Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai giờ chiều, sân vận động, nhà thi đấu, khắp nơi đều có khẩu hiệu, tiếng cổ vũ và tiếng reo hò.
Đại hội thể thao quý này của trường đại học sắp khai mạc, học viện thể thao và các đội thể thao đều đang luyện tập chăm chỉ.
Tần Thanh Vân lợi dụng thời gian rảnh của đợt huấn luyện gian khổ, trốn vào tủ quần áo, ra sức lướt tin trong nhóm, bổ sung đường.
"Ghê thật, trong nhóm toàn là chuyên gia đẩy thuyền!"
Quy mô nhóm CP của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình càng ngày càng lớn, nhân tài càng ngày càng nhiều.
Các nữ sinh của đội nhiếp ảnh ngày nào cũng đi theo chụp, chụp được rất nhiều ảnh "tương tác thân mật" của hai người họ khi luyện tập, thi đấu.
Vốn dĩ chỉ là một động tác tương tác qua lại bình thường, cũng bị bọn họ dùng tám lớp kính hiển vi mà tìm thấy đường.
Có người phụ trách thu thập "chứng cứ", có người phụ trách phân tích giám định, còn có người phụ trách làm sáng tác nghệ thuật lần hai.
Tần Thanh Vân cùng với bọn họ ở trong nhóm, nằm yên dưới đáy hố, mỗi ngày đều vào ăn đường để chống đỡ hiện thực tàn khốc.
Chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi này có thể khiến anh quên đi bản thân đang phòng nghỉ của đội điền kinh, có thể khiến anh tạm thời quên đi bản thân sẽ phải tiếp tục huấn luyện đặc biệt.
Khoé miệng Tần Thanh Vân bất giác nhếch lên, dáng vẻ hạnh phúc tràn trề làm dấy lên sự nghi ngờ của Nghiêm Thừa Phong.
Anh đã sơ suất rồi, quên mất đây là nơi tất cả thành viên đội điền kinh đều có thể vào, quên mất là Nghiêm Thừa Phong cũng ở.
"Hở? Xem gì mà vui vậy? Để tôi xem thử xem? Là bí quyết nâng cao tốc độ sao?"
Nghiêm Thừa Phong đột nhiên từ phía sau sáp đầu đến, cằm suýt nữa thì đặt lên vai anh, doạ Tần Thanh Vân nhảy dựng cả lên.
Nghiêm Thừa Phong bị vai của anh đập mạnh một cái vào cằm, đau đớn ôm cằm, nghi ngờ nhìn anh.
Tần Thanh Vân lập tức tắt điện thoại đi, nhét vào trong túi: "Chạy bộ anh có thể quản, nhưng đời sống riêng tư của tôi không đến lượt anh phải quản nhỉ, đàn anh?"
Cái gì mà bí quyết nâng cao tốc độ, có thứ như vậy, ông đây còn phải bị anh ngày ngày bắt huấn luyện gian khổ như thế à?
Tần Thanh Vân tức giận bĩu môi, cầm một chai nước lên, bổ sung nước xong thì chuẩn bị chạy mười vòng.
Không mở được nắp chai?
Tần Thanh Vân thở dài, thể lực toàn thân của anh đã bị hai chân vắt kiệt rồi ư?
Nghiêm Thừa Phong chặn ngang đoạt lấy chai nước, mở nắp đưa tới trước mặt anh, ánh mắt lại nhìn về nơi anh giấu điện thoại.
"Rốt cuộc là cái gì mà giấu giấu giếm giếm, bạn gái à?"
Tần Thanh Vân phun ra ngụm nước: "Chậc, trong đầu đàn anh thế mà lại có tình cảm nam nữ cơ à? Tôi cho rằng trong đầu anh chỉ có chạy bộ thôi chứ.
"
Tần Thanh Vân nhìn dáng vẻ tò mò của anh ta, cố ý trêu chọc, còn cầm điện thoại ra giả bộ quay video: "Đúng vậy, tôi vừa gọi video call với bạn gái, nào nào, để bạn gái tôi nhìn đàn anh đáng kính của tôi một cái.
"
Nghiêm Thừa Phong đen mặt, đẩy điện thoại của anh: "Hét giờ nghỉ rồi, ra ngoài huấn luyện!"
Nghiêm Thừa Phong nhất đinh là độc thân cẩu, còn là loại độc thân cẩu vô cùng đáng thương ngược không nổi.
Đều là độc thân cẩu, Tần Thanh Vân tìm được cảm giác ưu việt từ trên người Nghiêm Thừa Phong, ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ mà chạy ra ngoài.
