Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tình Đầu Khó Phai
  3. Chương 18: Chỉ cược một lần
Trước /31 Sau

Tình Đầu Khó Phai

Chương 18: Chỉ cược một lần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thiển Y ôm Oai Oai ngồi trên sofa, tầm mắt cô không có tiêu điểm nào. Rất nhiều niềm hi vọng như màn pháo hoa vạch qua bầu trời rồi nháy mắt lại khôi phục về vẻ tĩnh mịch.

Lần này, cô không chờ nữa. Cũng không nghĩ xem người trong một căn phòng khác có trở về vào một khoảnh khắc nào đó nữa không.

Cô tắm xong thì đi ngủ, sau đó lệnh cho suy nghĩ thanh tỉnh của bản thân mình tiến vào giấc chiêm bao.

Khi tỉnh dậy nhìn thấy bữa sáng ngon miệng, cô không khơi dậy nổi hứng thú đánh giá xem có phải người bên cạnh này sáng sớm mới gấp gáp trở về không. Thật ra, căn bản không cần phải như vậy, căn bản không cần cố ý che giấu như vậy.

Điều duy nhất đáng để chúc mừng đó là, cơn cảm lạnh hình như cũng không nghiêm trọng, sau khi uống thuốc thì cũng không có triệu chứng gì.

“Khi nào thì đi?” Anh mãi mãi có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Tùy đi.” Cô húp cháo, đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có sức lắm.

Anh hé miệng, muốn giải thích gì đó, nhưng thấy cô không có biểu cảm gì thì dứt khoát lựa chọn ngậm miệng.

“Mua cho… bố mẹ cái gì?”

Rốt cuộc khiến cô ngẩng đầu nhìn mình, “Mẹ thích nước hoa Pháp, bố thích trà nhất, có điều loại trà nào bố cũng có trong tay rồi.”

“?” Anh nhìn cô đầy khó hiểu.

“Anh không cần lo lắng đâu, em đã chuẩn bị xong cả rồi.” Nếu cô quyết định duy trì sự hoàn mỹ của cuộc hôn nhân này trước mặt người khác, cô sẽ cố gắng làm được.

Thiển Y về nhà mình, mẹ Thẩm bố Thẩm đều vô cùng vui vẻ, Thẩm Thiển Vũ đương nhiên cũng cực kì phấn chấn.

Bố Thẩm còn lấy trà Thiết Quan Âm mà mình không nỡ uống nhất ra, sau đó kéo Lạc Tử Thịnh và Thẩm Thiển Vũ cùng ông đánh bài.

Lạc Tử Thịnh đương nhiên không dám thắng ông, lần nào cũng phải nhường ông mấy lá, ngay cả mẹ Thẩm ở một bên cũng không khỏi lắc đầu, “Thằng bé Tử Thịnh này cũng thật là, tết nhất, không cần lãng phí tiền của mình như vậy đâu.”

Thiển Y đứng bên cạnh, ôm thái độ đứng xem nhưng không nhắc “phong độ ngời ngời”, đi một vòng nhìn họ ra bài.

“Con làm trọng tài, thua phải rửa bát.” Thiển Y cắn hạt dưa cười nói.

“Được.” Bố Thẩm dứt khoát đồng ý.

Sau khi có hình phạt, Lạc Tử Thịnh đương nhiên không dám lơ là nữa, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Thiển Vũ xong, khiến cho bố Thẩm chủ động đầu hàng.

“Ối chà, con gái bảo bối của bố mới trở về đã giúp bố rửa bát, ngại quá ngại quá.” Bố Thẩm cười hì nhìn Thiển Y.

Thiển Y giả vờ không nghe thấy, “Không được chơi xấu.”

Mẹ Thẩm kéo bố Thẩm qua, “Bao tuổi rồi hả.”

Mẹ Thẩm thu dọn bát đũa, trên mặt không giấu được nét hạnh phúc. Thiển Y không tha, kéo tay bố Thẩm, “Nếu hôm nay bố còn nô dịch mẹ, con sẽ không tặng quà cho bố nữa.”

“Tử Thịnh, sao con dạy hư con gái bố thế? Ngay cả bố mà nó cũng bắt đầu uy hiếp rồi.” Bố Thẩm đáng thương nhìn Thiển Y.

“Là bố chơi gian.” Thiển Y lên án.

“Được rồi được rồi, vì quà của bố, bố chấp tất vậy.” Bố Thẩm xắn tay áo lên, đón lấy bát đũa mẹ Thẩm đã bưng lên.

Mẹ Thẩm cũng không khách khí, trực tiếp bỏ vào tay bố Thẩm, “Vẫn là con gái bảo bối trị được ông.”

