Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
_Đấy bố mày bảo rồi cơ mà!!! làm đé.o gì mà có ma với cỏ. Không chừng nó sợ tao cơ đấy!!!
_Nhưng tao cứ sợ sợ sao á mày, cái làng gì mà nó âm u, lâu đời ai biết được!
Mấy tên thanh niên ồn ào, làm náo động cả 1 không gian, cho đến khi thấy cái giếng trước mắt mới bị sự ma mị của nó bịch miệng. Cái giếng bị rêu đóng xung quanh rất nhiều, rất cũ trông rất lâu đời.
1 người trong nhóm bắt đầu run vì sợ hãi.
_Ê mày sao tao thấy....Giống lời ông già kia nói vậy!!!!
_Đế.ch có!!!!mày đé.o tin tao vậy. Có con ma nào đâu, ông già đó lừa con nít à!
_Gì mà truyền thuyết mà nữ đòi mạng chứ!!!!
_Mà tao nghe á, là nếu giết được người thì sẽ được thế thân rồi đi đầu thai!!! Sợ vãi!
Đang mạnh miệng, cậu thanh niên kia lại cảm thấy dưới chân có gì đó lạ.
_Tuyết hôm nay ấm nhở?!
_!!!!!!!!!!!
_AAAAAAaaaaaaaaa!!!!!!
Tiếng la thất thanh như xé tan màng đêm. Mạnh ai người đó chạy, bọn họ khi thấy vũng máu, cùng với tư thế kì lạ của người tựa lưng vào giếng. Khiến bọn họ như hồn siêu phách lạc, kiểu ngồi co rút, cùng với vòng hoa trên đầu, hệt như lời kể kia. Khiến ai nấy đều vô cùng sợ hãi!
Chạy rồi lại ngã, lại đứng lên chạy tiếp. Cho đến khi ra khỏi khu rừng, thì mọi người đang chuẩn bị chia nhau ra tìm bọn họ.
_Bọn em đi đâu vào rừng thế hả!!!! muốn bị trừ điểm không!!!
Giảng viên véo tai, quát lớn.
_Thầy...Thầy ơi có....Có ma....Ma!!!!!
Giọng điệu run sợ khác hẳn với khí thế ban nảy.
_Ma cái đầu cậu đấy, đầu bị gì đấy!!!!
_Không!!!Không!! bọn em đều thấy tận 5 đứa cơ mà thầy!!!!....Ma nữ tựa dô ghế....Đòi...Đòi mạng!!!
Ai ai đều đang chú ý đến việc chuẩn bị tìm mấy cậu thanh niên kia, nhưng lại có chuyện xảy ra.
_Thầy....Thầy ơi...Giáo sư!!! Tuyết Nhi đi đâu mất rồi!!!!. ngôn tình hoàn
Nương nước mắt ứa ra như nước, run run.
Nương run rẩy đưa ra 1 mảnh giấy, mảnh giấy đó chữ viết bằng máu.
_Thế mạng!?
Khi thầy đọc lên 2 chữ "thế mạng" mọi người ai nấy từ vui vẻ chuyển sang sợ hãi. Bắt đầu dừng tất cả mọi việc lại!
_Chủ...Chủ tịch Park...?
Khi ai đó cất lên với giọng ngạc nhiên, ai ai cũng đổ dồn ánh nhìn về phía đó. Ji-Hoon đứng đó từ lúc nào? chắc hẳn đủ để nghe mấy việc quan trọng. Trông anh ta rất hoảng hốt tròn mắt trông rất tức giận, lần đầu khi thấy khí thế của anh ta như vậy. Nên mọi người đều trông rất sợ!
Nhưng anh ta chẵng nói gì, mà chạy thẳng lên phía cánh rừng kia. Thư ký Ha cũng ngạc nhiên!
_Xin lỗi mọi người, ngài ấy rất dễ bị kích động.!
_Các em nữ ở lại, các em nam mau đi tìm nhanh lên!!!!!
Giảng viên hoảng hốt hét lớn.
Nương lúc này, vốn tính đã nhút nhát, lại gặp phải chuyện như thế này. Chân cô đứng không vững nữa, quỵ xuống ngay tại chỗ, mọi người ở đó đều đến an ủi.
_Thôi chắc không có chuyện gì đâu! không chừng là Tuyết Nhi lừa mọi người, hoặc ai đó giả thần giả quỷ thôi!
Nương vừa ngẩn đầu nhìn, xém thì phát ngất. Là Ngọc Lương, cô ta đến an ủi cô cùng với bạn của cô ta và mọi người?
_Cậu tránh ra xa 1 chút, thường cậu ăn hiếp người ta nhiều nhất đó! ở đó mà giả vờ!
1 nữ sinh lớn tiếng nói.
_Sao chứ! tôi chỉ an ủi thôi mà! vả lại tôi cũng từng trải qua nhưng may là ở ngoài, còn đây là trong rừng. An ủi 1 chút không được sao!?
Nói rồi cô ta phủi mông bỏ đi, để lại Hạ Nương sợ càng thêm sợ.
Phía đó, Park Ji-Hoon điên cuồng tìm kiếm, rất khác với bộ dạng thường thấy, trông ánh mắt đó vô cùng sợ hãi. Như 1 con thú anh ta bỏ qua tất cả đau đớn về thể xác, đôi tay cùng khuôn mặt lạnh, và bị trầy sước bởi cành cây điên cuồng. Anh ta trông như phát điên khi nghĩ đến cái chết, tử thần 1 lần nữa xuất hiện!
Thư ký Ha đã dần mất dấu anh, bóng tối bao phủ lấy cánh rừng, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy le lói ánh sáng từ đèn phát ra bên trông. Chẵng ai có thể tiếp cận hay nhìn thấy cái giếng kia, dần dần thời gian trôi qua rất lâu dần lại có người trở về!