Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hôm đó trở về, rõ ràng Lạc Tử Thịnh phát hiện Thiển Y luôn thường ngẩn người, tuy rằng anh không quá hiểu tại sao lúc bị thôi miên Thiển Y không ngừng gọi tên anh. Anh nhìn cô ôm Oai Oai, tắm rửa cho nó ở sân phơi. Oai Oai không ngừng ngọ nguậy, Thiển Y có chút không kiên nhẫn, dứt khoát vứt Oai Oai vào bồn. Lông trên toàn thân Oai Oai đều ướt sũng, Oai Oai trông có vẻ đầy oán giận.
Tuy có ánh nắng chiếu xuống, nhưng nhiệt độ lại không ấm trở lại bao nhiêu. Lạc Tử Thịnh khẽ cười, sau đó đến phòng khách lấy máy sấy theo bản năng, để tránh cho Oai Oai bị cảm. Mới đi được mấy bước, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó dừng bước.
Dường như, anh hình thành phản xạ có điều kiện quá phối hợp rồi…
Thiển Y dùng máy sấy sấy người cho Oai Oai, Oai Oai vẩy mình, người Thiển Y đầy vết nước. Lạc Tử Thịnh buông bản vẽ đang cầm trong tay, chăm chú nhìn động tác của Thiển Y.
Thiển Y dùng khăn lau nước trên người Oai Oai trước, để tránh bi kịch vừa rồi tái diễn.
Lúc này, có lẽ Oai Oai đã biết tâm tình của chủ nhân không vừa ý cho lắm, ngoan ngoãn để Thiển Y sấy cho. Oai Oai ngồi xổm trên mặt đất, thật sự rất đáng yêu, Lạc Tử Thịnh nhìn em cún mình vốn không có thiện cảm mấy này đến không chớp mắt.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh.
Anh nhận thức được rồi mím môi, sau đó tiếp tục cầm bản vẽ nghiên cứu.
Thiển Y cất máy sấy xong, trở về phòng lấy thứ gì đó. Lạc Tử Thịnh nhìn bóng dáng Thiển Y, đi vài bước qua, sờ sờ lông trên người Oai Oai. Bộ lông vừa được sấy lúc này ấm áp mềm mại, Oai Oai nhìn anh, đôi mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
“Mày đói à?” Vừa mở miệng xong, anh mới cười mình ngốc, sao lại có thể hỏi một em cún vấn đề như vậy chứ nhỉ.
Anh đi lấy thức ăn cho chó theo bản năng, sau đó cho nó ăn giống như bình thường Thiển Y vẫn làm. Có lẽ là cảm nhận được sự dịu dàng của anh, Oai Oai cũng vô cùng phối hợp.
Thiển Y thảnh thơi ung dung nhìn cảnh tượng này, một nơi nào đó trong lòng hóa thành nước, nếu có thể, vẫn tiếp tục như vậy, thật tốt.
Lạc Tử Thịnh lại nhàn nhã nằm trên sofa một buổi sáng, sau khi nhận một cuộc điện thoại mới lạnh mặt đứng dậy.
Thiển Y thấy vẻ mặt hơi nghiêm túc của anh, kéo anh đang muốn ra ngoài lại, “Em đi cùng anh.”
Lạc Tử Thịnh nhìn cô, thoáng trầm tư rồi gật đầu.
Anh đã quen sự biến đổi từ việc cô hẳn là mở miệng hỏi anh “Đi đâu?” thành “Em đi cùng anh”. Không cần quá nhiều lời, dường như cô biết, biết điều anh biết, biết chuyện anh phải làm là gì. Cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng chưa từng hỏi câu nào trước mặt anh, anh biết cô tin tưởng anh. Mà giờ phút này, cũng là lúc nên làm sáng tỏ một vài thứ rồi.
Thiển Y ngồi ở vị trí phó lái, nhìn anh mang vẻ mặt bình tĩnh hẹn Hạ Tư Linh ra.
Anh nhìn biểu cảm của cô qua gương trên xe, không có nét kinh ngạc hay phẫn nộ nên có, lại chứa chút lo lắng. Anh nhíu mày, thật sự đoán không ra cô đang lo lắng điều gì.
