Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh Triết vừa về đến nhà, nghe thấy cuộc đối thoại của em gái với Tạ Hoài Du qua điện thoại, anh vội hỏi:
- Hẹn hò à.
Tần Mộng Khiết đang vui sướng trong lòng, nghe thấy tiếng của anh trai liền giật nảy mình.
- Hẹn hò cái gì, chỉ là đi coi phim mà thôi!
Anh trai cô thở dài một tiếng. Khi nãy về nhà thấy em gái mở loa ngoài nghe điện thoại, Tần Minh Triết cũng nghe thấy hết từ đầu đến đuôi. Mấy cái trò này chẳng lẽ anh còn không biết hay sao.
- Ngày mai ở nhà, không đi đâu hết.
Tần Mộng Khiết đơ người, bình thường có cấm cản gì cô đâu, sao bữa nay lại nói như thế!? Thấy anh trai ngăn không cho đi chơi, cô gái nhỏ liền khó chịu bật lại.
- Sao lại không được, anh lấy quyền gì mà ngăn em!
Tần Minh Triết cũng không chịu thua, anh quay qua lớn tiếng với cô em gái.
- Anh là anh trai em!
Bố mẹ Tần Mộng Khiết khá dễ dãi với cô con gái nhỏ của họ, bố mẹ có thể không cấm cản Mộng Khiết yêu đương nhưng Tần Minh Triết thì có. Em gái anh rất dễ bị ảnh hưởng bới những thứ diễn ra xung quanh, nếu bây giờ yêu đương nhưng sau đó lại bị tên kia chia tay thì sẽ ảnh hưởng đến học tập và cuộc sống thường ngày của nó.
Tần Mộng Khiết không cãi lại được anh trai mình, giậm chân một cái rồi bất bình chạy vào phòng khóa cửa lại.
Mẹ Tần vừa mới đi chợ về cũng thấy được một màn cãi nhau của hai anh em. Bà đi đến chất vấn Tần Minh Triết:
- Sao con gắt gỏng với em nó thế, yêu sớm cũng có sao đâu, trải nghiệm một chút.
- Tuổi này thì chưa cần trải nghiệm đâu mẹ.
- Ầy, sao con cứ…
- Mẹ, nó nhạy cảm lắm, nếu lỡ bị thằng nhóc kia trêu đùa tình cảm thì chắc chắn tinh thần sẽ sa sút đi nhiều.
- … Con nói đúng, nhưng mà… hay là ngày mai cứ cho nó đi chơi đi.
- Không được là không được.
Nói rồi anh cũng quay về phòng mình luôn. Anh thà để nó giận dỗi vài ba hôm còn hơn là để nó yêu đương vớ vẩn rồi bị lợi dụng, trêu đùa tình cảm.
—————
Tạ Hoài Du sau khi hẹn được Tần Mộng Khiết thì trong lòng vui sướng khôn xiết, mong chờ đến ngày mai để gặp cô bé đáng yêu ấy.
Thấy Tạ Hoài Du có mấy biểu hiện khác xa so với ngày thường, cuối cùng Tạ Ngọc Trân cũng hiểu được tình yêu có thể làm cho con người ta thay đổi đến chóng mặt.
- Chuẩn bị thêm cả hoa nữa. Tạ Ngọc Trân chỉ tay vào tiệm hoa đối diện quán café.
Tạ Hoài Du gật đầu rồi lại nhìn qua hai người mang tiếng là đến giúp đỡ nhưng lại cứ cắm mặt vào điện thoại. Cảm nhận được sát khí của Tạ Hoài Du, Hứa Hiểu Minh vội vàng đặt điện thoại xuống lên tiếng:
- Rồi rồi, bọn tôi sẽ giúp đỡ đàng hoàng mà!
—————
Sáng hôm sau,
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng chiếu lên khung cửa sổ len lỏi vào phòng cô gái.
Hôm nay ba mẹ Tần Mộng Khiết đi du lịch, ở nhà chỉ có cô với anh trai. Tuy đã dậy từ ba mươi phút trước nhưng Tần Mộng Khiết lại chẳng muốn xuống nhà một chút nào.
Tần Minh Truết cũng mặc kệ, nghĩ rằng em gái ngủ chưa dậy nên cũng không lên gọi. Chỉ khoảng mười phút sau đã thấy Mộng Khiết ôm chiếc bụng đói xuống nhà tìm đồ ăn.
- Dậy rồi đấy à.
Mộng Khiết im lặng không đáp lại, thấy đồ ăn sáng anh trai đã làm cho mình, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn ngồi ăn hết bữa sáng. Giận thì giận vậy đó nhưng đồ ăn cũng đâu có tội, ăn trước đã rồi tính tiếp.
Tần Minh Triết cũng không quên nhắc nhở thêm lần nữa:
- Hôm nay nhớ ở nhà, anh đây sẽ trông chừng em.
- Anh im đi!
Rửa đống chén bát trong bồn rửa chén xong, Tần Mộng Khiết quay trở về phòng luôn. Cô chẳng muốn ngồi dưới này nhìn mặt anh trai nữa.
Mộng Khiết biết anh trai yêu thương cô nên mới như thế nhưng cô lại chẳng thể nào chấp nhận được việc đó. Biết rõ bố và anh trai không muốn cô yêu sớm nên nên ngay khi bị nói là yêu sớm hay đi hẹn hò thù cô đã phỉ nhận và giải thích ngay rồi, chỉ là vẫn không có tác dụng gì hết.
Cảm thấy hôm nay thật sự không thể bước chân ra khỏi nhà được nữa rồi, Tần Mộng Khiết chỉ đành nhắn tin cho Tạ Hoài Du.
- Xin lỗi anh, hôm nay em không đi được rồi.