Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Type-er: Gabeo
3
Một đêm trước khi chia tay, cantin làm thêm món ăn, mỗi bàn ăn đều có một bát sườn nấu và một con cá rán. Bọn con trai làm loạn lên đòi uống rượu, các giáo viên thì ra vẻ nghiêm nghị từ chối một lúc, cuối cùng vì ăn không ngon nên mang luôn số bia chuẩn bị trước vào cantin. Bình thường giáo viên rất nghiêm khắc nhưng thực ra họ cũng đều là sinh viên quân sự, nghỉ hè mới đến doanh trại thực tập, dạy quân sự cho học sinh phổ thông là một trong những nhiệm vụ của họ. Khi không còn ở vị trí giáo viên họ cũng đều là học sinh mà thôi, chơi cũng rất cừ.
Nụ cười thân thiện vẫn không hề biến sắc trên khuôn mặt Diệp Bổng, có người nào mời rượu, anh đều uống, nhìn mấy thằng con trai trong lớp bị ép uống say mềm ra nhưng anh thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo, rạng rỡ và quyến rũ. Hai thằng con trai lém lỉnh cầm ba chiếc đũa giả làm ba nén hương, quỳ xuống nói: “Thầy vốn là bậc vô lượng vô tôn đáng kính trong truyền thuyết, xin hãy nhận tiểu tử chúng con làm đệ tử trong coi cửa chùa ạ!”
Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mình tôi là buồn bã, haiz…, nổi buồn chia ly.
Nghĩ đến cảnh ngày mai, Diệp Bổng về trường học, tôi thì lại về trường cấp 2 của mình, có muốn đi tìm anh cũng phải đi nửa vòng thành phố, hơn nữa thầy Diệp còn chưa biết khi nào quay lại dạy quân sự, tôi thầm trách cha mẹ sao không sinh tôi sớm mấy năm. Tôi ngồi ngoài cửa nhìn thầy Diệp bị các bạn nữ sinh vây kín, cái cảnh có thê thiếp vây quanh nhìn thật buồn cười, giống như một bông hoa vậy, vậy mà đối với tôi lại giả bộ là chàng lính thanh cao gì chứ?
“Đường Quả, đừng buồn nữa, mặc dù bây giờ răng sứ có thể đẹp hơn răng thật đấy nhưng răng thật vẫn tốt hơn nhiều, đừng nghiến răng nữa, em nghiến đến gãy răng rồi kìa.” Thầy Tiểu Trương cười toe toét, “Đừng nhìn tôi thế chứ, nửa tháng nay chưa phạt em nằm gập bụng một trăm cái đâu đấy nhớ.”
Tôi lườm cho tên hổ giấy ấy lúc lâu, cuối cùng cũng đành thua, mồm lẩm bẩm oán trách, “Thôi được rồi, là tôi có lỗi nên bị phạt là phải. Nhưng hôm đó Diệp Bổng giáo huấn cho tôi một trận như thế mà anh sung sướng thế cơ à?”
“Sung sướng gì chứ, chỉ là tôi hơi bị bất ngờ. Em không biết chứ, Diệp Bổng là người rắn như thép, bình thường toàn ăn hiếp bọn tôi. Cái mồm hắn thì như súng liên thanh, bắn một loạt “pằng, pằng, pằng” thì không còn người nào sống sót. Em là khắc tinh của hắn đấy, em không biết chứ, mỗi ngày mà nhìn thấy hắn cứ như gặp phải con chuột đáng ghét, chúng tôi cứ như bọn cu li theo sau hắn.” Thầy Trương kéo ghế lại gần nói chuyện, nước bọt bắn tung tóe, “Tôi bảo nhé Quả Quả…”
Tôi nghiêng mặt 45 độ ngẩng lên nhìn trời, mới nói chuyện một lúc mà đã chuyển từ Đường Quả sang Quả Quả, có làm salad cũng không nhanh đến mức đấy.
“Em muốn theo đuổi anh ta thì Trương Miên anh đây sẽ làm nội ứng cho em, mới nhìn hắn ta đã thấy chướng mắt rồi.”
Tôi lập tức quay ra nịnh nọt anh ta, nắm chặt lấy cánh tay con hổ giấy, mắt long lanh, “Anh là anh trai em! Anh, không cần nói gì nữa, chúng ta lấy trà thay rượu nào”
Trương Miên giậm chân một cái, “Anh nhận em làm em gái, Quả Quả à, sau này hãy cứ coi anh là anh trai em nhé.”