Giờ phút này tâm tình Thiển Y rối bời nhiều cảm xúc, cô liếc mắt nhìn anh, nếu thật sự là cô ấy, anh sẽ làm thế nào?
Nếu thật sự là cô ấy…
Đi vào căn phòng đã đặt trước trong quán rượu, Hạ Tư Linh đương nhiên chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy Thiển Y ở đây.
Hạ Tư Linh đứng lên nhìn Lạc Tử Thịnh, Lạc Tử Thịnh sắc mặt không tốt, chỉ nhìn cô.
“Tử Thịnh…” Có lẽ là ý thức được điều gì đó không đúng, cô lại sửa miệng: “Lạc tổng, xin hỏi anh tìm tôi đến làm gì?”
Cô đương nhiên cũng ý thức được điều gì đó, cơ thể từ thoải mái chuyển sang căng cứng.
Lạc Tử Thịnh nhìn kĩ cô, sau đó ngồi đối diện cô, “Tư Linh, em nói xem chúng ta quen nhau đã bao lâu?”
Hạ Tư Linh hơi ngạc nhiên, cô đương nhiên sẽ không cho rằng giờ phút này anh đến ôn chuyện, huống chi bên cạnh còn có một Thẩm Thiển Y nữa, “8 năm rồi.”
“Vì sao làm vậy?” Anh ném cho cô tài liệu ghi chép nhật kí một vài cuộc gọi.
“Tử Thịnh, em đã làm gì?” Cô chần chừ cầm lấy tài liệu này lên xem, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thiển Vũ đi vào, anh quét mắt qua nhìn mọi người, không nói gì.
Giờ phút này Hạ Tư Linh cũng không để ý tới việc vì sao Thẩm Thiển Vũ tới đây, chỉ nhìn Lạc Tử Thịnh, “Anh nghi ngờ em?” Mắt cô lóe lên vẻ khó tin, “Anh nghĩ là em mua chuộc giới truyền thông công bố những bức ảnh khi chúng ta ở bên nhau? Anh cảm thấy em như thế hoàn toàn là để châm ngòi quan hệ giữa anh và nhà họ Thẩm? Hạ Tư Linh em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhận được chính là sự hoài nghi của anh sao?”
“Vậy em giải thích tất cả như thế nào?” Lạc Tử Thịnh chỉ vào tài liệu này, chỗ đó ghi lại rằng trợ lý của Hạ Tư Linh cũng là nhân viên lâu năm của Hạ Thị là Khương Nghĩa có liên lạc với giới truyền thông. Khương Nghĩa mua chuộc người phục vụ trong quán rượu lắp camera trong căn phòng cả hội thường thuê, cùng với tài liệu của người phụ trách Giải trí Lạc Dịch chứng minh Khương Nghĩa bảo họ đưa tin về những hình ảnh đó và liên lạc với các đối tác trong nghề để cùng đưa tin.
Hạ Tư Linh cắn môi, “Em chỉ hỏi anh thôi, rốt cuộc anh có tin em không?”
Ánh mắt cô sáng quắc, Lạc Tử Thịnh đột nhiên nói không nên lời. Anh vẫn nhớ rõ, trong những ngày tháng khổ sở nhất cuộc đời anh, chỉ có cô ở bên cạnh anh. Chỉ có cô sẵn lòng ở cùng anh trong đêm tối lạnh băng như thế, chỉ có cô từ bỏ cơ hội tốt như vậy để cùng anh đi qua những tháng ngày gian khổ, chỉ có cô bởi vì một câu nói thuận miệng thích con gái tóc dài của anh mà cô vẫn luôn để tóc dài.
Anh đều nhớ rõ, gộp cả cùng hồi ức ở sâu trong kí ức.
Trong mắt cô chảy xuống từng vệt nước mắt, cô hơi thất vọng quay mặt qua, sau đó lấy di động ra, “Chú Khương, chú có thể đến đây không…”
Lạc Tử Thịnh không nhìn Hạ Tư Linh, chỉ uống rượu.
