó, một bước lên trời dễ dàng thì một chân giẫm đến đáy sâu cũng là chuyện trong nháy mắt, đầu những năm hai nghìn, nhà máy nhà họ Quảng đột nhiên đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, đứng trên bờ vực phá sản.
Trong một lần cạnh tranh dự án đất đai, Quảng Minh Huy đã đặt cược toàn bộ bản thân và gia đình, đối thủ của họ khi đó là một doanh nghiệp bản xứ có bối cảnh rất thâm sâu, ông chủ vốn là một tay côn đồ bản địa, trắng đen lẫn lộn, thủ đoạn cay độc, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Suốt mấy năm qua, Quảng Minh Huy và ông chủ đối phương về công về tư đều có rất nhiều mâu thuẫn, tranh giành dữ dội trong các dự án, đối phương thấy mình sắp thua thì lập tức đi bắt Quảng Dã lúc đó vẫn đang học tiểu học, dùng anh như một sự đe dọa.
Khi đó, hoàn cảnh xã hội không giống như hiện giờ, đối phương có thế lực lớn, thủ đoạn dã man không có ranh giới, trong ngoài lời nói đều ám chỉ Quảng Minh Huy phải lựa chọn giữa tập đoàn và con trai mình.
Quảng Dã nhếch môi nói: "Nhưng ông ta hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, nói rằng ông ta có thể từ bỏ tôi, nhưng không thể từ bỏ dự án, cậu nói xem, trong lòng ông ta có gì quan trọng hơn tiền?"
Lúc ấy, Quảng Dã bị hai nhân viên dưới quyền của công ty đối phương bắt cóc đến một thôn Huyền Nha xa xôi phía Tây Bắc trong nước, đó là một thôn rất hoang vắng, trong thôn chỉ có vài người già và trẻ em ở lại.
Quảng Dã bị nhốt trong căn nhà tranh, trong một lần chống cự chạy trốn thì tai anh bị một người trong số đó đánh bị thương, do bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất nên dẫn đến trở ngại suy giảm thính lực nghiêm trọng.
Tang Lê nghe xong, trong đầu chỉ còn lại nỗi kinh hãi, lồng ngực đau nhói: "Vậy sau đó cậu làm sao được cứu thoát..."
Quảng Dã kể, trong một đêm anh lại trốn lần nữa, đúng lúc được một cặp anh em trong thôn phát hiện, họ đưa anh về nhà lẩn trốn, cho anh ăn uống, giúp anh xử lý vết thương trên người. Hai ngày sau, bác Trương dẫn người tìm đến, giải cứu anh ra ngoài.
Sau cùng, kết cục của câu chuyện là Quảng Minh Huy thắng được dự án, những người dính líu bị kết án trừng trị theo pháp luật, sự nghiệp của đối phương sụp đổ, còn sự nghiệp của nhà họ Quảng thoát khỏi khủng hoảng.
Nhưng mối quan hệ giữa Quảng Dã và Quảng Minh Huy cũng rạn nứt.
Tang Lê nghe Quảng Dã nói xong, cuối cùng cũng hiểu tại sao cách hai ba con họ ở bên nhau lại như vậy, cũng hiểu vì sao Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy lại yêu thương Quảng Dã đến vậy, vì xưa kia họ đã suýt mất đi anh.
Cô nhìn anh, chỉ ra những suy nghĩ trong anh một cách rõ ràng: “Sở dĩ cậu phản nghịch, không nghe lời trước mặt ba mình đều là vì cảm thấy khi đó chú ấy đã bỏ rơi cậu, cậu không muốn chữa trị tai, có phải là do đã khám rất nhiều lần đều không có hiệu quả, hay đây là cách cậu trả thù ba mình, muốn chú ấy mang theo sự áy náy với cậu mà sống cả đời?"
Mí mắt Quảng Dã run rẩy: “Trước đó ông ta không chút do dự mà chọn sự nghiệp, bây giờ lại chọn muốn điều trị cho tai tôi, chẳng phải là vì muốn bù đắp cho sự áy náy trong lòng ông ta sao?”
Cô quay đầu nhìn anh: “Quảng Dã, cậu rất hận chú ấy phải không?”
Quảng Dã rủ mắt, rất lâu sau mới nói với giọng khàn đặc: “Sao tôi có thể không hận cho được.
"Nhưng cậu cũng rất quan tâm chú ấy đúng không?"
