Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn vài ngày nữa là đến Tết, Thiển Y đã sớm chuẩn bị xong quà tặng cho Lạc Tử Thiên, đã hỏi thăm về các loại đồ cổ ông ta thích sưu tầm nhất. Thiển Y thành công mua được cây quạt thời Khang Hi trong một phiên đấu giá, nghe nói đó là cống phẩm muốn dâng lên cho Khang Hi. Thiển Y cũng không nghiên cứu về lĩnh vực này, chỉ mua giống như một nhiệm vụ.
Mẹ Thẩm đã gọi điện đến, hi vọng Thiển Y có thể về nhà ăn Tết, nhưng bị Lạc Tử Thịnh khéo léo từ chối, dù sao năm đầu kết hôn cần phải ở nhà chồng, đây cũng là phép tắc rồi. Hơn nữa Lạc Tử Thiên đã sớm gọi điện đến bắt chuyện, hi vọng năm nay người một nhà có thể quây quần một phen.
Thời gian này Lạc Tử Thịnh tan làm tương đối sớm, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn Thiển Y chơi đùa với Oai Oai, sau đó cũng rất tự giác đi nấu cơm, cũng chưa từng nhắc đến chuyện đề nghị Thiển Y đến lớp học nấu ăn. Thiển Y ở nhà mãi cũng thấy chán. Hiện giờ Uông Hân đã thi lên nghiên cứu sinh, đang phấn đấu vì cuộc đời của cô ấy. Mỗi khi gặp Uông Hân cô đều không tránh khỏi chuyện bị mắng là rất ngốc, không hiểu phải hưởng thụ cái lợi khi độc thân, Thiển Y không tranh cãi với cô nàng, mặc cô ấy nói.
Chỉ là thấy Trần Nhất Tâm vẫn một mình, Thiển Y nhịn không được mà thở dài. Con của Hạng Tử Địch và Hạ Ngâm đã sắp sinh rồi, nhưng Nhất Tâm lại…
Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh lại đang bận rộn trong phòng bếp, cũng không có tự giác gì, tự mình xem tivi, cô đã sớm coi tất cả như chuyện đương nhiên.
“Dạo này Thịnh Nhân không bận à?” Tùy ý tìm một đề tài, cũng làm người ta thoải mái hơn tiếng nhai cơm.
“Bận.” Tóm tắt đơn giản.
“Vậy anh…”
“Công ty đã đi vào quỹ đạo, không cần anh đi theo làm chân tùy tùng.” Thản nhiên liếc cô.
Tỏ vẻ hiểu được, bình thường người phụ trách tốt nhất đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Đúng rồi. Đợt cuối năm sẽ phát chút quà nhỏ cho nhân viên của Thịnh Nhân chứ?” Thử hỏi, vốn cũng không nghĩ sẽ nhận được sự đáp lại nhiệt tình từ đối phương.
“Em muốn nói gì?” Lạc Tử Thịnh bật tivi, hỏi với vẻ hơi lười nhác.
“Nhất Tâm mở một cửa hàng quà tặng, nếu công ty bọn anh cần…”
“Anh còn không biết là từ bao giờ quan hệ của em và Nhất Tâm tốt như vậy nữa đấy, ngay cả Nhất Đình cũng chưa tới hỏi anh mấy chuyện này. Nếu cô ấy thực sự cần giúp đỡ, người mở miệng đầu tiên cũng nên là Nhất Đình chứ!”
“Tiện thì hỏi thôi. Làm kinh doanh không phải chú trọng làm mới không bằng làm quen sao?”
Lạc Tử Thịnh liếc nhìn cô, nhai chậm nuốt kĩ một hồi rồi mới mở miệng: “Thì ra với mỗi người em đều nhiệt tình như vậy.”
Động tác của Thiển Y ngừng lại, cô có chút khó hiểu.
Lạc Tử Thịnh cười cười không nói, chăm chú nhìn tivi, giống như người đẹp dẫn chương trình đang phân tích cổ phiếu thu hút anh lắm vậy.
“Anh chốt hạ đi…”
“Bảo Nhất Tâm tự liên hệ với bộ phận nghiệp vụ của công ty anh.” Anh lười biếng liếc cô.
