Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Màn trời bị màu sơn thấm nhuộm, mênh mông không thấy bờ cõi.
Thế giới như thể bị che phủ bởi một tấm màn đen.
Chiếc xe moto dọc đường bay như tên bắn, sau mười phút đã nhanh chóng lái về biệt thự.
Quảng Dã bước vào biệt thự, nhìn thấy Tang Lê đang sốt ruột chờ ở phòng khách.
Nghe cô kể xong chuyện vừa nghe được, chân mày của chàng trai trĩu xuống đến cùng cực, sau đó đi lên lầu.
Đi đến cửa phòng của Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, dường như bên trong vẫn đang tranh cãi, anh lập tức mở cửa bước vào.
Bên trong, Tống Thịnh Lan đang đứng trước cửa sổ sát sàn, còn Quảng Minh Huy đang ngồi cạnh giường quay đầu nhìn anh, kinh ngạc đến nỗi im bặt lập tức.
???
Trong phòng thoáng chốc trở nên yên lặng.
Hai người họ đang trọng sự mơ hồ thì thấy Quảng Dã đến ngồi trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn họ: "Nói đi? Sao không nói tiếp?"
Hai người lập tức ngây người.
Con ngươi đen láy của anh đông lại, nhẹ nhàng hỏi: "Sao không nói nữa? Dù sao vừa nãy con cũng nghe thấy rồi"
Tống Thịnh Lan sửng sốt, không ngờ Quảng Dã lại đột ngột mở cửa đi vào: "Tiểu Dã, con... con về khi nào vậy.."
Quảng Dã không trả lời, tầm mắt nhìn thẳng về hướng Quảng Minh Huy: "Có bệnh gì?"
Quảng Minh Huy sửng sốt, lại dự định che giấu: "Tiểu Dã, chuyện đó…”
Quảng Dã nhìn chằm chằm ông ấy, giọng nói khàn đặc cất lên từng câu từng chữ: "Tôi hỏi ông, rốt cuộc ông bị bệnh gì?"
Quảng Minh Huy không nói gì, Tống Thịnh Lan tức đến nổi hốc mắt cay cay: "Minh Huy, đến lúc này ông còn muốn giấu Tiểu Dã sao?!"
Sắc mặt Quảng Minh Huy tối lại, vài giây sau lên tiếng: "Là trong phổi kiểm tra có bóng mờ, trước mắt vẫn chưa xác định, bác sĩ nói rất có thể là..."
Hai chữ cuối giống như mất đi sức lực, không còn âm thanh, tay Tống Thịnh Lan ôm chặt vai Quảng Minh Huy, mím môi.
Quảng Dã khép đôi mi, hàng mi đen khẽ run, ánh mắt rơi vào tăm tối.
Sau một hồi im lặng, anh chếch mắt nói với Tống Thịnh Lan: “Mẹ thu dọn đồ đạc cho ông ta, đến bệnh viện ngay.”
Quảng Minh Huy khuyên: "Không cần đâu, đừng gieo hoang mang sợ hãi như vậy, nói không chừng chỉ là chẩn đoán sai, ba thấy không có vấn đề gì…”
“Nếu ông thấy không có vấn đề thì sao hôm nay lại nổi điên ép tôi đi khám tai?”
Quảng Minh Huy bất chợt không nói nên lời.
Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy, cổ họng khô ráp, đôi môi mỏng thốt ra vài chữ với giọng lạnh lùng: "Nếu ông không đi khám, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông.”
Quảng Minh Huy im bặt hoàn toàn.
Ở bên cạnh, Tống Thịnh Lan cũng đau lòng khuyên nhủ ông ấy: “Minh Huy, ông không nghe tôi thì thôi, ngay cả Tiểu Dã mà ông cũng không nghe sao? Ông đừng giấu bệnh sợ thầy, kỹ thuật chữa trị hiện giờ rất phát triển, phát hiện sớm điều trị sớm, chắc hẳn vẫn còn kịp…”
Quảng Minh Huy nắm lấy tay Tống Thịnh Lan, mắt đỏ hoe, Quảng Dã đứng dậy, lập tức gọi điện thoại: “Bác Trương, chuẩn bị xe ngay nhé.”
Nếu Quảng Minh Huy đã không phản đối, Tống Thịnh Lan đi giúp ông ấy thu dọn hành lý, một lúc sau, Quảng Dã ra khỏi phòng, anh nhìn thấy Tang Lê đứng ở cửa nghe hết toàn bộ quá trình mà không dám bước vào làm phiền.
