Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ nghỉ tết dài ngày đã kết thúc, mọi việc quay trở lại với đúng vị trí của nó.
Lưu Diệp Sương ngồi bần thần trong lớp, sau khi xác nhận tình cảm của Tạ Hoài Du giành cho Tần Mộng Khiết, cô cuối cùng cũng quyết định buông tay. Nhớ lại lần đầu khi cô gặp Tạ Hoài Du, đó là lúc cô bị một đám côn đồ chặn lại trên đường đi học, lúc ấy chính anh đã không ngần ngại gì mà xông vào giải vây giúp cô. Và cũng chính ngay khoảnh khắc ấy, con tim của Lưu Diệp Sương đã chệch nhịp.
Thích anh gần ba năm, bây giờ thấy anh đã có người mình thích, cô từ bỏ việc theo đuổi anh, từ bỏ luôn cả việc thích anh. Thế nhưng nào có dễ dàng như thế, phải quên đi một người mà mình từng thích thật sự rất khó...
—————
Quay qua quay lại cũng sắp hết năm học rồi, Châu Chấn Kiệt với Chu Hiểu Tinh cũng đã thành đôi thành cặp, còn cô thì vẫn giậm chân tại chỗ. Đôi lúc cô cũng định xông ra trước mặt anh tỏ tình rồi nhưng lại không dám. Tần Mộng Khiết nằm ườn trên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài một tiếng.
- Haizz...
Từ ngày yêu đương tới giờ, Chu Hiểu Tinh cũng ít ngó ngàng tới Mộng Khiết hơn, ra chơi một cái là chạy ra tìm tình yêu của mình liền.
Mộng Khiết tự động viên bản thân, đến đến gần ngày kết thúc năm học cô sẽ lấy hết van đảm để tỏ tình với Tạ Hoài Du.
Dường như cả hai đều có chung suy nghĩ với nhau, và... đều có một nỗi sợ giống nhau. Tạ Hoài Du và Từ Mộng Khiết đều sợ rằng, nếu tỏ tình sớm, chẳng may không thành công, cả hai khó có thể nhìn mặt nhau tiếp. Tạ Hoài Du càng sợ sau khi bày tỏ tấm lòng mình mà không được chấp nhận, cô gái ấy mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ né tránh.
—————
Mấy ngày nay, Trần Bách An luôn tìm cớ để gặp Tần Mộng Khiết, cũng nhờ sự nỗ lực không ngừng của mình, mối quan hệ giữa cậu và Mộng Khiết dần thân thiết trở lại.
Gần đây, Tần Mộng Khiết cũng chăm chỉ ngồi vào bàn học hơn, sợ mình sẽ bị nản cô còn đặc biệt rủ Trần Bách An đến nhà học nhóm. Mẹ cô hôm nay nhìn thấy cậu nhóc năm xưa hay chơi đùa cùng con gái mình, thấy cậu vẫn lễ phép như hồi còn nhỏ, mẹ Tần vui vẻ cười, bà giữ chân cậu lại hỏi thăm chuyện gia đình một lúc lâu, mãi cho đến khi con gái bà chạy xuống cắt ngang cuộc nói chuyện thì mới dừng lại.
- Lâu ngày gặp lại cậu nên mẹ tớ thế đấy, cậu đừng để ý.
- Không sao, nhưng may mà cậu chạy xuống giải vây cho tớ, không là chắc tớ cũng ngồi đó nói chuyện với bác ấy đến chiều mất.
Ngồi chung trong một căn phòng nhưng lại chẳng nói được bao nhiêu câu, Tần Mộng Khiết cứ cắm mặt vào làm bài, chỉ lúc nào hỏi bài mới để ý đến Trần Bách An. Đang ngồi im lặng làm bài, đột nhiên Mộng Khiết nghe thấy Trần Bách An đang lẩm bẩm gì đó, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu bạn.
- Cậu nói gì thế?
Cậu giật mình vội vàng lắc đầu.
Được một lúc cậu ta lại liếc nhìn Mộng Khiết, cô gái trước mặt đáng yêu biết bao nhiêu, từng hành động, cử chỉ, lời nói của cô gái ấy đều làm trái tim cậu rung động.
Nhân lúc cô gái xuống nhà lấy đồ ăn vặt, Trần Bách An ngồi trong phòng hít thở thật sâu, soạn sẵn từng câu nói trong đầu, chỉ đợi lúc Mộng Khiết sẽ nói ra hết tất cả.
Cạch,
Tần Mộng Khiết đẩy cửa bước vào, trên tay cầm thêm hộp bánh quy mới vừa mua hôm qua.
Trần Bách An đứng bật dậy làm cô gái nhỏ trước mặt giật cả mình. Cô tưởng cậu định đứng lên ra về, không ngờ lại được nghe mấy câu thổ lộ tình cảm của cậu bạn thân.
Trước lời tỏ tình của Trần Bách An, Tần Mộng Khiết vừa mới lên bị mấy câu nói đó làm cho đơ luôn. Nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cô giả vờ như không nghe thấy rồi nói lảng qua chuyện khác.
Trần Bách An quả quyết:
- Tớ muốn được nghe câu trả lời từ cậu!
- ...
- ... Bách An, chuyện này đột ngột quá, gạt chuyện đó qua một bên được không?
Tần Mộng Khiết hứa sẽ cho cậu đáp án, nhưng không phải bây giờ. Cô cần thời gian để lựa lời mà nói với cậu, chính cô cũng thấy khó xử lắm vì trước giờ cô chỉ coi Trần Bách An là bạn bè thân thiết, chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm gì khác đối với cậu. Mà cô cũng đâu có ngờ được rằng Trần Bách An sẽ có tình cảm với mình đâu chứ, dù sao hai đứa cũng là lâu ngày gặp lại nhau mà.
Tiễn Trần Bách An ra về, Mộng Khiết thẫn thờ ngồi ôm con mèo trong lòng, cố gắng tùm cách từ chối đỡ phũ phàng nhất có thể.