Thiển Y nhếch miệng, không nói chuyện tiếp với anh nữa.
Ăn cơm xong, Thiển Y tự giác đi rửa bát, Lạc Tử Thịnh thì ôm máy tính chơi game. Đi ra nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Thiển Y giống như nhìn thấy quái vật nào đó.
“Thu cái vẻ mặt khoa trương đó của em lại.” Ngón tay thon dài của anh ấn chuột.
“Anh còn biết chơi game nữa?” Cô tò mò hỏi, đi đến bên cạnh anh xem kết quả.
“Vì sao anh không thể chơi?”
Thiển Y nhìn dáng vẻ anh nghiêng đầu hỏi, có thứ ảo giác, giống như anh vẫn là cậu trai xuất hiện trong nhà mình năm đó, luôn ra ngoài chơi cùng Thẩm Thiển Vũ, sau đó đến tối mịt mới chịu về nhà. Thời gian kéo xa tất cả, giật mình như mộng.
Cô lui về sau mấy bước, “Đột nhiên thật muốn về thăm lại trường cũ.”
“Mới rời trường có mấy ngày?” Anh hơi châm chọc.
“Mới rời mấy ngày liền cảm thấy bản thân mình già đi rất nhiều, cho nên muốn đi xem dáng vẻ mình thời còn niên thiếu.” Cô cũng không để ý đến lời anh.
Lạc Tử Thịnh tắt máy tính, thong dong nhìn cô, “Anh chẳng thích thời học sinh của anh tẹo nào, nó mang tới cho anh cái chán ghét đến vô cùng, còn cả sự chối bỏ nữa.”
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, vẫn tuyên bố đầu hàng, “Bao giờ về nhà?”
“Có hai tiếng đi xe thôi, chỉ cần em muốn thì lúc nào cũng được, không cần cố ý chọn thời gian.”
Anh giỏi về khoản làm cho đề tài của hai người càng thêm lạnh, cô nhún vai bất cần, “Cũng may, là về nhà anh.”
“Anh cho rằng người quên sẽ là em đấy.”
Không nói nữa, điện thoại của anh vang lên, anh đến ban công nghe máy. Thiển Y đỡ ngực, chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện cũng mệt như thế.
Lúc cô đi vào nhà tắm, nghe thấy tiếng anh ngắt máy, “Được, Tư Linh, ngày mai anh qua.”
••••••
Một ngày trước khi hết năm, hai người trở về nhà họ Lạc, ông nội Lạc Tử Thịnh đã qua đời từ lâu, cho nên mới có chuyện Lạc Tử Thiên kiêu căng độc bá thiên hạ.
Lạc Tử Phong và Đồng Mi đã về trước, Đồng Mi mang nhân sâm và tổ yến về làm Bạch Tố Cầm vui mừng không thôi, liên tục kéo tay hỏi chị ta gần đây thế nào.
Lạc Tử Thịnh thì ngồi trên sofa, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Thiển Y quét mắt nhìn anh, rồi mới lấy cây quạt ra, “Bố, quà tặng bố ạ.”
Lạc Tử Thiên đương nhiên cười vui vẻ, cầm kính lão nghiên cứu hồi lâu mới mở miệng: “Ừm, không tồi không tồi, cây quạt thời Khang Hi.”
“Là Tử Thịnh nói bố thích chơi mấy thứ này, sau đó nhờ bạn anh ấy mua đấy ạ.” Thiển Y cười nhẹ.
Lạc Tử Thịnh nhìn Thiển Y, trầm tư một lát mới mở miệng: “Em cho rằng em nói vậy, ông cụ liền tin?”
Giọng anh không cao, nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.
“Đều giống nhau cả, vợ chồng vốn là một thể, tâm ý của Thiển Y đương nhiên cũng thay mặt cho tâm ý của em trai mà.” Lạc Tử Phong đi ra hòa giải.
Bạch Tố Cầm cũng cười, “Không phải chỉ là một món quà thôi sao, chỉ cần hai đứa về đã là món quà lớn nhất tặng hai ông bà già này rồi.”
Thiển Y cười cười, từ chối cho ý kiến.
“Bố mẹ, con và Tử Phong cũng chuẩn bị quà cho bố mẹ.” Đồng Mi và Lạc Tử Phong liếc nhau.