Thẩm Thiển Vũ vỗ vỗ Thiển Y, ý bảo cô ra ngoài. Thiển Y bướng bỉnh lắc đầu, cô muốn tận mắt nhìn, nhìn xem lần này anh làm thế nào.
Thẩm Thiển Vũ bất đắc dĩ, sau đó cũng chỉ đành ngồi xuống, chờ Khương Nghĩa đến.
Khương Nghĩa tiến vào, nhìn vẻ mặt của mọi người, dường như đã hiểu rõ điều gì, “Cô chủ…”
“Đừng gọi cháu như vậy.” Ngữ khí Hạ Tư Linh lạnh như băng, sau đó cô ném những tài liệu này cho ông, “Thật sự là chú làm sao?”
Khương Nghĩa quét mắt nhìn qua nội dung trong tài liệu, rồi lập tức tiến lên trước, “Cô chủ, tôi cũng vì tốt cho cô thôi.”
“Vì tốt cho cháu?” Hạ Tư Linh cắn môi, không dấu vết liếc nhìn Lạc Tử Thịnh, “Cháu bị người cháu yêu nhất…”
“Cô chủ.” Khương Nghĩa nhìn dáng vẻ của Hạ Tư Linh rồi đi đến trước mặt Lạc Tử Thịnh, “Lạc tổng, đúng đấy.”
Lạc Tử Thịnh mặt không đổi sắc nhìn ông, dáng vẻ có gì thì nhanh nói.
“Thật không ngờ cậu có thể điều tra ra tôi trong thời gian ngắn như vậy.” Khương Nghĩa nhìn Thẩm Thiển Vũ, rốt cuộc dường như hiểu được điều gì, “Thì ra các cậu thông đồng cả rồi, lần đó đánh nhau chỉ là để tôi chủ động ngoi lên khỏi mặt nước?” Ông cười cười, “Một khi đã vậy, cứ làm gì thì làm đi!”
Thẩm Thiển Vũ tiến lên một bước, liếc nhìn Hạ Tư Linh rồi nói với Khương Nghĩa, “Không có động cơ gì mà lại làm vậy, trừ phi…” có người bày mưu tính kế.
“Các cậu đang nghi ngờ cô chủ nhà tôi chứ gì.” Ông cười cười, “Ai làm người đó nhận, tất cả chuyện này đều là tôi làm. Mục đích cũng là để châm ngòi quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lạc thôi, sau đó cuộc hôn nhân thương nghiệp đó hẳn là sẽ có vết nứt. Đương nhiên là vì cô chủ nhà tôi rồi.” Ông đi đến trước mặt Lạc Tử Thịnh, “Cậu dựa vào cái gì mà để cô chủ nhà tôi đi theo cậu không minh bạch như thế? Cậu có biết người ta nói cô chủ nhà tôi thế nào không? Cậu có biết mỗi ngày lúc đi làm cô ấy sẽ nhìn những bức hình cũ của hai người mà ngẩn người không? Cậu có biết cô ấy trộm khóc bao nhiêu lần không?…”
“Đừng nói nữa.” Hạ Tư Linh đột nhiên kêu lớn, “Là cháu cam tâm tình nguyện.”
“Tôi cứ muốn nói đấy.” Khương Nghĩa mang dáng vẻ xả thân vì đại nghĩa, “Cô chủ nhà tôi vì cậu mà thủ thân như ngọc, cậu lại hưởng niềm khoái lạc của nhân gian, cậu dựa vào cái gì mà để cô chủ nhà tôi buồn khổ, cậu có tư cách gì mà bắt một cô gái chờ cậu nhiều năm như thế. Cô chủ quá hiền lành mới có thể để tên đàn ông như cậu bắt nạt.”
“Chú Khương…” Hạ Tư Linh đi đến trước mặt Khương Nghĩa, “Chú không nên…”
“Cô chủ, tôi là không đành lòng nhìn cô mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt!”
Hạ Tư Linh nhìn Lạc Tử Thịnh, “Tổn thất chú Khương tạo ra cho bọn anh lần này, em sẽ cố hết sức bù lại, xin anh đừng làm khó…”
Lạc Tử Thịnh đứng lên, ôm Hạ Tư Linh đã khóc đến run rẩy, trong mắt có thêm nét hổ thẹn và áy náy, nhiều hơn chính là áy náy.
