Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại khái từ sớm Trình Cẩm Chi đã coi Olivia là tình địch, Trình Cẩm Chi cũng không nghĩ đến bản thân mình. Thời điểm Olivia xoa tai nàng, nàng còn tưởng rằng Olivia đùa giỡn. Con gái luôn vui đùa thân thể như này. Nhưng hôm nay không giống nhau, con mắt Olivia hơi sáng. Thậm chí Olivia ghé sát vào một chút, Trình Cẩm Chi đột nhiên nảy lên một loại ý nghĩ. Khóe mắt Trình Cẩm Chi tựa hồ quét đến nơi nào đó, nàng quay mặt qua. Là Dung Tự. Dung Tự vừa nãy đã thấy các nàng, tựa hồ muốn đi tới. Nhưng không thể để nàng gặp được cảnh này.
"Dung Tự." Trình Cẩm Chi vội vã hô lên. Dung Tự tại sao muốn quay người? Nàng thấy Dung Tự quay người tựa hồ muốn đi. Trình Cẩm Chi kéo cửa ra, Olivia bắt lấy cánh tay Trình Cẩm Chi. "Trình."
"Tớ thích cậu." Olivia nói.
"Tớ cũng thích cậu, đợi lát nữa lại nói." Trình Cẩm Chi một chân đã đặt xuống đất.
Olivia kéo lại Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi không hề phòng bị liền bị Olivia kéo trở lại trên xe. Trình Cẩm Chi quay đầu nhìn Olivia, Olivia ôm sát sau gáy Trình Cẩm Chi. "Trình, tớ thích cậu. Giống như yêu thích giữa cậu và Dung Tự."
Lần này Trình Cẩm Chi bối rối, nàng chặn lại bả vai Olivia. "Cái gì?"
"Vốn còn muốn chờ thêm một thời gian, nhưng là lòng tớ, đã không cách nào ức chế, tớ......"
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn Dung Tự, Dung Tự đã chặn lại một chiếc taxi. Nét mặt Trình Cẩm Chi hơi lo lắng, nàng gạt khỏi Olivia. "Tớ phải đuổi theo em ấy. Cậu không cần đùa giỡn nữa."
Trình Cẩm Chi biết Olivia không có đùa giỡn, nhưng là nàng hiện tại đã không có biện pháp suy nghĩ tình cảm của người khác như thế nào rồi. Vốn là nàng còn muốn kéo lại Dung Tự, cùng Dung Tự giải thích. Hiện tại giải thích không rõ. Olivia thật sự có ý tứ với nàng. Nếu như Trình Cẩm Chi nói với Dung Tự, nàng không nghĩ tới phương diện kia, Dung Tự có tin hay không? Tự mình nói, chính mình cũng không tin.
Dung Tự mới vừa mở cửa xe, Trình Cẩm Chi xông lên trước nắm lấy ống tay áo đối phương. "Dung Tự, em muốn đi đâu?"
"Em muốn về nhà sao? Chị đi cùng em." Trình Cẩm Chi nói.
"Cho chị." Dung Tự cúi đầu, đưa túi đồ ăn vặt trong tay cho Trình Cẩm Chi. "Mấy ngày nay, nghe chị nói ăn đồ không ngon."
"Dung Tự, chị và cậu ấy không có gì, em tin tưởng chị chứ?" Trình Cẩm Chi cắn môi dưới, siết thật chặt ống tay áo Dung Tự, chỉ sợ nới lỏng, Dung Tự sẽ lên xe.
"Tin tưởng." Dung Tự nói.
Nàng ngẩng mặt, nét mặt hơi bất lực. "Nhưng là, em có chút mệt mỏi."
"Chị sau này không như vậy nữa."
"Như nào?"
Trình Cẩm Chi chỉ là muốn xin lỗi, như vậy là loại nào, bản thân nàng cũng không rõ ràng. "Chị sẽ đổi ký túc xá, chị đi xin phòng một người."
"Dung Tự." Lúc này, Hoa Án cũng đi tới. Dung Tự tựa hồ là đi dạo phố với Hoa Án. Nhìn thấy Hoa Án, Trình Cẩm Chi hơi nhíu. "Tại sao là cô?"
"Cô là cố ý, cô dẫn Dung Tự lại đây. Cô muốn cho Dung Tự nhìn thấy tôi và Olivia." Trình Cẩm Chi tựa hồ ý thức được cái gì, nàng lại lôi kéo Dung Tự. "Dung Tự, có phải cô ta dẫn em tới đây không?"
Câu nói này không phải hỏi Dung Tự, mà là muốn cho Dung Tự biết. Dung Tự hẳn là sẽ không cẩu huyết như loại kia, không nghe lời giải thích của nàng, sẽ không tin tưởng một màn của nàng cùng Olivia đi? Dung Tự không nói tiếp, chỉ đẩy ra tay Trình Cẩm Chi.