“Mấy thứ đó còn không phải quà hả?” Bạch Tố Cầm chỉ vào chỗ tổ yến, rõ ràng khó hiểu ý này.
“Đó là sự hiếu kính của phận làm con thôi ạ.” Lạc Tử Phong tiếp lời.
Thiển Y liếc nhìn Lạc Tử Thịnh vẫn mang dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, đôi vợ chồng này kẻ xướng người họa, đúng là làm nổi bật lên sự “không hiếu kính” của hai người đến tận cùng mà.
“Bố mẹ, bố mẹ sắp được làm ông bà nội rồi.” Đồng Mi mặt mày rạng rỡ.
“Thật hả?” Vẻ vui mừng của Bạch Tố Cầm thể hiện vô cùng sâu, bà lập tức kéo Đồng Mi qua, “Chuyện khi nào thế?”
“Cũng mới hôm qua đến bệnh viện kiểm tra thôi ạ.” Đồng Mi nhìn Bạch Tố Cầm.
Đồng Mi và Bạch Tố Cầm nói chuyện vui vẻ với nhau ở một bên.
Thiển Y chú ý tới vẻ mặt Lạc Tử Thịnh, ngây người một lát mới lại khôi phục lại nụ cười mỉm, sau đó nhìn họ. “Anh cả con đã làm tấm gương cho hai đứa rồi đấy, khi nào thì bụng Thiển Y mới có tin tức?”
Thiển Y đờ người, cô chưa từng nghĩ chuyện con cái được nhắc đến nhanh như vậy, “Con mới tốt nghiệp đại học, công việc cũng chưa ổn định, chuyện con cái…”
“Nói gì thế?” Bạch Tố Cầm rõ ràng không vui, “Tử Thịnh ở công ty đã đủ mệt rồi, chẳng lẽ con còn muốn ra ngoài làm việc để mỗi ngày nó vừa về đã phải đối diện với nồi nguội bếp lạnh à? Hơn nữa, Thiển Y, mẹ là mẹ nên mới nói thế này với con. Thanh niên trẻ ăn diện thời thượng một chút cũng nên thôi, mỗi ngày con đều mặt mộc thế này, mà Tử Thịnh thì xã giao bên ngoài nhiều, có gặp cô gái nào không ngàn kiều trăm mị đâu? Con thế này không phải là định đẩy chồng con ra ngoài hay sao?”
Đồng Mi kéo kéo tay Bạch Tố Cầm, “Chính là vì phụ nữ bên ngoài ngàn kiều trăm mị, cho nên Tử Thịnh mới có thể động lòng trước đóa sen thanh khiết này chứ ạ? Tử Thịnh, chú nói xem có đúng không?”
Lạc Tử Thịnh liếc nhìn Đồng Mi, “Chị dâu nói chuẩn.”
“Cái này thì bỏ qua một bên đã. Chuyện con cái…”
Lạc Tử Thịnh cắt ngang lời Bạch Tố Cầm, “Con tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện con cái. Hơn nữa Thiển Y vẫn còn trẻ, đề tài này để muộn hai năm nữa cũng không sao. Huống chi anh cả sẽ lập tức có thể cho hai người cảm nhận niềm hạnh phúc khi làm ông bà nội rồi đấy còn gì.”
Lạc Tử Thiên thấy con trai dường như chủ ý đã định, kéo kéo tay Bạch Tố Cầm, “Chúng nó có suy nghĩ của chúng nó, tôi với bà cứ xem rồi liệu thôi!”
Lúc này Bạch Tố Cầm mới lại đặt trọng tâm đến chỗ Đồng Mi.
Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh, vẻ mặt anh vô tội nhìn cô. Thiển Y tức, anh không ra sức thì thôi đi, lại còn dám phá hỏng, quá đáng.
Sau khi về phòng, Thiển Y tức giận.
Lạc Tử Thịnh cười cười, “Em cho rằng anh không nói thì ông già không biết à? Đừng luôn muốn làm người tốt, người tốt cũng không dễ làm vậy đâu.”
“Xí.” Thiển Y nằm trên giường, nhớ lại diễn xuất vừa rồi của Đồng Mi và Lạc Tử Phong, “May là anh không ở nhà đấy, nếu không không biết bị đôi vợ chồng đó tra tấn thành dáng vẻ thế nào nữa.”