Bố Thẩm rửa bát xong, ngọt như đường bảo Thiển Y lấy quà ra.

Một bộ đồ pha trà thượng hạng.

Bố Thẩm vô cùng vui, liên tục gật gù, tay không ngừng sờ mó xem xét, “Con gái tôi tặng tôi đấy.” Còn cố ý đi đến trước mặt mẹ Thẩm.

“Mẹ, nước hoa tặng mẹ đây.” Thiển Y cúi đầu khẽ nói bên tai mẹ Thẩm: “Bố con đã từng nói, ngửi thấy mùi nước hoa này, liền nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên bố mẹ quen nhau.”

Mẹ Thẩm làm bộ muốn đánh Thiển Y, Thiển Y trốn phía sau Lạc Tử Thịnh. Mẹ Thẩm đành phải nhìn Lạc Tử Thịnh, mỉm cười, “Cô con gái này của mẹ, bị chiều hư rồi.”

Lạc Tử Thịnh cũng không khách khí, “Là rất hư ạ.” Anh liếc mắt qua nhìn Thiển Y, “Nhưng mà con vẫn có thể tiếp nhận được.”

Bố Thẩm mẹ Thẩm nhìn nhau, không tự giác thở phào một hơi.

Sau khi ăn xong, mẹ Thẩm kéo Thiển Y đi tán gẫu, bố Thẩm thì gọi Lạc Tử Thịnh vào phòng nói chuyện.

Thẩm Thiển Vũ nhìn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười. Có vài niềm hạnh phúc, trước giờ đều không thuộc về anh, từ quá khứ đến hiện tại.

Ở lại nhà họ Thẩm hai tối rồi mới trở về Tử Nhân, Thiển Y vừa về đến phòng mình đã lập tức ngủ bù, ngay cả Oai Oai cũng không kịp để ý tới. Lạc Tử Thịnh nhìn cô, sau đó lòng không cam tình không nguyện đi cho Oai Oai ăn.

Người Oai Oai rất sạch sẽ, dường như thường xuyên được vệ sinh, đương nhiên đây là công của cô gái buồn chán ở nhà cả ngày kia.

Mãi cho đến chiều, Thiển Y mới rời giường, sau đó lại bị Trần Nhất Tâm gọi ra ngoài.

Trần Nhất Tâm kéo Thiển Y đi khắp nơi dạo phố, “Nói thật xem nào, có phải cậu bảo chồng cậu chọn đồ trong cửa hàng tớ không?”

Trần Nhất Tâm cũng không cho rằng Lạc Tử Thịnh sẽ rảnh mà quản chuyện như vậy.

Thiển Y nhìn cô ấy, “Cậu không vui?”

“Không phải.” Trần Nhất Tâm lướt tay xem những bộ quần áo đủ màu sắc, “Chỉ là cảm thấy, ừm, dựa vào quan hệ rồi.”

“Thôi cho xin ạ, không sợ dựa vào quan hệ, chỉ sợ không có quan hệ để dựa vào, cậu chưa từng nghe à?” Thiển Y thuận tay lấy bộ quần áo trong tay cô, “Bộ này đi, cậu thử trước xem.”

Trần Nhất Tâm cúi đầu nhìn bộ quần áo đó, sau đó mới tiến vào phòng thay đồ.

Ánh mắt Thiển Y lại phiêu du.

“Thiển Y?” Hạ Ngâm đi chậm tới với cơ thể hơi nặng nề, Hạng Tử Địch thì che chở lo lắng cho cô ấy.

Thiển Y lơ đãng nhìn Hạng Tử Địch, rồi lại liếc nhìn phòng thay đồ đang đóng chặt, không khỏi thở dài.

“Em đi một mình à?” Hạ Ngâm nhìn quanh.

“Em đi cùng Nhất Tâm. Cậu ấy đi thay đồ rồi.” Ánh mắt của Thiển Y bị phần bụng nhô lên của Hạ Ngâm hấp dẫn, “Mấy tháng rồi?”

“Sáu tháng.” Hạ Ngâm vuốt vuốt bụng mỉm cười.

Thiển Y nhìn Hạng Tử Địch đang nở nụ cười có phần thỏa mãn, “Chúc mừng anh sắp lên chức bố.”

Hạng Tử Địch cười, “Còn mấy tháng nữa mà!”

“Không phải là chờ không kịp đấy chứ?” Trần Nhất Tâm thay quần áo xong thì đi ra.

“Chờ không kịp cũng phải chờ thôi.” Hạng Tử Địch có chút ảo não.

Trần Nhất Tâm cười nhẹ, “Mang thai rồi không tiện còn muốn ra ngoài dạo phố nữa, đúng là không muốn sống những ngày tháng an ổn mà.”