Thiển Y lạnh lùng nhìn hết thảy, nhìn Hạ Tư Linh khóc đến run rẩy trong lòng Lạc Tử Thịnh. Cô biết, lúc này cô nên chịu đựng, nên nhịn sự khó chịu trong lòng lại, nhưng cô vẫn đi lên trước, “Rất cảm động đấy. Nếu Khương tiên sinh làm việc này vì cô chủ nhà chú, chúng tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng dù sao cũng đã mang lại tổn thất không thể đo lường được cho Thẩm Thị và Thịnh Nhân rồi, quan trọng hơn là danh dự của Thịnh Nhân và Thẩm Thị. Đương nhiên, chúng tôi cũng không đến mức bị thiệt hại không vực dậy được, nhưng chuyện này từ mấy người mà ra…”, cô chuyển hướng câu chuyện, “vì thế, tôi vẫn mời cô Hạ có thể nói rõ một tiếng trước mặt giới truyền thông cho.”
Lúc này Lạc Tử Thịnh buông Hạ Tư Linh ra, sau đó nhìn thấy trên mặt Thiển Y lại lộ ra nụ cười mỉm đó, lúc này anh cảm thấy rất chói mắt.
Hạ Tư Linh lau nước mắt, nhìn Lạc Tử Thịnh, chăm chú không tha, rồi mới đi đến bên cạnh Khương Nghĩa, “Chú Khương, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
Lạc Tử Thịnh nhìn Hạ Tư Linh đi ra ngoài, vẫn nhịn không được tiến lên, “Tư Linh, xin lỗi.”
Hạ Tư Linh xoay người nhìn anh, “Em hiểu.” Sau đó lại nhìn Thiển Y, rồi mới rời đi.
Thẩm Thiển Vũ đi tới kéo Thiển Y, “Nếu chuyện đã giải quyết vậy…”, anh cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Thiển Y, “đúng là hời cho người đó”.
“Không hời.” Thiển Y thầm thì.
“Hử?”
“Mỗi câu giới truyền thông đưa tin đều là thật.” Giọng cô không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người đều nghe thấy.
Lạc Tử Thịnh lại trắng bệch mặt, anh đương nhiên biết ý của cô, tất cả những điều truyền thông đưa tin đều là thật, quá khứ và hiện tại anh và Hạ Tư Linh ở bên nhau, cho nên mới tha cho Khương Nghĩa đơn giản như vậy, bởi vì người khác căn bản không vu oan, cũng không giá họa.
Thẩm Thiển Vũ nhìn Lạc Tử Thịnh, “Hay là về nghỉ ngơi sớm chút đi!”
Lạc Tử Thịnh nhìn Thiển Y, tuy lúc này anh quan tâm đến tâm tình của Hạ Tư Linh hơn…
Thiển Y đánh giá Thẩm Thiển Vũ một phen, mới cười mở miệng: “Em đã nói mà, xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ còn chẳng gọi điện đến an ủi tâm hồn non nớt của em, thì ra là hai anh kết phường ha.”
Động tác của Thẩm Thiển Vũ chậm nửa nhịp, “Là chủ ý của Tử Thịnh. Đương nhiên mẹ sẽ lo lắng rồi, anh giải thích nữa giải thích mãi với mẹ, mẹ mới an tâm đấy.”
Thiển Y mỉm cười, sau đó nhìn Lạc Tử Thịnh nãy giờ không nói gì, “Anh về nhà hay là…” Cô cười cười, nơi đó, thật sự được xem là nhà sao?
Hiện giờ một cô gái khác đang cần trấn an gấp.
Anh hơi do dự, thở dài, “Về nhà thôi!”
Thiển Y cười cười, tay lại xiết chặt, nước cờ này Hạ Tư Linh đi thật hay, cho dù bị phát hiện cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, đồng thời còn có thể trồng một hạt giống áy náy trong lòng Lạc Tử Thịnh. Nháy mắt nhìn thấy anh do dự, cô đã biết Hạ Tư Linh thắng, đúng là để người ta như ý mà.
Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau trước giờ đều không có giao tranh đao kiếm ác liệt, nhưng trên chiến trường không thuốc súng cô lại thua hoàn toàn. Từ biểu hiện của anh có thể nhìn ra địa vị của cô ấy trong lòng anh tuyệt đối không thấp, cũng đúng, dùng thứ gì để đánh bại được tình cảm đồng cam cộng khổ hơn 4 năm của hai người họ?
••••••••••
Ngày hôm sau, người vẫn không trả lời báo giới là Hạ Tư Linh vậy mà lại tiếp nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông. Cô làm sáng tỏ rằng trước kia mình và Lạc Tử Thịnh thật sự là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng sau khi từ Mỹ về thì bởi nhiều nguyên nhân mà hai người chia tay, hiện giờ cô không qua lại gì với Lạc Tử Thịnh. Cô nói thẳng, truyền thông đưa tin về quá khứ của cô và Lạc Tử Thịnh khắp nơi như thế, không chỉ quấy nhiễu vợ chồng Lạc Tử Thịnh, mà còn quấy nhiễu bản thân cô.
Ở trước giới truyền thông cô chúc phúc hôn nhân của Lạc Tử Thịnh và Thẩm Thiển Y được mỹ mãn, cũng nói đùa hi vọng bạn trai tương lai của cô sẽ không để ý chuyện cô từng có đoạn tình cảm đó.
Hạ Tư Linh giải thích phen này rất rõ ràng, phù hợp với những gì truyền thông đã đưa tin, cũng quét sạch quan hệ giữa cô và Lạc Tử Thịnh, cũng nhận được sự tán thành của nhiều người.
Thiển Y nhìn Hạ Tư Linh lúc nhận phỏng vấn đề cập mơ hồ rằng sẽ đặt Lạc Tử Thịnh ở trong lòng, cô cười lạnh, trò khổ tình này đúng là chơi thành nghiện rồi mà.
Cổ phiếu của Thịnh Nhân và Thẩm Thị đều tăng trở lại.
Tuy ngày đó Lạc Tử Thịnh không rời đi, nhưng đến đêm khuya anh vẫn còn tiếp điện thoại.
Thiển Y nhất thời tâm tư rối loạn. Cô không thích bản thân mình như vậy, không thích một chút nào. Cô vốn không nên xúc động, nhưng vào giây phút đó, cô không muốn ẩn nhẫn nữa.
•••••••
Thiển Y biết hai người đó vẫn không cắt đứt quan hệ, nhất là sau chuyện đó, rõ ràng số lần Lạc Tử Thịnh ra khỏi nhà tăng thêm.
Sinh nhật 53 tuổi của Lạc Tử Thiên, ông ta gọi điện tới bảo Lạc Tử Thịnh nhất thiết phải đưa Thiển Y về.
Vốn Lạc Tử Phong muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, nhưng đề nghị đó bị Lạc Tử Thiên chối bỏ. Giờ đã già cả rồi, lại càng cảm thấy những thứ đó đều là hư danh, ông chỉ hi vọng con cái đều trở về, cả nhà ăn một bữa cơm đơn giản là được.
Trước đó Lạc Tử Thiên dặn dò không cần mang quà gì về, nhưng Thiển Y vẫn chuẩn bị. Lạc Tử Thịnh chỉ nhìn Thiển Y chuẩn bị quà, cũng không nói thêm gì. Hiện giờ hai người dường như đã hình thành sự ăn ý, có thể không nói thì sẽ tận lực không nói.
Bụng của Đồng Mi đã nhô lên rất rõ, Thiển Y nhất thời phấn chấn, muốn sờ sờ bụng Đồng Mi.
Đồng Mi cũng rất vui vẻ, kéo tay Thiển Y qua, “Sờ đi này. Hiện giờ mới hơn 4 tháng, vẫn chưa nghe thấy thai máy, lớn hơn một chút mới có thể cơ.”
“Thai máy?” Thiển Y tò mò.
“Chính là thai nhi sẽ cử động trong bụng đấy, thỉnh thoảng còn có thể đá người nữa.” Bạch Tố Cầm ở một bên giải thích.