Cô nhìn thấy anh, vội vàng bước tới: "Quảng Dã, tôi cũng rất lo cho chú, tôi đến bệnh viện cùng mọi người được không?"
Quảng Dã nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, khàn giọng nói: "Ừm."
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy ra khỏi phòng ngủ, Tang Lê giúp xách đồ.
Bốn người họ lên xe, bác Trương biết được tình hình thì lập tức lái đến bệnh viện.
Hai mươi phút sau, chiếc Rolls Royce lái đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố, bình thường kiểm tra sức khỏe cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh đều do bệnh viện này phụ trách, bên họ đã nhận được thông tin trước, mọi việc đã chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa, lập tức sắp xếp cho Quảng Minh Huy tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Đến khu vực phòng bệnh tư nhân chờ đợi, Tống Thịnh Lan xử lý những việc liên quan của tập đoàn, tin tức Quảng Minh Huy bị bệnh trước mắt đã bị chặn lại, trong tập đoàn chỉ có một số thân tín và cấp dưới đắc lực của Quảng Minh Huy biết, khi họ biết được tin thì cũng nhanh chóng đến quan tâm tình trạng của Quảng Minh Huy một cách kín đáo.
Vài ngày trước, Quảng Minh Huy kiểm tra ở bệnh viện Thành phố Y, bác sĩ nghi ngờ là một khối u, nhưng bên họ khuyên ông ấy về Vân Lăng để kiểm tra chuyên nghiệp hơn, giờ đã kiểm tra xong, đến sáng mai sẽ có kết quả.
Nhân viên tập đoàn trò chuyện với Tống Thịnh Lan, Quảng Dã chờ trong hành lang ở cửa phòng, sau hồi lâu, Tang Lê đi tới ngồi xuống cạnh anh, đưa cho anh chai nước: "Quảng Dã, cậu đừng lo lắng, tôi nghĩ chú Quảng nhất định sẽ không sao."
Mọi người đều hy vọng đây chỉ là chẩn đoán sai.
Quảng Dã nhận lấy nước, mắt rủ xuống, bình tĩnh nói: “Nếu tối nay không phải cậu tình cờ nghe được, tôi cũng không biết ông ta bị bệnh”
Tang Lê thở dài: "Ban đầu tôi cũng cảm thấy lạ, tại sao hôm nay chú Quảng trở về, thà cãi nhau với cậu chứ cũng phải ép cậu đi chữa tai, thì ra chú Quảng sợ bản thân lỡ như thật sự có gì đó.."
Tầm mắt Quảng Dã càng cúi thấp hơn, trong mắt hệt như hiện ra vết nứt.
Gần mười giờ tối, Quảng Minh Huy đã kiểm tra xong toàn bộ, được đẩy trở lại phòng bệnh.
Mọi người lập tức vây đến, Quảng Minh Huy trấn an họ không cần lo lắng, ông ấy mỉm cười nhìn Tống Thịnh Lan: "Lan Lan, bà không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, bà phải chăm sóc tốt cho mình, cả Tiểu Dã nữa..."
Giọng Tống Thịnh Lan run run, trách mắng: "Ông đừng nói những lời này được không, gì mà bảo tôi và Tiểu Dã phải chăm sóc bản thân cho tốt, ông khỏe giùm tôi trước đã."
Những người khác an ủi Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan, Quảng Dã tựa vào cạnh tường ở cửa phòng bệnh, ánh mắt thấu hiểu.
Đã quá muộn, vài cấp dưới của Quảng Minh Huy rời đi trước, Tống Thịnh Lan gọi bác Trương: “Bác đưa Tiểu Dã và Lê Lê về nhà nghỉ ngơi trước đi, đêm nay tôi ở đây chăm bệnh, hai đứa nhóc các con không cần bận tâm chuyện này.
Quảng Dã trầm lắng nói: "Để con ở lại"
Quảng Minh Huy nhìn anh, hơi sững sờ.
Thái độ của chàng trai quyết liệt, Tống Thịnh Lan đành phải nghe theo, phòng rất rộng, điều kiện chỗ ở của bệnh viện cũng rất tốt.
Tang Lê sợ gây phiền phức cho mọi người nên tạm biệt Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy trước.