Người ngoài đều cho rằng Quảng Dã chỉ có hận thù với Quảng Minh Huy, nhưng cô có thể nhìn ra, phía sau sự căm hận này là từ trái nghĩa của nó.
Quảng Dã nghe thấy lời này, anh nhướng mí mắt, nhìn mặt hồ đen kịt ẩn hiện ánh trăng đằng xa, không nói gì cả.
Giọng nói Tang Lê nhẹ nhàng: “Chú Quảng có lỗi với cậu, muốn bù đắp cho cậu cũng là chuyện bình thường, bù đắp cũng là một kiểu yêu thương, không thương thì sao lại muốn bù đắp? Tôi nhìn ra được, mỗi lần chú Quảng về nhà nhìn thấy cậu đều rất vui, chú ấy mua alpaca, mua xe moto cho cậu, cái gì cũng làm hài lòng cậu, chính là để khiến cậu vui vẻ, dù thế nào đi nữa, chắc chắn chú Quảng và cả dì Tống đều rất thương cậu.”
Quảng Dã nhớ lại những gì Quảng Minh Huy thường làm thường nói với anh, đôi mắt đen thu lại.
“Tôi biết có lúc cậu rất muốn gặp ba, nhưng khi nhìn thấy chú ấy, nghĩ đến chuyện trước đây thì trong lòng lại rất khó chịu, cho nên cậu thường xuyên cãi nhau với chú ấy. Tình thân máu mủ không thể gột rửa, nhưng những chuyện đó lại xảy ra một cách vô cùng chân thực, nên mới khiến người ta mâu thuẫn.”
Lời nói dịu dàng của cô xé tan toàn bộ những suy nghĩ trong lòng anh.
Tang Lê nhìn anh, trong lòng trào dâng từng cơn đau chi chít: “Quảng Dã, tôi không biết phải an ủi cậu thế nào, nhưng những gì cậu nói tôi đều hiểu hết, tôi chưa từng trải qua chuyện như thế, nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng cậu rất khó chịu, thật ra không một ai có tư cách chỉ dạy cậu bây giờ phải đối mặt như thế nào.”
Tang Lê biết, chưa từng trải qua nỗi đau của người khác thì đừng phán xét những sai lầm của người khác.
Rất nhiều chuyện, chỉ có người trong cuộc mới có quyền lên tiếng.
Những cảm xúc trong lòng chàng trai sục sôi cuồn cuộn, sau hồi lâu mới hỏi cô: “Vậy là cậu không khuyên tôi đi chữa tai sao?”
Tang Lê suy nghĩ một lát: “Nói thật thì, nếu dì Lâm không nói cho tôi biết, tôi cũng không biết tai trái của cậu có vấn đề, nó có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cậu không? Thật ra tôi hy vọng cậu sẽ đi điều trị, hy vọng tai cậu được phục hồi thính lực bình thường nếu có thể, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của tôi, dù điều trị hay không điều trị, tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu.”
Cô tò mò hỏi anh: “Bây giờ tai trái của cậu thế nào?”
Anh chạm vào: “Bị mất gần bảy mươi phần trăm thính lực, thường xuyên bị ù tai, có những lúc nói chuyện bên trái tôi sẽ không nghe rõ.”
"Cậu không đeo máy trợ thính sao?"
"Cũng không giúp được gì cho tôi cả.”
Anh nhìn thấy sự đau xót trong mắt cô, mỉm cười: “Không sao, cũng quen rồi.”
Lúc đầu vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ không thể không chấp nhận.
"Mọi người trong trường đều không biết phải không?" Tang Lê hỏi.
"Chỉ có Nhiếp Văn và Trương Bác Dương biết, nhưng họ không biết nguyên nhân, cũng không hỏi"
“Vậy tôi là người đầu tiên sao?”
"Ùm."
Tang Lê sững sờ giây lát: "Thế thì tôi rất đặc biệt..."
"Vì cậu khiến tôi rất tin tưởng."
Chẳng những là vì thích cô, mà bản thân cô còn mang đến cho anh rất nhiều sự tin tưởng.
Đổi lại trước đây, anh tuyệt đối không cho phép người khác nhắc tới những chuyện này trước mặt mình, nhưng giờ đây cô càng lúc càng gần anh, cũng càng ngày càng hiểu anh, thậm chí trước mặt cô, anh cũng không cần phải giấu giếm.
Tang Lê nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Quảng Dã, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác."
Những bí mật của anh, cô nhất định sẽ giữ kín như bưng.
Tang Lê ngồi trong biệt thự ven hồ cùng Quảng Dã rất lâu.