Lạc Tử Thịnh mừng vui nhìn biểu cảm sinh động trên mặt cô, “Em yên tâm, lúc ấy hai người đó còn chưa kết hôn.”
Thiển Y đứng dậy nhìn anh, “Anh đề cử họ đến giải Oscar đi.”
Anh lắc đầu, không để ý tới sự bất mãn của cô, “Bây giờ em không lo cho Oai Oai của em nữa à?” Anh nhớ rõ vẻ đau thương của cô lúc để Oai Oai ở nhà, cô còn nói với anh một câu: hiện giờ nhìn thấy Oai Oai, rốt cuộc em có thể hiểu được cảm nhận của đôi vợ chồng li hôn khi đối mặt với đứa con của họ rồi.
“Ôi trời ạ, Oai Oai của em.” Thiển Y vỗ trán, “Sau khi về em nhất định sẽ đối xử thật tốt với nó, em thật sự có lỗi với nó.”
Lạc Tử Thịnh cười, thấy cô như vậy, cảm thấy thật ngốc.
••••••••••••••
Tết hàng năm cơ bản đều giống nhau, âm thanh tiếng pháo không thể tách rời được.
Anh cả Lạc Tử Phong được sắp xếp cho đi đốt pháo, Đồng Mi thì ngồi ở phòng khách hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Thiển Y kéo tay Lạc Tử Thịnh, “Còn nhớ không, có một năm đợt Tết anh chạy đến nhà em tìm anh trai em, hai anh cùng hẹn nhau ra ngoài trộm đèn lồng trên cửa nhà người khác, sau khi bị em phát hiện, anh liền kéo em chạy, còn uy hiếp em, bảo rằng nếu em nói với người khác, anh sẽ nói em là đồng bọn của bọn anh.”
Lạc Tử Thịnh lắc đầu, anh thật sự không nhớ, thì ra từ ngày còn nhỏ anh đã biết uy hiếp người khác vậy rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta đi treo đèn lồng.” Lạc Tử Thịnh dắt tay Thiển Y, tay cô rất lạnh, nhưng tay anh còn lạnh hơn, luôn nói rằng muốn để một người mang lại ấm áp cho người khác, vậy hiện tại nên thế nào đây?
Thiển Y đuổi kịp bước chân anh, cầm hai chiếc đèn lồng, đi đến cửa lớn.
Thiển Y đặt một cái ghế xuống, Lạc Tử Thịnh giẫm lên ghế để treo đèn.
“Em nhìn xem treo thẳng chưa?” Lạc Tử Thịnh loay hoay với chiếc đèn lồng trong tay.
“Sang trái một chút.”
Chuyển đèn lồng sang trái một chút.
“Thế này thì sao?”
“Lên cao một chút.”
“…”
“Sang phải một chút.”
“…”
“Hình như lệch rồi.” Thiển Y ngẩng đầu cười.
Giống như ý thức được điều gì, Lạc Tử Thịnh bỏ đèn lồng xuống nhìn cô, “Ừm, xem ra quả thật là ngay cả treo đèn lồng anh cũng làm không tốt. Nếu không, em tới thử xem?”
Rõ ràng là ngữ khí hỏi, Thiển Y lại đọc ra được âm mưu. Cô dùng sức lắc đầu, “Không cần đầu, anh làm rất tốt?”
“?” Nhíu mày.
“Ít nhất rất tôn trọng ánh mắt của quần chúng.”
“…”
Thiển Y nhìn màn tuyết mênh mông bên ngoài, một nơi nào đó trong lòng bị đốt cháy. Thâm Hạ, cho dù là mùa đông cũng rất ít khi có tuyết rơi, nhưng năm nay lại thật sự có tuyết, tuy trận tuyết rất nhỏ, nhưng vẫn trở thành thứ đồ trang sức cho mặt đất. Nhớ tới trước đó không lâu, trên báo chí còn thổi phồng mùa đông năm nay nhất định là một mùa đông ấm áp, quả thật là…
Lạc Tử Thịnh nhìn hết tất thảy, khóe miệng cũng cong lên, anh vươn tay, bông tuyết trắng đậu trên tay anh rồi nhanh chóng bốc hơi.