Đến tận giờ tôi mới biết tên của lão thầy Tiểu Trương mặt thớt đen sì này là Trương Miên, bố mẹ nuôi tôi quả là văn hoa, cạnh chữ mục là chữ dân, nghĩa là cần phải chăm lo phải nhìn đến dân, trời sinh đã có tướng làm bộ đội rồi. Trà đã uống ba chập, Trương Miên đã uống đến mức hai mi mắt chập lại thành một đường, tôi tận dụng ngay cơ hội này đục nước béo cò. “Anh, từ nay về sau em đã là một thành viên trong gia đình…
… (BỊ MẤT CHỮ)…
Đến tận cuối thì Diệp Bổng vẫn uống khá nhiều, mấy người lớp tôi phân nhau chiến đấu đều bị các giáo viên chuốc say hết.
Về sau, anh ngồi lại một mình ở đó giống như đứa trẻ, chẳng nói câu gì, trông đến là sợ.
Các bạn tôi đều loáng choáng hết rồi, đây một thằng say, kia một thằng say.
Tôi lại gần, định nhân cơ hội anh không tỉnh táo để ngồi cùng anh một lúc. Tôi thề là chỉ muốn ngồi cạnh anh thôi, không cần nói gì hết vì dù sao anh đang lơ mơ như thế thì có nói gì cũng chẳng nhớ được.
Nhưng Diệp Bổng bật ngờ quay đầu lại trừng trừng nhìn tôi, đôi con ngươi đen huyền to và sáng ánh lên long lanh, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện của con quỷ háo đói, trong anh giống như con mèo hoang châu Phi đang trong tư thế sẵn sang vồ mối mà tôi đã từng xem trong phim “thế giới động vật”. Tim tôi run bắn lên, bị anh nhìn vào mắt mà tim tôi cứ đập loạn lên, tôi không ngờ là Diệp Bổng đã làm một việc khiến mọi người chết lặng người như thế.
Anh đưa tay lên xoa đầu tôi, cúi xuống gần trán tôi cười, mắt chạm mắt, tôi ngửi thấy mùi lá tre tươi lẫn mùi rượu trên da thịt anh, đầu tôi như muốn nổ tung.
“Em… bé đi rồi đó…” anh nhìn tôi mơ màng.
Xung quanh không hề có mộ tiếng động, đến một tiếng thở cũng không có, không có bất kì cái gì, tôi cũng không có!
Không biết sau bao lâu tôi mới lấy lại tinh thần, tôi hét lên đẩy anh ra, anh liền chạy vụt ra ngoài. Con người này thật là hiểm ác, tôi đã hoàn toàn bị khuất phục rồi! Thế là xong! Xong rồi! Xong mẹ nó rồi! Diệp Bổng đáng chết! Đồ vô lại! Anh coi tôi là ai chứ!
Tối hôm đó lần đầu tiên tôi bị mất ngủ, đầu óc cứ chập chờn.
Sáng hôm sau, tôi vào nhà ăn sáng mà chợt thấy mình như vừa được xếp vào hàng các loài động vật cần được bảo tồn cấp quốc gia. Hôm qua chắc là anh trai tôi đã kể cho Diệp Bổng hành động kì lạ trong lúc say xỉn của anh rồi, lúc đó cũng vừa đúng đúc anh trai và anh ấy ngồi đối diện nhau cùng ăn cơm, tôi đang nhìn về phía cửa cantin, bất chợt hai ánh mắt chúng tôi gặp nhau, anh giật mình một cái, ngẩng đầu lên làm đổ bát cháo, anh lau miệng rồi chạy đi.
Một đứa con gái như tôi mà đêm qua chịu nhún nhường như thế đã quá đủ rồi, sóng gió nào tôi cũng vượt qua rồi, tôi bực mình lườm một cái cho đám giáo viên đang cười phá lên đằng kia.
Trương Miên chớp mắt hỏi tôi: “Quả Quả, ai chọc tức em thế?”
Tôi chỉ mặt từng người một, “Vừa nãy ai cười ra mặt đi, tôi sẽ nhớ mặt tất cả các người, các người chỉ coi trọng bạn gái các người thôi, chắc tôi không phải cái người nào đó đâu nhỉ.”
Một giáo viên giậm chân cười lớn, “Quả Quả, em vơ đũa cả nắm rồi đấy.”
Bọn họ hoan hỉ còn tôi thật đau lòng.