Đồng Mi nhìn Thiển Y thì có chút đăm chiêu, “Thích trẻ con như vậy thì có thể tự sinh một đứa mà.”
Thiển Y đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười tiêu chuẩn, lại thêm một phần xa cách.
Bạch Tố Cầm lơ đãng liếc mắt nhìn Lạc Tử Thịnh, nói với Thiển Y: “Cũng nên suy xét rồi. Đàn ông phải làm bố thì mới có thể hồi tâm được.”
Lúc này, Lạc Tử Thiên đi từ trên tầng xuống, Bạch Tố Cầm lập tức bước nhanh đến đỡ, “Không phải bảo ông không có chuyện thì đừng lên tầng hai à?” Vô cùng oán giận, nhưng vào tai Thiển Y lại có thêm một phần lo lắng.
“Tôi đã vô dụng đến mức ấy đâu.” Lạc Tử Thiên cười cười, có chút sủng nịch nhìn Bạch Tố Cầm.
Mọi người đều nói Lạc Tử Thiên đa tình, nhưng Thiển Y lại cảm thấy ông yêu người vợ đầu này biết bao… Cô nhìn Lạc Tử Thịnh theo bản năng, quả nhiên thấy anh không vui xoay người rời đi.
Tuy Bạch Tố Cầm đã có tuổi, nhưng chăm sóc hợp lý, cũng đủ tao nhã, hơn nữa chắc hẳn hồi trẻ cũng là một người đẹp. Người phụ nữ như thế, đương nhiên sẽ khát vọng tình yêu hoàn mỹ, mà Lạc Tử Thịnh lại là nét bút phá hỏng sự hoàn mỹ đó.
Chỉ là khi người một nhà đang ăn bữa cơm bình thường, Thiển Y đột nhiên ngẩng đầu, thấy Lạc Tử Phong gắp thức ăn cho Đồng Mi, “Ăn nhiều món này vào, tốt cho con.”
Đồng Mi nhìn bát cơm như ngọn núi nhỏ thì hơi bất đắc dĩ, nhưng niềm hạnh phúc trong mắt vẫn không giấu đi được.
Tay Thiển Y cầm đũa hơi cứng đờ.
“Thiển Y, ăn nhiều một chút.” Lạc Tử Thiên gắp thức ăn cho cô.
Thiển Y cười cười, “Con cảm ơn bố.”
“Người một nhà cả, khách khí gì chứ.”
•••••••••
Sau bữa tối, Lạc Tử Phong đỡ Đồng Mi ra ngoài tản bộ.
Lạc Tử Thiên thì ở trong phòng mình, phòng của Lạc Tử Thịnh ở tầng hai, Thiển Y ngẫm nghĩ, vẫn lấy quà ra, đi đến cửa phòng của Lạc Tử Thiên ở tầng dưới.
“Ông vẫn không có ý định nói chân tướng cho Tử Thịnh à?” Bạch Tố Cầm thở dài nhìn Lạc Tử Thiên, “Tính cách nó giống ông, có nhiều điều luôn để ở trong lòng. Bao năm như vậy, tôi thấy nó để người làm bố như ông vào mắt chỗ nào chứ?”
“Không có ý định, hơn nữa sau này cũng không có ý định.”
“Ông quyết tâm để nó hận ông cả đời hả?”
“Chính là bởi nó hận tôi, mới làm nó có được ngày hôm nay. Nếu không nó có khác gì mấy đứa choai choai chỉ biết chơi bời?”
“Thỉnh thoảng tôi cứ hoài nghi, ông lạnh nhạt với con đẻ như vậy, sau đó lại đặt một đứa bé mình nhặt được ở bên cạnh là đúng hay sai. Rõ ràng ông yêu thương thằng bé Tử Thịnh, nhưng lại cố tình lạnh nhạt với nó. Rõ ràng không quan tâm Tử Phong, nhưng lại cố tình ra vẻ thiên vị nó.”
“Không như vậy Tử Thịnh sẽ biết vươn lên chắc?”
“Mấy năm nay tôi nhìn cũng đủ rồi. Ông cố ý, để Tử Thịnh gặp đủ trắc trở, sau đó sẽ đặt thiên hạ mà ông gây dựng được vào trong tay nó, Tử Phong chỉ là quả bom khói của ông thôi.”