“Thật hoài niệm.” Thiển Y nhìn tuyết, sau đó lại chà chà tay.
“Thích tuyết, nhưng lại sợ lạnh. Em nói xem em sẵn lòng chịu lạnh ngắm tuyết, hay là thích ấm áp ngắm ánh mặt trời?” Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ rụt đầu của cô thì hỏi.
“Thuận theo tự nhiên đi, việc gì phải tự tìm phiền não chứ.” Thiển Y khẽ cười.
Tuyết cũng không tích tụ, trên mặt đất chỉ là vệt nước nhàn nhạt, chỉ có số ít nhánh cây được điểm lên những chấm trắng nhỏ.
Lạc Tử Thịnh nhìn thấy dáng vẻ của cô, vươn tay muốn xoa xoa đầu cô giống như ngày còn nhỏ, đột nhiên nhớ tới điều gì, anh lại thu tay lại.
Bình minh mới bắt đầu, tiếng pháo đã vang khắp đất trời.
Lạc Tử Phong châm pháo ở trong sân, Đồng Mi đứng nhìn ở một bên khác. Lạc Tử Phong thường nhìn quanh đến chỗ Đồng Mi, bắt gặp ánh mắt chị thì lập tức nở nụ cười.
Thiển Y nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nói: “Ai nói hôn nhân thương nghiệp sẽ không hạnh phúc chứ.”
Cũng không phải cô muốn nói cho ai nghe, chỉ là nói với bản thân mình thôi, đương nhiên cũng không chú ý tới Lạc Tử Thịnh sau khi nghe câu nói đó thì mắt nhìn mình chăm chú.
Sau khi đốt pháo, mới bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm này rất được chú trọng, lúc bình thường ăn cơm vị trí cũng không có quy định nghiêm ngặt gì. Nhưng bữa cơm này, lại nghiêm ngặt dựa theo vai vế mà ngồi. Lạc Tử Thiên và Bạch Tố Cầm chia nhau ngồi phía trên, Lạc Tử Phong làm anh trai thì ngồi bên cạnh cùng Đồng Mi, Lạc Tử Thịnh là vãn bối, chỉ có thể ngồi bên dưới.
Đồ ăn trên bàn, gà vịt thịt cá là không thể thiếu, hỡn nữa bữa ăn này không được có rau dưa, nhất định mỗi món đều là món mặn.
Cho nên khi Thiển Y cầm đũa nhìn bàn thức ăn này, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên. Lạc Tử Thịnh đương nhiên biết đây là vì sao. Lâu vậy tới giờ, thói quen của cô anh cơ bản cũng nắm rõ rồi, cô căn bản không thích ăn món ăn mặn, không phải vì giảm cân, chỉ là không thích ăn thôi, hơn nữa ngay cả rau dưa cũng sẽ rất soi mói.
Lạc Tử Thịnh rót một cốc nước ngọt để đến trước mặt Thiển Y, từ từ nhâm nhi thế này, sau đó gắp thức ăn cho có lệ, hẳn là sẽ không sao.
“Tử Thịnh, sao con lại rót nước ngọt cho Thiển Y? Con bé uống nước xong còn có thể ăn cơm sao?” Vẻ mặt Bạch Tố Cầm không tán thành.
Lạc Tử Thịnh tặng cho cô biểu cảm “Anh cũng hết cách”.
Thiển Y đành phải học mọi người, xới một bát cơm nhỏ. Hôm nay không trốn được, phải ăn cơm.
Lạc Tử Thịnh thưởng thức vẻ mặt kinh hãi của Thiển Y khi được Bạch Tố Cầm gắp cá cho, sau đó là dáng vẻ thấy chết không sợ ăn cá. Anh cúi đầu cười nhẹ. Nhưng tất cả động tác rất nhỏ này đều lọt vào trong mắt Lạc Tử Thiên.
Ăn cơm xong, Bạch Tố Cầm thu dọn bát đũa, dì giúp việc đã về nhà ăn Tết rồi, đành phải tự mình động thủ thôi, Đồng Mi muốn giúp, lại bị Bạch Tố Cầm ngăn lại.