Ăn sáng xong, xe ô tô chở chúng tôi về trường cũng đến, tất cả học sinh chia tay nhau mà lòng đầy lưu luyến, tôi ngồi bên cạnh cửa số xe nhìn Diệp Bổng, anh mang vẻ mặt tươi cười đầy giả dối đưa mắt nhìn theo tiễn học sinh lên xe. Tôi tựa cằm vào cửa kính, cúi đầu tự an ủi mình ly biệt sẽ càng làm cho giây phút tương phùng thêm ngọt ngào hơn.
Lúc xe sắp chuyển bánh, Diệp Bổng chạy lại đưa tay xoa đầu tôi, tôi giật mình, anh mỉm cười nói, “Đường Quả à, sau này em hãy học cho tốt nhé, em vẫn còn ít tuổi, sau này sẽ có nhiều chàng trai theo đuổi em. Chúc em hạnh phúc.”
Tôi nhìn anh, dưới ánh đèn vàng anh như đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng dịu dàng và hiền hậu.
Lúc đó tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ hạnh phúc.
Bởi một điều Diệp Bổng đã chúc tôi hạnh phúc và tôi cũng sẽ làm anh hạnh phúc.
4
Từ nhỏ bố hỏi tôi có ước mơ gì?
Lúc đó tôi còn chưa hiểu biết gì, mõi ngày tôi lại có một ước mơ khác nhau, hôm nay ngồi viết văn thì muốn làm nhfa khoa học, ngày mai đọc một cuốn tiểu thuyết thì lại muốn làm nhà văn, có thời gian tôi đi xem dạ tiệc liên hoan mùa xuân rất hâm mộ Triệu Bản Sơn thì lại muốn làm diễn viên. Lần này sau khi trở về sau đợt tập quân sự tôi đã nói thật với bố, tôi đã xác định được ước mơ của mình, tôi muốn trở thành vợ của quân nhân!
Lão Đường và Điền mỹ nữ mắt chữ o mồm chữ a nhìn nhau hồi lâu, họ đều không sao hiểu nổi, rồi sau đó cười phá lên. Trong suy nghĩ của họ tôi vẫn chỉ là đứa con nít, không hiểu chuyện và còn ngây thơ. Thực ra tôi đã trưởng thành, đã là thiếu nữ, mặc dù kinh nghiệm còn ít nhưng con người thì phải dần chín chắn hơn, tôi không cần phải nấp sau đôi cánh của bố mẹ nữa mà có thẻ sải rộng cánh bay vượt ngàn sóng gió.
Năm lớp 12 tôi gắng học hành không để mất nửa điểm nào bởi tôi muốn làm người bên anh suốt đời.
Nếu muốn bên cạnh chăm sóc nhau cả đời, trước hết tôi phải học chịu đựng nỗi cô đơn thậm chỉ là hưởng thụ nỗi cô đơn đó.
Có Trương Miên làm nội ứng, những tin tức của Diệp Bổng tôi đều biết tường tận, ngày nào tôi cũng viết thư cho anh, không chỉ là những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày trong trường, những chuyện tương tự mà anh viết kể cho tôi còn là chuyện quan liêu kiểu học hành chăm chỉ phục vụ Tổ quốc. Nhiều lần tôi còn nghi ngờ giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi là người thân của anh, họ dường như rất thân thiết với nhau.
Nhưng cũng đúng là từ trước tới giờ, trong từ điển của tôi không có các từ như “nản lòng”, “từ bỏ”, “thất bại”. Nếu nói về ưu điểm thì đó là tính mạnh mẽ, nếu nói về nhược điểm thì tôi là đồ mặt dày. Cuối tuần nào tôi cũng nghĩ cách vào trường anh mượn cớ là đi thăm anh trai để thực hiện ý đồ của mình, đúng là mượn gió bẻ măng. Mới chưa được nửa năm mà cả khóa đó đã biết Diệp Bổng có người theo đuổi được mệnh danh là “phần tử khủng bố”. Từ đó mỗi lần tôi vào thăm anh, Trương Miên đều biết trước tình hình mà tự động tránh mặt, lần nào những người cùng phòng kí túc với anh cũng hô hào: phần tử khủng bố đột nhập, chúng tôi già cả, tật nguyền, phản kháng không nổi, an hem đâu rút quân, đồng chí Diệp ơi, tương lai Tổ quốc trông cậy hết vào anh đó!
Mỗi lần tôi vào thăm là anh đều mang bộ mặt ủ rũ, nghiến răng nghiến lợi mà cười, nhưng anh không thể chịu nổi cái lườm sắc lạnh của tôi nên cũng đành dẫn tôi đến cantin ăn cơm.