“Thằng nhóc đó cũng thật bướng, tôi cho nó sinh hoạt phí, rõ ràng lúc ở Mỹ nó thiếu tiền, nhưng nó không cần tiền tôi cho nó, sẵn lòng tự mình đi làm công.”
“Giống ông chứ còn gì.”
“Nhưng đều đáng giá, vì bồi dưỡng đứa con này, tôi đã dùng hết tâm huyết. Hiện giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy hồi báo rồi.”
“Tiếc là bụng tôi không tốt, nếu không cũng không cần ông mua một người phụ nữ đến…”
“Đừng nói mấy thứ này nữa. Tôi chưa bao giờ oán giận bà, hơn nữa có Tử Thịnh tôi đã rất thỏa mãn rồi. Đời này tôi sợ nhất là không có ai nối nghiệp, nhưng hiện giờ Tử Thịnh chỉ cần dùng thời gian là có thể phát triển Thịnh Nhân thành công ty quốc tế hóa, tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
“Tôi biết, tôi đều biết.”
“Tử Thịnh có oán giận bà, có lẽ bà già đi nó sẽ không hiếu kính bà, nhưng Tử Phong là bà một tay nuôi lớn, nó sẽ đối tốt với bà. Bao năm qua bắt bà diễn kịch như vậy, cũng khó cho bà rồi.”
“Không, chỉ cần ông muốn, tôi đều không khổ…”
…
Thì ra đây là chân tướng, Thiển Y lui về sau mấy bước, chuẩn bị rời đi, thành công nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lạc Tử Thịnh.
Thiển Y cũng không khuyên anh, chỉ nhìn anh uống rượu.
Vẫn dựa vào nỗi hận chống đỡ mình trưởng thành, bất kể cái gì cũng yêu cầu mình làm đến mức tốt nhất, nhận định cuộc đời không công bằng, nhưng giờ phút này, lại được cho hay, tất cả những thứ đó đều là giả.
Cuộc đời mình chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của một người khác, từ lúc sinh ra đến giờ mình chỉ là một quân cờ.
Một lòng trở về để đoạt lấy Thịnh Nhân, lại được cho hay, Thịnh Nhân vốn là thứ được giữ cho mình.
Ngày còn nhỏ nhìn thấy người khác có bố tới đón khi tan học, luôn quấn lấy mẹ hỏi vì sao mình không có bố. Lớn thêm một chút, sau khi mẹ ra đi, được nhận vào tòa biệt thự xa hoa này, lại biết người yêu thương mình cả đời này đã không còn nữa. Cho nên tự bức mình chấp nhận thực tại, nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Sau đó học được cách sinh tồn giữa những vết nứt.
Từ nhỏ đã yêu cầu bản thân mình phải ưu tú, chứng minh giá trị tồn tại của mình.
Vẫn luôn khổ sở vùng vẫy, vẫn khát vọng một phần tình thương của bố, vẫn chờ đợi.
Hiện giờ, lại được cho hay, thật ra người khác đều nhìn thấy, nhìn bản thân mình bị giày vò, nhìn mình thống khổ, sau đó nói với mình, tôi chỉ đang tôi luyện anh thôi, tôi luyện anh trở thành một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.
Tất cả nhận thức, tất cả niềm tin đều chẳng có ý nghĩa gì.
Tất cả đều không phải như mình nghĩ, tất cả đều không phải.
Cuộc đời như thế, tất cả đều là dối trá.
Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh không ngừng uống rượu, hết ly này đến ly khác. Cô cũng biết bất luận mình nói gì đều không có ý nghĩa.
Thiển Y cứ nhìn anh uống, cho đến khi anh gục xuống, miệng vẫn gọi “mẹ”.
Thiển Y thở dài, sau đó dìu anh quay về biệt thự.
Lạc Tử Thiên đã ngủ, trong biệt thự không có động tĩnh gì. Cũng may, anh không hoàn toàn say, Thiển Y cẩn thận dìu anh, sợ đánh thức những người khác.
Cho đến khi về tới phòng anh, cô mới thở phào một hơi.