Bác Trương xuống tầng hầm dưới lầu lấy xe trước, Quảng Dã đưa Tang Lê đến cửa thang máy, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Sáng mai tôi mang bữa sáng đến cho cậu và chú dì, tối cậu nhớ ngủ chút nhé, đừng để mệt quá."
Trong lòng cô cũng rất lo lắng cho anh.
Quảng Dã nhìn cô, trong lòng nhẹ đi một chút rồi trả lời.
Tang Lê vào thang máy, đóng cửa lại, Quảng Dã thu ánh mắt rồi đi về.
Trong phòng bệnh, Tống Thịnh Lan ở cùng Quảng Minh Huy, sau khi ông ấy đã ngủ, Quảng Dã bước vào, bảo Tống Thịnh Lan nghỉ ngơi.
Màn đêm đã sâu hơn, Quảng Dã ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn Quảng Minh Huy.
Quảng Minh Huy nhắm mắt, vẻ tuấn tú và đẹp trai lúc trẻ trên khuôn mặt đã mất đi rất nhiều, thay vào đó là những nếp nhăn, phần tóc mái lấm tấm màu tuyết, nhìn ra vẻ mệt mỏi kiệt sức hàng ngày. Quảng Dã bất ngờ nhận ra, đã rất nhiều năm anh không nhìn ông ấy kỹ đến vậy.
Bình thường, Quảng Minh Huy hiếm khi ở nhà, thời gian họ ở bên nhau rất ít, dù gặp nhau cũng ít khi chung sống hài hòa.
Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy, rất nhiều hình ảnh lúc nhỏ hiện lên trong đầu.
Anh nhớ lúc nhỏ, anh thích nhất là khi Quảng Minh Huy ở nhà, anh thích ngồi trên vai Quảng Minh Huy lái máy bay, chơi súng nước với ông ấy. Mỗi lần Quảng Minh Huy đi công tác về nhà đều đưa anh đi đủ mọi nơi để chơi, đi trượt tuyết, đi bơi, đến vườn bách thú hoang dã. Rất nhiều hồi ức khó quên thời thơ ấu của anh đều liên quan đến Quảng Minh Huy.
Nhưng Quảng Minh Huy rất bận, hầu hết thời gian, Quảng Dã chỉ có thể ở nhà chờ ông ấy trở về.
Sau khi anh được cứu về từ thôn Huyền Nha, anh đã ném mạnh máy trợ thính mà Quảng Minh Huy đeo cho anh lên người ông ấy, hai mắt đỏ bừng nói hận ông ấy, từ đó trở đi, giữa họ luôn có vết rạn nứt rất lớn, mỗi lần tiếng ù tai vù vù vang lên, đều không ngừng khơi dậy nỗi đau đớn và sự căm hận trong xương tủy anh.
Thật ra anh không trách tại sao Quảng Minh Huy không cứu mình, mà anh trách tại sao lúc đó, ông ấy không yêu thương mình nhiều như thế.
Anh chỉ muốn nhận được tình yêu thương và sự đồng hành của ba nhiều hơn.
Càng lớn, anh càng không biết nên giao tiếp nói chuyện với Quảng Minh Huy như thế nào, nên anh cố tình chọc giận ông ấy, cố tình không chịu học hành tử tế, chọc ông ấy nổi giận, cãi nhau với ông ấy. Anh chỉ muốn nói chuyện với ông ấy nhiều hơn.
Để ông ấy gặp anh nhiều hơn, chú ý anh nhiều hơn...
Nhưng anh không ngờ, bây giờ lại nhận được tin Quảng Minh Huy bị bệnh.
Quảng Dã nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, đáy mắt khô đi, cuối cùng nhắm mắt lại.
Một đêm, thỉnh thoảng Quảng Dã chỉ chợp mắt một lát, tâm tư nặng trĩu, anh cũng khó vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tống Thịnh Lan thức dậy, bà ấy không ngờ anh không ngủ được gì mấy, đau lòng ép anh sang phòng bên cạnh ngủ thêm một lát.
Hơn bảy giờ, Tang Lê và bác Trương mang bữa sáng đến bệnh viện.
Nhìn thấy sự khó chịu của Tống Thịnh Lan, cô nhớ lại lúc ở bên giường bệnh cùng Tang Tĩnh khi ấy, cảm thấy đồng cảm và an ủi Tống Thịnh Lan.