Hai người không nói quá nhiều, hơn tám giờ tối, tâm trạng Quảng Dã đã hồi phục một chút, anh nhìn thời gian, vì nghĩ cho Tang Lê nên nói xuống núi về nhà.
Xe moto chạy xuống sơn trang, lái đến nội thành.
Quảng Dã nhìn màn đêm đầy màu sắc bên ngoài xuyên qua mũ bảo hiểm, suy nghĩ chất đống, tụ họp lại rồi bị gió thổi bay đi, hết lần này đến lần khác.
Nửa tiếng sau, anh lái đến trước cổng biệt thự.
Anh dừng xe, Tang Lê bước xuống xe, anh nhìn cô: “Cậu mau vào nhà ăn cơm đi.”
Tang Lê sững sờ: "Cậu không vào sao?"
Anh bình thản nói: “Tôi dạo vài vòng nữa.”
Tang Lê thấy vậy, cũng cho anh có không gian riêng: "Vậy lái xe chậm thôi, với cả cậu mở chuông điện thoại được không?"
Cô không muốn lại không liên lạc được với anh.
Anh nhìn cô, nhếch khóe môi rồi xoa đầu cô: “Biết rồi.”
Quảng Dã rời đi, Tang Lê cũng chậm rãi quay lại biệt thự.
Quản gia nhìn thấy cô thì vội vã bước tới hỏi thăm tình hình, Tang Lê thở dài, nói Quảng Dã lại ra ngoài rồi, quản gia đau đầu: “Tập đoàn của bà chủ tạm thời có việc, bà ấy vừa mới về, bây giờ đang ở trên lầu, cô Tang Lê, cháu vẫn chưa ăn tối phải không, vào ăn trước đi."
"Vâng, dì Triệu, phiền dì lên lầu nói với dì Tống một tiếng là Quảng Dã không sao cả, có lẽ là do tâm trạng cậu ấy không tốt lắm."
"Được."
Tang Lê đi đến phòng ăn, nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều món ăn tinh xảo, vốn dĩ tối nay bốn người họ nên hòa thuận vui vẻ, ngồi bên nhau ăn cơm, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện có nút thắt, người ngoài cuộc cũng không thể nào giải quyết.
Cô chỉ nhét đồ ăn vào miệng như cái máy, không có tâm trạng thưởng thức mùi vị.
Ăn xong, cô đeo cặp sách vào phòng, suy nghĩ một hồi, cô định lên lầu gặp Tống Thịnh Lan, nói về tình hình của Quảng Dã với bà ấy.
Cô đi lên tầng ba, bước đến trước phòng ngủ của Tống Thịnh Lan, vừa định gõ cửa thì nào ngờ bên trong truyền ra giọng nói gấp gáp của Tống Thịnh Lan: "Ông đừng nói gì nữa, ông mau đến bệnh viện với tôi ngay, chuyện lớn như vậy mà ông lại giấu tôi đến tận bây giờ! Rốt cuộc ông có coi tôi là vợ ông không?"
"Lan Lan, bà đừng tức giận, do tôi không muốn khiến bà lo lắng..."
"Vì ông giấu nên mới khiến tôi lo đấy! Ông nghĩ ông có thể giấu được tôi bao lâu, thảo nào tại sao đang yên đang lành mà hôm nay ông lại về bắt Tiểu Dã đi khám tai, sao ông không nói cho thằng bé biết, sao chuyện gì ông cũng giấu thằng bé thế?”
"Tôi biết Tiểu Dã căm hận tôi, cả đời này tôi có lỗi với thằng bé, tôi càng không muốn khiến thằng bé khó chịu trong lòng."
“Nhưng ông như vậy, nếu thằng bé biết, nó sẽ lo lắng đến nhường nào…”
Tang Lê đứng ở cửa, đáy mắt bỗng rung động.
Cô quay người đi xuống lầu, suy nghĩ về những gì vừa nghe thấy, mọi việc xảy ra tối nay đều có đáp án.
Cô hoảng sợ lấy điện thoại, bấm số của Quảng Dã.
"Bíp bíp bíp...
Hơn chục giây sau, cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy: "Tang Lê."
"Quảng Dã, cậu đang ở đâu.."
Đầu mũi Tang Lê cay cay: “Cậu mau về nhà đi, hình như... chú Quảng bị bệnh rồi.”
Đầu bên kia, Quảng Dã siết chặt điện thoại, đáy mắt bất chợt đờ ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");