"Em trở về đây." Dung Tự nói.
"Chị muốn đi cùng em." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự lắc lắc đầu, vịn cửa lên xe.
Hoa Án tựa hồ cũng muốn lên xe, Dung Tự hơi chặn lại cửa xe. Nàng nhìn Hoa Án. "Tôi muốn một mình."
Dung Tự cự tuyệt Trình Cẩm Chi, đồng thời cũng cự tuyệt Hoa Án. Taxi tung bay mà đi, chỉ có Trình Cẩm Chi cùng Hoa Án đứng tại chỗ. Nếu không phải Olivia xuống xe, phỏng chừng Trình Cẩm Chi còn muốn túm tóc Hoa Án một hồi. Trình Cẩm Chi đánh nhau với Hoa Án ở trên đường rồi.
"Thả tôi ra." Trình Cẩm Chi bay nhảy trong ngực Olivia. "Hai người các cô, đều không phải thứ gì tốt."
"Trình."
"Đừng gọi tôi, cậu hài lòng rồi. Dung Tự không để ý tới tôi, các người có phải rất hài lòng rồi phải không?"
"Đồ ngốc." Hoa Án xoa xoa da đầu mình, lại niết cằm Trình Cẩm Chi. "Bộ dáng không có đầu óc này của cậu, ai sẽ yêu thích?"
"Dù sao còn tốt hơn không biết xấu hổ." Trình Cẩm Chi phản kích.
Hoa Án cười một tiếng, chút nào cũng không tức giận. "Chị cùng Dung Tự là hai người qua đường, chị không rõ ràng, Dung Tự không hẳn không rõ ràng."
"Con về rồi." Dung mẫu đang may đồ, bà quay đầu lại liếc mắt nhìn Dung Tự. "Hôm nay con không phải muốn đi gặp Cẩm Chi sao?"
"Gặp rồi ạ."
"Vậy thì tốt." Dung mẫu gọi Dung Tự, để Dung Tự giúp bà xuyên chỉ. "Nhìn ra được, Trình thúc thúc đối với con rất hài lòng. Bằng không cũng sẽ không tìm con, cho con đi nhà bọn họ."
"Vâng."
"Còn giận dỗi?"
"Mẹ."
"A?"
Dung Tự chậm rãi gối đầu lên đùi Dung mẫu. "Chị ấy cãi nhau với con rồi."
Dung Tự biết mẫu thân đến bây giờ còn không đồng ý chuyện của các nàng, nhưng là nàng thực sự không có nơi nào để kể ra. "Con không muốn cãi nhau với chị ấy."
"Con chỉ muốn vui vẻ, cùng chị ấy vui vẻ." Nét mặt Dung Tự không quá tốt.
Dung mẫu thu lại thanh âm, bà thả xuống đồ trong trong tay, giơ tay vuốt mái tóc dài của con gái. Từ nhỏ đến lớn, con gái chưa từng để bà phải bận tâm, là một đứa nhỏ hiếu thuận. Ở trường học, là học sinh ưu tú. Con bé đều có thể quyết định tất cả mọi chuyện.
Trình Hoài Nam nhận được điện thoại của trợ lí, vừa mở ra cửa phòng làm việc, liền thấy con gái xách một túi đồ ăn vặt, viền mắt đỏ ửng.
"Làm sao......" Trình Hoài Nam còn chưa nói hết, con gái đã nhào tới trong ngực ông.
"Ba, Dung Tự......"
"Dung Tự làm sao vậy?" Trình Hoài Nam đau lòng xoa mái tóc con gái.
Trình Cẩm Chi có chút thút tha thút thít đáp. "Em ấy không để ý tới con, không chịu đi cùng con. Chúng con khả năng phải chia tay."
Ôn Khởi Vân đã vào văn phòng, thấy bộ dáng mất mặt này của con gái, tay nhấc lên đóng cửa lại. So với Trình Hoài Nam không não đang đau lòng, Ôn Khởi Vân nhiều hơn là muốn cười. Đặc biệt con gái khóc nghiêm túc như vậy. Đã bao lớn rồi, còn như người bạn nhỏ ở nhà trẻ, không có đồ chơi phải về nhà khóc rống với ba mẹ.
"Ba, ba nghĩ nghĩ biện pháp. Đừng để em ấy chia tay con. Con không có chút nào muốn chia tay." Trình Cẩm Chi nghẹn ngào nói.
"Con khóc với chúng ta có lợi ích gì, đi tìm con bé, khóc với con bé." Ôn Khởi Vân nói. Nói các con tuổi quá nhỏ, nhất định phải thử. Hiện tại đau, lại tìm bọn họ khóc, khiến cho bọn họ cũng đau theo.
Trình Cẩm Chi không cốt khí khóc thút thít. "Con sợ em ấy chê con phiền."