Hơn chín giờ sáng, dưới sự chờ đợi thấp thỏm lo âu của mọi người, cũng đã có kết quả kiểm tra...
Chính xác là khối u.
Tống Thịnh Lan nghe được tin, cổ họng nghẹn lại.
Thật ra tối qua bà ấy suy đoán hẳn là khối u chưa lan rộng, nhưng bà ấy vẫn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng là chẩn đoán sai.
Bác sĩ nói tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra bệnh lý kỹ hơn, xác nhận là khối u lành tính hay ác tính: "Bà Tống, bà phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất"
Tống Thịnh Lan trở lại phòng bệnh, báo kết quả cho Quảng Minh Huy, Quảng Dã ngồi trên ghế sô pha bên cạnh nghe thấy thế, sắc mặt tối sầm đi.
Ở bên cạnh, Tang Lê, bác Trương và một số người kỳ cựu ở tập đoàn nghe xong đều mang tâm trạng nặng trĩu, Quảng Minh Huy thấy vậy thì nhếch khóe môi, vẫn mỉm cười: “Tôi đã sớm đoán được rồi, hơn nữa, không phải vẫn chưa có kết quả bệnh lý sao?”
Tống Thịnh Lan nắm chặt tay ông ấy: "Minh Huy..."
Quảng Minh Huy lại an ủi ngược lại họ, bảo họ chờ kết quả, nếu lành tính thì mọi người đều vui, nếu ác tính thì là số mệnh, cũng không thoát được, ông ấy cũng chấp nhận.
Tống Thịnh Lan bảo ông ấy tạm dừng toàn bộ công việc trong một tuần tới, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước, Quảng Minh Huy căn dặn những việc liên quan với người trong tập đoàn, khí thế vẫn điềm tĩnh, ổn định.
Một lúc sau, bác sĩ tới thông báo Quảng Minh Huy đi kiểm tra bệnh lý, Tang Lê đi làm thủ tục cùng Tống Thịnh Lan, những người khác rời khỏi phòng bệnh trước, chỉ còn lại Quảng Dã.
Quảng Minh Huy quay lại nhìn anh, lên tiếng gọi: "Tiểu Dã.."
Quảng Dã bắt gặp ánh mắt ông ấy, vài giây sau đứng dậy đi tới.
Quảng Minh Huy nhìn anh, giơ tay nắm lấy tay anh, giọng nói khàn đặc: "Tiểu Dã, con đừng giận ba, ba không ép con đi chữa tai nữa.."
Quảng Minh Huy luôn luôn tươi cười, ngay lúc này hốc mắt lại đỏ hoe, không giả vờ mạnh mẽ nữa.
Quảng Dã nghiêng mắt sang, vành mắt căng ra.
Quảng Minh Huy nhớ lại lúc trước, lòng như dao cắt: “Tiểu Dã, nếu hồi đó ba để ý đến con nhiều hơn, bảo vệ con tốt hơn, có lẽ sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như thế, tai con cũng không như vậy... Là ba có lỗi với con, suốt mấy năm qua ba đã nợ con quá nhiều, nếu ba không ở đây nữa, hy vọng duy nhất của ba chính là Tiểu Dã con thật khỏe mạnh…”
"Cái gì mà không ở đây nữa?" Anh trầm giọng ngắt lời Quảng Minh Huy.
Anh nhìn Quảng Minh Huy, yết hầu chuyển động, nói với giọng khàn đặc: "Ông đừng nghĩ ngợi lung tung, thời gian còn dài, những việc ông nợ tôi vẫn chưa trả đủ đâu."
Sau cùng, Quảng Minh Huy được đẩy đi kiểm tra.
Quảng Dã một mình đi đến phòng hút thuốc, ngồi bên cửa sổ rồi châm một điếu thuốc.
Sương trắng lượn lờ khắp phòng.
Anh nhìn xuống mặt đất với vẻ thất thần, chấm đỏ kẹp giữa ngón tay chập chờn.
Sau hồi lâu, cửa phòng hút thuốc bị mở ra, bác Trương và một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh, họ đi vào: "Tiểu Dã.."
Quảng Dã ngẩng đầu nhìn họ, bác Trương bước đến bên cạnh anh, vỗ vào vai anh: "Vẫn ổn chứ?"