Lúc mới đầu, Diệp Bổng từ chối rất cương quyết, đặc biệt là lúc có sự theo dõi từ bốn phương tám hướng trong cantin, nhưng lâu sau thì cũng thành thói quen. Quen rồi thành tự nhiên. Sau này tôi đi gặp anh, anh đã có thể thản nhiên dẫn tôi đi qua những con đường nhựa đầy ngô đồng, vẻ mặt lặng lẽ, bình thản không hề biến sắc.
Lão Đường từng nói, không có sự nỗ lực nào là không có kết quả.
Mặc dù bình thường Lão Đường phải sống dưới sự thống trị của Điền mỹ nữ nên có đôi chút căng thẳng, làm việc cũng không thật sự tin tưởng lắm nhưng những lí luận của ông từ trước vẫn không bao giờ sai cả.
Tôi nghĩ tôi đã chen được một chân vào lãnh thổ của Diệp Bổng rồi, mặc dù là đứng trong góc đó tôi không thể đón nhận được ánh mặt trời mà chỉ có thể sống trong bóng tôi. Nhưng tôi đã sống trong thế giới của anh, sống trong hồi ức của anh, thậm chí là sống trong cuộc đời anh, tôi đã là một phần không thể xóa nhòa trong anh.
Năm đó Diệp Bổng tốt nghiệp đại học, tôi học lớp 11, anh thi đỗ thạc sĩ học viên chỉ huy quân sự. Nhưng Trương Miên tốt nghiệp xong thì đi làm bộ đội, hôm tiễn anh lên xe tôi đứng ở bến ôm anh khóc thút thít, nước mắt nước mũi giàn giụa trên áo anh. Diệp Bổng kéo tôi xuống dúi đầu con bé láu cá nghịch ngợm nói: “Cậu yên tâm đi, sau này tớ sẽ chăm sóc Đường Quả như em gái.”
Anh cả Trương Miên hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn còn sụt sùi, mắt đỏ hoe nói, “Quả Quả, em phả nghe lời Diệp Bổng đấy, nếu hắn mà có ức hiếp gì em thì cứ gọi điện cho anh nhé.” Tôi chỉ biết khóc mà thôi, không làm sao nín được, cứ ôm lấy Diệp Bổng, nước mũi chảy ướt cả áo anh. Hôm đó anh thật dịu dàng, nhẫn nại với tôi, anh nói: “Xem kìa em vẫn còn nặng tình thế cơ à.”
Rất lâu sau đó tôi mới biết anh thích những người có tình có nghĩa vì anh cũng là người như vậy.
Nhưng tôi không hề nói cho anh biết rằng, hôm đó tôi khóc nhiều như thế chỉ vì quá buồn, vì tôi biết sau khi anh học xong thạc sĩ cũng phải ra đi, rời xa nơi này giống như Trương Miên đã rời xa. Cho dù là đi đâu chăng nữa thì khoảng cách cũng khong còn là một chuyến tàu. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Dù chúng tôi có sống cùng trong một thành phố thì cũng không thể thường xuyên gặp nhau được, nghĩ đến việc anh ở bên kia thành phố, ngẩng đầu lên đều chung trời, chung mây, chung bầu khí quyển tôi còn thấy yên tâm hơn một chút.
Tôi thì không thật thà như Diệp Bổng, yêu anh khiến tôi học được cách bày trò suy tính. Sau khi Trương Miên đi, anh luôn chăm sóc chu đáo tôi như lời anh đã hứa với Trương Miên. Những tin nhắn của tôi anh đều đáp lại, không hề có chút gì là nhắn cho có lệ cả, thỉnh thoảng có câu chuyện cười nào hay anh còn gửi cho tôi nên tôi đem ghi lại những tin nhắn của anh vào một cuốn sổ nhỏ. Tôi ghi lại từ những cảm thán đơn giản nhất đến những hình mặt cười, ghi lại tất cả thời gian và thời tiết.
Về khoản này thì toi quả là rất thông minh, thành thục, tôi muốn lưu giữ tất cả những gì mà ngườ tôi yêu gửi cho tôi, đối với người khác đó chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng đối với tôi đó là một niềm hạnh phúc, là những tháng ngày không gì đánh đổi được.
