Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
_Tôi đâu phải là nhân vật trong truyện hay phim gì đâu! sao lại gặp nhiều thứ gây cấn như trong phim vậy?
_Mà nếu là thật á, người như cậu tôi gặp ở trong phim nhiều rồi!
Tuyết Nhi run run nói.
_Thế......Mày biết từ lâu rồi à?
_uhhhhhhhh? Chuyện nào á!
_Tôi nhớ lần đầu gặp cậu là ở lớp rèn nhỉ, tôi luôn để ý xung quanh mà. Đề phòng mấy người mưu mô như cậu ấy!!!!!!
Tuyết Nhi vừa nói vừa cười
_Tao không hiểu.....! tại sao tao luôn cố gắn, mà tác phẩm lại không được như mày!!!!!!! đáng lẻ tao phải hạng nhất......
Đột nhiên bầu không khí có chút nặng nề, cô gái tên Ngọc Lương cúi gầm mặt, có chút thút thít, Tuyết Nhi bỗng không kìm được mà suy nghĩ, "mình nói hơi quá lời sao?"
_Là mày tất cả là do mày đúng chứ! nếu không có mày thì tao là nhất!
Nhanh đến mức Tuyết Nhi không phản ứng kịp, cô ta chạy đến nắm vai Tuyết Nhi lay lay mạnh, có khi lại gồng lên mà bóp chặt, thật sự thì có lẻ sự ân hận trong người Tuyết Nhi đã dường như tan biến. Cô đẩy mạnh người như đang phát điên kia ra, xoa xoa 2 bên vai.
_Mày nên từ chối, và nhường hạng lại cho tao, nếu không thì..........Mày sẽ biết hậu quả ngay thôi!
_Gì tôi còn chưa nói gì mà???????
Tuyết Nhi chấm cả hỏi, suy nghĩ hiện lên trong đầu hàng chục cái
Từ bao giờ? mà có 2 tên cao to lực lưỡng cao chừng m7 đứng canh ở cái góc vào rồi, "kiếp này chắc tận thật rồi ~" thấy cô ta im lặng 2 tên đó đi vào 2 tên 2 tay, giữ chặt cô.
_Tao cho mày suy nghĩ!
Bởi cái tính lách chách nên giờ Tuyết Nhi suy nghĩ trong đầu đã có hơi loạn lên, quyết định nhường hay không nhường đây? Cô nhìn về phía ả điên kia đứng tuy có sợ nhưng vẫn không phục, chớp chớp mắt mấy cái rồi cười mỉm, hạ giọng!
_Hì hì ~ Không nhường!
Giọng điệu dứt khoát như chọc điên cô gái Ngọc Lương kia, cô ta đi đến tát thẳng vào má cô, mạnh đến mức như muốn rơi vài cái răng.
_Có lẻ mày là nữ chính, nhưng không cao tay bằng nhân vật phụ như tao!
_Bây giờ có nước mày ước bụt đến cứu mày! chứ chẳng ai biết cái chỗ chật hẹp này đâu!
Cái giọng điệu cao ngạo, nhìn là muốn xúc lại," nhưng sao mà 1 đánh 3 được trời ơi ~" Đó giờ chịu đau là việc số 1, nên Tuyết Nhi quyết định chịu trận. Thì đột nhiên hình như bụt tới rồi!
_Thế à, xin lỗi tôi làm phiền các cô cậu nhé!
Ngọc Lương giật mình nhìn chầm chầm, mắt như rơi cả ra ngoài, Tuyết Nhi có vẻ cũng chẳn nhớ chẳn quen, nhìn trông quen mà lại không nhớ?" ai vậy nhỉ?!"
Không ngờ Park Ji-Hoon người như anh ta lại biết cái chỗ chật hẹp này. Nhờ thân hình to lớn cùng đôi tay đầy hình xâm, làm bọn kia sợ đến mức gom đồ bỏ chạy.
_Mày nhớ kỉ mặt tao đó, hạng nhất!
Bọn kia đi mất, chỉ còn 2 người ở đó Tuyết Nhi bị đánh mà như rơi mất 1 mảnh tâm hồn, mặt có hơi đờ đẫn mà nhìn theo hướng của bọn chúng. Đánh cũng còn khá nhẹ, chỉ 2 cái má hơi sưng phù.
_Sao cô lại ở đây?. Truyện Sủng
_Chú........Anh là ai vậy?
Tuyết Nhi ngồi trên đất, chẵng biết là người trước mắt là người hành hạ mình lên xuống mấy tháng trước, mau quên quá! Còn anh ta lại nghĩ cô đang giả vờ giả vịt để gây sự chú ý. Mà hình như anh ta có hơi tự cao quá rồi đó!
_Cô bị đánh rồi mất trí nhớ đấy à?
Tuyết Nhi nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt suy nghĩ hồi lâu. Giật hình đứng bật dậy!
P
_Là chú......Là anh đấy à! ôi sao tôi quên được ấy nhỉ?
Tuyết Nhi nhìn châm châm người đàn ông trước mắt
_Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Mặt JicHoon có hơi nghiêm trọng, chắt vì bị lơ câu hỏi!
_Thế anh sao lại ở đây?
Tình thế này có hơi hài hước, Tuyết Nhi phải ngước mặt khá cao, sự chênh lệt khá lớn anh ta cao hơn cô chắt khoảng 2 cái đầu, đô con nữa nhìn cô cứ như hạt đậu! cô sug nghĩ lại, anh ta chỉ 1 tay chắt cũng bóp chết được cô....
_Tôi có việc riêng thôi......! Thế sao....Anh lại ở đây?
_Tôi cũng có việc riêng nên mới đến đây!
Thật tình là do tình cờ, hay đôi bên đều có ý đồ riêng? 2 người bước dài trên đường, ra khỏi cổng, 2 người đều suy nghĩ, nghi ngờ đối phương, cứ thế mãi cho tới khi Tuyết Nhi mở lời thì bầu không khí mới thôi khó chịu.
_Cảm ơn chú..... Anh cứu tôi, tôi mời anh đi ăn được không?
Là lời nói đơn giản nhưng trong đầu anh ta lại chứa rất nhiều hàm ý.
_Gọi tôi là "anh" được rồi!
Nói xong anh bước lên chiếc xe nhìn trông sang trọng, rồi lấy ra 1 chai nước, lấy cái khăn quý giá trong người ra thấm nước.
Tuyết Nhi còn ngơ ra không biết anh đang làm trò gì, cho tới khi anh tới gần cô. Anh tiến 1 bước cô lùi 1 bước, đến khi anh ta cau mày mạnh tay kéo cô đứng lại, rồi từ từ lau lên má đang sưng phù của cô.
Tuyết Nhi còn chưa định hình được, thì bị cảm giác đau, rồi lạnh thấm vào má cô.
_Không ngờ anh lại có mặt này!
_Chỉ là cô giống con cún của em gái tôi thôi!
_......
Sau khi lau xong anh lên xe rồi nhìn cô đứng ngây ra ở đó, nhìn người qua lại đông đúc, anh mới phóng xe rời đi, để cô đứng ở đó 1 mình vì còn chưa định hình được câu trả lời ban nảy!