Người đàn ông còn lại tên Kỳ Phú, cấp dưới ở bên Quảng Minh Huy được hai mươi năm, là người thân tín và là bạn thân nhiều năm của Quảng Minh Huy, ông ấy an ủi: “Tiểu Quảng thiếu gia, cậu đừng lo, con người tổng giám đốc Quảng tốt như thế, người tốt chắc chắn gặp lành, chắc chắn là chẩn đoán sai.”
Quảng Dã nghiêng mắt sang, dập tàn thuốc, sau hồi lâu thì nói với giọng trầm khàn: “Có phải bình thường ông ấy rất mệt mỏi không?”
Kỳ Phú thở dài: "Từ nhà máy nhỏ hồi đó cho đến tập đoàn Sang Huy có quy mô lớn như hiện tại, ngần ấy năm nay lão Quảng đã bỏ tâm huyết, tinh thần và thể lực nhiều nhất, thường xuyên bôn ba khắp nơi, luôn lơ là sức khỏe của mình."
Bác Trương nhìn Quảng Dã, nói ra suy nghĩ kìm nén trong lòng: “Tiểu Dã, bác biết trong lòng cháu vẫn còn trách tổng giám đốc Quảng, nhưng sở dĩ ông ấy liều mạng như vậy, không phải vì tiền mà là vì cháu, cũng giống như vụ bắt cóc hồi đó, ông ấy cũng tìm đủ mọi cách để cứu cháu về, cháu hiểu lầm ông ấy rồi, trước giờ tổng giám đốc Quảng chưa từng vì tập đoàn mà bỏ rơi cháu!”
Quảng Dã ngước mắt nhìn bác ấy.
Tối qua, khi bác Trương đưa Tang Lê về nhà, Tang Lê đã kể chuyện hai ba con họ cãi lúc chạng vạng tối với bác ấy, những lời Quảng Minh Huy nói với Quảng Dã trong phòng bệnh khi nãy, bác Trương và Kỳ Phú ở ngoài cửa cũng nghe thấy, họ biết nút thắt suốt bao năm qua của Quảng Dã chưa được giải quyết vẫn là vì chuyện bắt cóc trước đây.
Bác Trương nói, nếu năm đó Quảng Minh Huy chỉ nghĩ cho bản thân, ông ấy đã có thể vì Quảng Dã mà từ bỏ sự nghiệp, nhưng dưới quyền ông ấy vẫn còn hàng trăm công nhân, rất nhiều người khi đó đã dốc hết mọi thứ để đi cùng Quảng Minh Huy, một khi Quảng Minh Huy chọn từ bỏ, công xưởng phá sản, công nhân cũng sẽ thất nghiệp theo, hơn cả trăm gia đình cũng sẽ mất đi trụ cột kinh tế, bản thân là ông chủ, Quảng Minh Huy không thể không xem xét toàn bộ đại cục, tính đến lợi ích của mọi người.
Khi ấy, biết được Quảng Dã bị bắt cóc, Quảng Minh Huy lập tức sử dụng toàn bộ mối quan hệ để tìm Quảng Dã, lúc đầu không báo cảnh sát là vì thế lực của đối phương quá lớn, không có chứng cứ xác thực, cho dù báo cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề.
Ban ngày, Quảng Minh Huy ở nhà máy an ủi lòng người, ban đêm ông ấy dẫn mọi người đi tìm Quảng Dã, suốt một tuần không hề chợp mắt.
Khi đó, chỉ cần nghĩ đến Quảng Dã, ông ấy đều không kiềm được nước mắt.
Không có tung tích con trai mình, sống chết chưa rõ, thử hỏi có ông bố nào không thấy đau lòng.
Vì sách lược, khi đó Quảng Minh Huy đã tạo rất nhiều tin đồn giả ra ngoài, có chết cũng không chịu buông, chọn cản trở đối phương, ngay cả Tống Thịnh Lan lúc đầu cũng hiểu lầm ông ấy không quan tâm bỏ mặc Quảng Dã, còn nổi giận với ông ấy rất lâu.
Sau đó tai mắt của Quảng Minh Huy ở công ty đối thủ đã gửi một tin nhắn cho ông ấy, nói rằng gần đây hai cấp dưới bên cạnh sếp nghỉ phép, không có ở Vân Lăng, hành động khả nghi. Sau đó, Quảng Minh Huy điều tra được quê hương của một nhân viên trong số đó ở một vùng núi xa xôi, ông ấy muốn đánh cược một phen, lập tức cử bác Trương đi đến vùng núi đó tìm kiếm, quả nhiên đã tìm được Quảng Dã.