"Con chính là dạng này mà, ầm ầm ĩ ĩ. Ba, ba nói với em ấy, con có thể thay đổi. Tuy rằng không lập tức thay đổi được, con có thể từ từ thay đổi......" Càng nói càng ủy khuất. "Em ấy nói sẽ luôn đối tốt với con, con cái gì cũng cho em ấy rồi. Em ấy không cần con, con nên làm gì......"
"Cẩm Chi." Ôn Khởi Vân lúc này mới nâng má Trình Cẩm Chi đang khóc thút thít. "Con có nghĩ tới hay không, bởi vì là con gái, vì vậy......"
Con gái vốn đã mẫn cảm, càng không nói đây là hai người con gái. Mẫn cảm phóng đại.
Trình Cẩm Chi gật gật đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì. "Nếu như Dung Tự là nam, chúng con sẽ có hài tử. Con có thể mang theo hài tử đi tìm em ấy, em ấy coi như không cần con, cũng sẽ đau lòng hài tử."
? ? ? Trên đỉnh đầu Ôn Khởi Vân mọc ra ba cái dấu chấm hỏi. Cho nên, đến cùng là Dung Tự coi trọng Trình Cẩm Chi ở điểm nào vậy?
Trình Cẩm Chi hiện tại cũng là khóc bối rối, trong đầu chỉ xoay chuyển làm sao giữ lại Dung Tự, giữ lại cảm tình "vỡ vụn" của các nàng. Ở trước mặt Hoa Án, nàng còn có thể duy trì trạng thái công kích. Nhưng đến bên cạnh ba mẹ, Trình Cẩm Chi một điểm lực công kích cũng không có. Mẹ của nàng khó nói, Trình Cẩm Chi cảm thấy ba nàng sẽ giúp nàng. Sẽ giúp nàng giữ lại Dung Tự. Trình Cẩm Chi sợ chết.
Lần này huyên náo lớn như vậy, cũng dọa sợ Trình Hoài Nam. Trình Hoài Nam không có lập tức gọi điện cho Dung Tự. Tâm tình hiện tại của con gái không ổn định như vậy, nói vậy Dung Tự cũng không khá hơn chút nào. Đến buổi tối, Trình Hoài Nam gọi cho Lý Thanh.
"Đừng lo lắng, Dung Tự rất tốt. Mới vừa đi ngủ."
Dung Tự cũng không có ngủ, nàng mở to mắt nằm nghiêng ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh Trình Cẩm Chi cùng Olivia ở trên đường. Hoa Án thành công rồi.
"Cẩm Chi có khỏe không?"
Thanh âm mẫu thân rất nhỏ, nhưng Dung Tự vẫn nghe được.
"Cũng may còn tốt." Dung mẫu nói.
Rất nhanh, Dung mẫu cúp điện thoại, lại tiến đến. Mẫu thân giúp Dung Tự kéo lại góc chăn, sâu kín hít một hơi. Tay bà vỗ nhẹ vai Dung Tự. "Ngủ đi ngủ đi, ngủ rồi, sẽ không phiền nữa."
Chờ mẫu thân ra ngoài, Dung Tự lại mở ra điện thoại của mình. Trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi chưa nhận, ngoại trừ một hai cuộc là Hoa Án, còn lại đều là Trình Cẩm Chi. Hoa Án gửi tới hai tin nhắn, là nói chuyện công việc. Nhắc tới công việc, Dung Tự liền nghiêm túc nhìn mấy lần. Hôm sau cũng trả lời trao đổi với Hoa Án. Ở quán cà phê phụ cận Dung gia, Hoa Án dẫn trợ lí đi tới.
Thời điểm trợ lí ra ngoài lấy xe, Hoa Án lại khoác tay Dung Tự. "Cậu xem ra một đêm không ngủ."
"Còn tốt." Dung Tự rút lại tay, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Hoa Án câu một chút khóe môi. Nàng cũng không cho là cách làm của mình có cái gì không đúng, nàng chỉ đang cấp cho Dung Tự một nấc thang. Nên nói là cấp cái gọi là "chân ái" một nấc thang.
Thời điểm cùng Hoa Án đi ra quán cà phê, điện thoại Trình Cẩm Chi lại gọi tới. Dung Tự liếc mắt nhìn, vẻ mặt nàng hơi do dự. Nhưng vẫn tắt điện thoại Trình Cẩm Chi. Nàng không biết Trình Cẩm chi sẽ nói cái gì, nếu như đối phương lại khẩn bất trạch ngôn, nàng nghĩ nàng sẽ rất khổ sở. Mấy động tác này của Dung Tự, rơi vào đáy mắt Hoa Án, Hoa Án câu câu khóe môi.
"Ngày mai cậu sẽ đi công ty sao?" Lên xe, Hoa Án lại kéo xuống cửa xe.