"Một vòng, Tần Thanh Vân, giữ nhịp thở đều, bước chân cũng không được quá nhanh.
"
Huấn luyện viên đứng ở bên sân hét, Tần Thanh Vân từ trước mặt Nghiêm Thừa Phong chạy qua, lặng lẽ liếc anh ta một cái.
Nghiêm Thừa Phong một mặt đau khổ, lông mày nhíu chặt, có vẻ chuyện anh có bạn gái với anh ta là một đả kích lớn.
Nghiêm Thừa Phong chắc chắn không ngờ được, bản thân mỗi ngày đều túm anh huấn luyện như địa ngục mà vẫn có thể quen được bạn gái.
Mà anh ta thì cô đơn không ai yêu.
Tần Thanh Vân vừa nghĩ đến tâm trạng hiện giờ của Nghiêm Thừa Phong, diễn biến tâm lý ngưỡng mộ, đố kị, hận đối với việc anh có bạn gái thì mừng thầm, chân cũng bay lên rồi.
Không chạy theo nhịp, quá vội, mặt trời lại làm cho nhịp tim và nhiệt độ, Tần Thanh Vân đột nhiên cảm thấy trọng tâm người không vững nữa.
Tần Thanh Vân có chút hối hận, buổi sáng không ăn hết luôn hai phần bữa sáng, mà tốt bụng giữ lại cho Uyển Lãng Thiên một phần.
Vừa rồi khi nghỉ ngơi, anh quên mất không ăn bánh quy mà chỉ mải ăn đường.
Bây giờ chạy đi chạy lại, dưới cái nắng như thiêu như đốt, anh chỉ cảm thấy loá mắt, choáng đầu, chân không có sức, cả người lảo đảo về phía trước.
May mà cơ thể anh biết tự bảo vệ mình, thoáng một cái hướng về sân cỏ bên cạnh đường chạy mà ngã xuống.
Nghiêm Thừa Phong lo lắng chạy tới, việc đầu tiên làm là kiểm tra xem chân của Tần Thanh Vân có bị trẹo.
"Cậu xem, cứ cố cùng bạn gái nói chuyện video call, yêu đương, giờ lại phân tâm, thất thần?"
Tần Thanh Vân oan ức, còn không phải do lòng hiếu thắng làm hại, giả vờ đùa mình có bạn gái, giờ liền "hiện thế báo" rồi?
Hiện thế báo thì cũng thôi đi, lại còn bị Nghiêm Thừa Phong lấy lời nói dối này để lên án anh.
Tần Thanh Vân phồng miệng, cũng không thể giảo biện, rốt cuộc thì là anh nói dối trước.
Bây giờ cũng không thể nói, "Tôi không có bạn gái, cũng không phải nhớ bạn gái, thất thần mà ngã", đây không phải là tự vả mặt "ba ba" sao?
"Nghiêm Thừa Phong, người bình thường chung quy sẽ nghĩ đông nghĩ tây, sao có thể một lòng một dạ chứa một việc? Anh cho rằng mọi người đều giống anh sao, từ trong ra ngoài chỉ có chạy.
"
Tần Thanh Vân dùng ngón tay chỉ vào ngực Nghiêm Thừa Phong: "Tôi rất tò mò, quả tim này của anh lúc nào mới có thứ khác ngoài việc chạy bộ?"
Nghiêm Thừa Phong bỗng chốc ngơ ra, cả người mất tự nhiên mà ngửa ra sau một chút, tránh đi ngón tay của Tần Thanh Vân.
Trong tim anh luôn chứa đựng cái khác mà.
Trong tim anh sao có thể toàn là chạy chứ?
Trong tim anh, rõ ràng toàn là người mà khi chạy rất đáng yêu, rất đẹp trai - Tần Thanh Vân.
"Không bị sao thì đứng lên, có thể tự đi không? Hay là muốn tôi cõng cậu về?"
Nghiêm Thừa Phong đứng dậy, không tiếp lời, chỉ duỗi tay về phía Tần Thanh Vân.
Tần Thanh Vân vừa cười vừa đập tay anh ta xuống: "Tất cả là nhờ đàn anh huấn luyện tốt, tôi phản ứng nhanh, tự bảo vệ tốt bản thân, nên không bị thương.
"
Nghiêm Thừa Phong đứng thẳng người, cõng ánh dương nhìn Tần Thanh Vân vẫn đang ngồi bãi cỏ.
Tần Thanh Vân có ảo giác, Nghiêm Thừa Phong luôn đen mặt, trang nghiêm, dường như cười rồi, cười vô cùng dịu dàng.
.