Lạc Tử Thịnh liếc nhìn Thiển Y, “Sao không học chị dâu đi làm vợ hiền mẹ tốt trong mắt họ?”
Thiển Y chăm chú nhìn tivi, “Sao anh không học theo anh cả anh cung kính hiếu thuận?”
Ngày lễ tết, yêu cầu cơ bản là đoàn viên, chưa đến 12 giờ thì chưa được về phòng ngủ. Đồng Mi có lá bài trong bụng, được phá lệ cho về phòng ngủ trước.
Đợi đến 12 giờ, còn phải đốt một lần pháo đón một năm mới nữa.
Thiển Y nghe tiếng pháo, cười, “Rốt cuộc đã biết vì sao nhất định phải ngủ sau 12 giờ rồi.”
“?”
“Nếu không đang ngủ cũng sẽ bị đánh thức, vậy thì phát bực luôn, thời gian đầu tiên của năm mới đã bực rồi.”
“…”
•••••••
Bữa cơm đầu tiên của năm mới cũng được chú trọng, không thể ăn gạo, bánh gạo, bánh trôi, v.v, đối với Thiển Y mà nói thế này còn tốt hơn bữa cơm phong phú tối qua nhiều.
Lịch trình hôm nay là phải đi tảo mộ cho ông nội Lạc Tử Thịnh, nghĩa trang ở vùng ngoại ô, đi hơn bốn giờ xe. Thiển Y trực tiếp ngủ trên xe, tối qua ngủ cũng thật sự đủ tra tấn người. Lạc Tử Thịnh nhìn dáng vẻ ham ngủ của cô thì có chút buồn cười, nhưng vẫn đặt lực chú ý vào đường đi.
Nhiệt độ vùng ngoại thành thấp hơn một chút, nghĩa trang lại gần núi, gió lạnh thổi tới, Thiển Y rất vinh hạnh hắt xì. Ừm, bị cảm rồi.
Thiển Y làm theo động tác của họ, không dám làm chuyện gì bất kính với người đã khuất.
Cho đến khi kết thúc, Lạc Tử Thiên và Lạc Tử Phong rời đi trước, Lạc Tử Thịnh lựa chọn về sau.
Thiển Y nghĩ rằng anh vô cùng có cảm tình với hai người già đã mất này nên mới ở lại, nhưng không nhìn thấy anh có động tác gì.
“Anh ở lại làm gì?” Lúc này Thiển Y mới buồn bực.
“Chẳng lẽ em còn muốn về?”
Thiển Y khó hiểu, “Không phải vì để nói thêm gì đó với ông bà nội anh à?”
Lạc Tử Thịnh tới gần bên tai Thiển Y, “Em tin không, chính là hai ông bà già này chết cũng không cho mẹ anh vào cửa, làm hại mẹ anh bệnh mà chết?”
Thiển Y nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang đùa giỡn của anh, lại có thể đọc được sự nghiêm túc trong đó.
Lạc Tử Thịnh cũng không ở lại thêm, đưa Thiển Y về thẳng Tử Nhân.
Sau khi trở lại Tử Nhân, Lạc Tử Thịnh mới gọi điện về biệt thự, “Đột nhiên Thiển Y bị cảm lạnh, con đưa cô ấy về bệnh viện trong nội thành, bọn con không quay lại nữa.”
“Cô ấy đang truyền nước biển…”
“Không có chuyện gì cả, không cần lo lắng.”
“Vâng. Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Sau đó mới ngắt máy.
“Có người nguyền rủa em như anh sao?” Thiển Y vừa nói vừa uống thuốc cảm.
“Anh có nói dối đâu, quả thật em bị cảm đấy còn gì.”
Thiển Y trợn trắng mắt, sau đó trở về phòng.
Lạc Tử Thịnh lại nhận một cuộc điện thoại, sau đó đẩy cửa phòng Thiển Y ra, “Anh phải ra ngoài một chút.”
Thiển Y đi ra, nhìn thấy anh đi đến cửa mới hỏi: “Anh đi đâu?”
Lạc Tử Thịnh xoay người nhìn cô, mắt hơi híp lại. Sau đó trực tiếp rời đi.
Thiển Y đứng bất động tại chỗ, tay cô xiết chặt, trở về gấp như vậy, hóa ra chỉ là vì cô ấy.