Sau khi vào lớp 12 tôi chẳng còn cuối tuần nữa, tôi cũng không thể đến thăm anh được. Nhưng Diệp Bổng dường như đã quen với sự xuất hiện của tôi, tôi không đến tìm anh thì anh xin nghỉ ra ngoài đến thăm tôi, còn mang theo một đống đồ ăn rất ngon, tôi nghi ngờ anh bị hội chứng Stockholm (một hội chứng mà người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ trạng thái căm ghét sang quý mến). Nhưng lúc mà anh hứa dẫn tôi đi xem phim nếu tôi thi đạt điểm cao trong top 5 của lớp, tôi cầu nguyện cho anh sẽ không bao giờ hồi phục.
Về phương diện nào đó thì Diệp Bổng có điểm rất giống Lão Đường, rất thích dùng mồi dụ dỗ để cổ vũ tinh thần chiến đấu của tôi. Giống như khi bạn muốn con lừa chăm chỉ làm việc thì hãy treo một củ cà rốt trước mặt nó.
Nhưng trong lòng tôi vẫn không thể hiểu được, cho dù Diệp Bổng có đối với tôi tốt như thế nào thì anh cũng chỉ coi tôi là một đứa con nít. Cho dù bao lần toi nói thích anh, bao lần tôi nói yêu anh, nói không lấy anh thì sẽ không lấy ai khác nhưng anh chỉ cười tít mắt xoa đầu tôi, địch vừa đến anh đã đổ nước đầy sàn, tôi vẫn không thể chiếm được trái tim anh.
Bạn gái của Diệp Bổng tên là Trác Nguyệt, nhà báo của một tòa soạn nào đó.
Bố của Diệp Bổng và Trác Nguyệt đều là quân nhân, chị ấy hơn anh ba tuổi, từ nhỏ đã cùng lớn lên trong khu nhà tập thể quân đội, là thanh mai trúc mã thân thiết vô cùng. Mẹ của anh là giáo viên trường cấp 3, anh được giáo dục chu đáo, năm mười ba tuổi được trường cấp 3 phá lệ nhận vào học cùng lớp với Trác Nguyệt. Ba năm cấp 3 ấy họ luôn đi với nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm rồi cùng nhau về nhà, vậy là tình yêu giữa họ cứ tự nhiên đơm hoa kết trái.
Tôi nhìn thấy trong ví của Diệp Bổng có một tấm ảnh chụp chung với Trác Nguyệt, anh mặc quân phục, chị ôm cổ anh, trong rất tươi tắn, chị ấy cũng không phải xinh đẹp cho lắm nhưng nụ cười lại khiến người khác rất thoải mái, hai người họ mặt kề mặt cười khoái trá. Tôi ghen đến quặn lòng, tuần nào báo của chị ra tôi đều mua hết, tìm đọc những bài viết của chị.
Đọc văn của chị tôi cảm nhận chị là người hiền lành, nhân hậu, còn là người của công chúng, người của công việc. Khoảng cách sáu tuổi giữa tôi và chị như càng xa hơn, tôi chỉ được cái trẻ hơn còn đâu chẳng có gì có thể sánh bằng chị. Hạnh Tử nói phong cách mạnh mẽ đàn ông của tôi đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự trưởng thành trong suy nghĩ.
Vậy là sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi cầm bảng thành tích loại giỏi thi đỗ vào học viên y học thành phố chuyên ngành y học lâm sàng.
Hạnh Tử biết tôi chuẩn bị được cầm dao phẫu thuật, bước vào hàng ngũ những người mang thiên chức áo trắng, nó buồn đến lặng người cầu trời khấn Phật bốn phương: “Bồ Tát linh ứng, người mau cứu rỗi chúng sinh đi, Quả Quả mà rat ay thì người ta không tử cũng phế.”
Tôi tức sôi máu, “Chắc là cậu học tiếng Pháp trong trường ngoại ngữ thì sau này đứng mời chào khách Tây cho những quán cà phê ở đại lộ Champs Elysees, Paris nhỉ, liệu có thể cho phép Đường Quả đây ra tay cứu người không?”
Bây giờ nghĩ lại, lần tập quân sự năm lớp 10 tình cờ gặp Diệp Bổng là một bước ngoặt quan trọng trong đời tôi, nhưng sau khi học đại học năm nhất tôi lại có bước ngoặc thứ hai, có một điểm chung giữa chúng là cả hai đều có liên quan đến Diệp Bổng.
Có thể nói tình yêu quả là một điều khó đạt được, nó có thể biến một người thông minh thành một kẻ ngu đần, biến một kẻ ngu đần thành một kẻ vô tích sự.