Nhưng Quảng Minh Huy luôn tự trách bản thân, ông ấy đã đến chậm một bước, tai của Quảng Dã đã bị hỏng, nhiều năm như vậy cho đến nay, chuyện này hệt như như một tia sấm, Quảng Dã từ chối nghe bất kỳ lời thích từ bất cứ người nào, nên mọi người cũng không thể nói cho anh biết sự thật, còn Quảng Minh Huy cũng lựa chọn im lặng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy áy náy với Quảng Dã.
“Tiểu Quảng thiếu gia, tổng giám đốc Quảng thường xuyên đi công tác khắp nơi, không ở nhà là vì ông ấy nghĩ cậu rất hận ông ấy, lần nào mọi người cũng cãi nhau, nên ông ấy sợ xuất hiện trước mặt cậu sẽ khiến cậu không vui. Dần dà, ông ấy cũng quen với việc dốc sức làm việc ở ngoài, tổng giám đốc Quảng liều mạng như vậy là để cho cậu có một tương lai tốt đẹp hơn, để cậu cứ làm những gì mình muốn mà không lo không nghĩ, ông ấy và tổng giám đốc Tống không muốn có thêm con chính là vì muốn dành tất cả cho cậu.” Kỳ Phú nói.
Quảng Dã nghe thấy lời này, trong mắt cuộn trào hơi nóng.
Bác Trương cảm khái: “Có lẽ những việc tổng giám đốc Quảng làm khi đó còn thiếu sót, nhưng ông ấy cũng có rất nhiều chỗ khó xử, ngần ấy năm qua, mỗi khi bác nói về cháu với ông ấy, hốc mắt ông ấy vẫn thường đỏ hoe, nói rằng rất buồn vì quan hệ giữa cháu và ông ấy lại trở nên như vậy.”
Bác Trương vỗ vào vai Quảng Dã: "Tiểu Dã, cháu có thể nghi ngờ những chuyện khác, nhưng không thể nghi ngờ những gì tổng giám đốc Quảng dành cho cháu, cháu thực sự rất quan trọng với ông ấy."
Buổi sáng, Quảng Minh Huy đã làm xong kiểm tra bệnh lý, quay lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
Hồi lâu sau, Quảng Dã trở về phòng bệnh, chỉ chăm sóc ông ấy mà không nói gì cả.
Quảng Dã đã không chợp mắt một ngày một đêm, buổi tối Tống Thịnh Lan ép anh về nhà nghỉ ngơi, Quảng Minh Huy cũng bảo anh về nhà: “Tiểu Dã, ba không sao, làm xong toàn bộ kiểm tra là được rồi, con mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Chờ ngày mai, báo cáo khác của ông ấy được đưa ra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì khác thì có thể xuất viện trước.
Hơn tám giờ tối, bác Trương đưa Quảng Dã về nhà.
Anh ngồi trong phòng một lát rồi đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, rồi đi ra phòng ngủ.
Hành lang yên bình tĩnh mịch, ánh đèn hành lang chiếu rọi lên hoa văn trên bích họa phong cách châu Âu.
Phía trước sáng đèn, anh đi tới thì thấy Tang Lê đang ngồi trước bàn bên trong ở phòng làm bài tập, dung mạo dịu dàng, vẻ mặt tập trung.
Phía trước sáng đèn, anh đi tới thì thấy Tang Lê đang ngồi trước bàn bên trong ở phòng làm bài tập, dung mạo dịu dàng, vẻ mặt tập trung. Tang Lê đang làm bài, sau hồi lâu cảm nhận được gì đó, cô quay đầu lại thì thấy Quảng Dã đang tựa vào cửa im lặng nhìn mình.
Cô sững sờ giây lát, không ngờ anh lại đến đây, cô vội vàng đặt bút xuống rồi bước tới: “Không phải dì Tống bảo cậu về nghỉ ngơi sớm sao?”
Chàng trai nhẹ nhàng nhếch khóe môi: "Không ngủ được"
Cô ngẩn người, mặt lộ vẻ đau lòng, sau đó chạm phải ánh mắt của anh, giọng nói chàng trai khàn đi: "Tang Lê, ở cùng tôi một lát nhé."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");