“Đâu phải thế chứ. Ngày nào cũng ở nhà buồn đến hoảng luôn.” Hạ Ngâm có chút buồn bực.

“Vậy Hạng Tử Địch anh phải bồi thường năm tháng thanh xuân của sư tỷ em đấy, còn trẻ mà đã chôn vùi chị ấy cho việc mang thai rồi?” Thiển Y xụ mặt.

Hạng Tử Địch gõ đầu Thiển Y, “Không phải anh đền cả nửa đời còn lại đấy à? Hôm nào phải nói Tử Thịnh một trận đấy, sao có thể để con nhóc như em càn rỡ như thế được.”

“Anh nghĩ anh ấy là anh chắc?” Thiển Y cũng không sợ.

Hạng Tử Địch lắc đầu.

Nhất Tâm nhìn phần bụng nhô lên của Hạ Ngâm, thật lòng chúc phúc cho hai người trước mặt, có đôi khi, nhìn thấy người khác hạnh phúc cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

Lúc này Hạ Ngâm mới đánh giá bộ quần áo trên người Trần Nhất Tâm, “Bộ quần áo này rất hợp với khí chất của em đấy.”

“Cảm ơn chị.” Nhất Tâm mỉm cười.

“Vậy hai đứa cứ bận đi, bọn anh còn phải đi mua mấy thứ khác.” Hạng Tử Địch dắt tay Hạ Ngâm.

Trần Nhất Tâm gật đầu.

Thiển Y nhìn Nhất Tâm, “Thật đúng là tra tấn người mà.”

“Hết cách thôi, thứ tình cảm này, trước giờ đều không có nguyên do.” Cô xoay người lại đi vào phòng thay đồ.

“Không phải rất đẹp rất tốt à? Vì sao không mua?” Thiển Y khó hiểu.

“Có những lúc người khác nghĩ là tốt cũng không phải là thật sự thích hợp. Mọi người đều cho rằng thích hợp, nhưng tớ lại cảm thấy không thoải mái. Tớ không muốn vì thích hợp mà quên mất thoải mái nữa.” Nhất Tâm lãnh đạm.

Thiển Y thở dài, “Hà tất.”

“Nếu cuộc đời chỉ như lần đầu gặp gỡ.”

“Núi có cây, cây có cành.”

Trần Nhất Tâm cười nhạt không nói, nhìn Thiển Y, thật ra cô ấy chưa hẳn là ngốc. Cả cuộc đời này, người thật sự biết bản thân mình muốn cái gì, thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô ấy vẫn luôn tỉnh táo, tỉnh táo nhìn bản thân mình trầm luân, nhìn bản thân mình thất vọng, nhìn bản thân mình lãnh đạm, cũng nhìn bản thân mình giải thoát.

Núi có cây, cây có cành; lòng yêu thích người, người nào có hay.

“Vậy còn cậu?” Trần Nhất Tâm quay đầu nhìn Thiển Y.

“Tớ làm sao?”

Đi vào quán cà phê, Trần Nhất Tâm mới tiếp tục, “Rõ ràng biết Lạc Tử Thịnh cùng Hạ Tư Linh, lại vẫn muốn chặn ngang một bước.”

Thiển Y cười nhạt, “Nếu không thử, sao biết bản thân mình thật sự không có cơ hội?”

“Cậu cảm thấy bây giờ có không?”

Thiển Y hé miệng, “Tất cả còn chưa tới điểm kết thúc.”

“Tớ chỉ sợ cậu không chấp nhận được.”

Thiển Y mỉm cười, “Biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tớ đã tự nói với bản thân mình, tớ muốn trở thành vợ của anh ấy. Mà bây giờ, tớ làm được rồi.”

“Không, cậu chưa làm được.”

“Cũng phải, tương lai trước giờ không nằm trong tay tớ.”

“Thật ra, rất nhiều đơn vị truyền thông chụp được ảnh khi họ ở bên nhau, tuy nhiên bị ông già nhà họ Lạc…” Nhất Tâm nhìn Thiển Y, “Hơn nữa, hội anh trai tớ đều nói anh ta chỉ lợi dụng cậu thôi.”

Thiển Y nắm chặt tay Nhất Tâm, “Tin tớ đi, tớ có thể chấp nhận tất cả.”

Nhất Tâm lắc đầu, đúng là đứa trẻ mê muội không tỉnh ngộ mà.

Trong chuyện tình cảm, ai lại có thể thật sự tỉnh táo được. Nếu ngay cả một cơ hội cũng không cho bản thân mình, ngay cả cơ hội dũng cảm một lần cũng từ bỏ, vậy cuộc đời chỉ có thể bị người ta chen ngang hết lần này tới lần khác trên con đường hạnh phúc thôi.

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net