Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thực sự thì những gì văn võ bá quan thảo luận ngày hôm nay hắn cũng chả thèm để tâm, nhưng có một điều làm hắn vô cùng bực tức. Văn Thái Sư vừa chiến thắng trở về sau cuộc chiến với Quỷ Phương ở phía bắc. Bọn người này chỉ chăm chăm vào việc tổ chức tiệc linh đình để cảm tạ thần linh, thánh tổ Thành Thang bảo trợ, giúp nhanh chóng dẹp yên phản loạn. Ta khinh, nếu thánh tổ Thành Thang có linh thì còn mất nước vào tay Cơ Phát sao? Các người tạ ơn thần linh để sau này bọn hắn cùng Cơ Phát thảo phạt các ngươi sao? Cái các ngươi cần là biết ơn những người như Văn Thái Sư và các chiến sĩ đã anh dũng ngoài sa trường kia kìa. Mặc dù trong lòng cảm thấy bực tức nhưng hắn cũng chả dại mà phác tác ra ngoài, hắn biết người xưa rất coi trọng thần thánh, nếu hắn dám ý kiến có khi tội còn nặng hơn cả khi quân phạm thượng nữa. Vứt cái vô đề này qua một bên, cái làm hắn chú ý đến chính là hôn sự của Hoàng Phi Yến với sư huynh hắn. Hoàng Phi Yến là em gái của Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, sau này vì Hoàng Phi Hổ đầu phục quân Chu nên đã bị chính tay Trụ Vương giết chết. Chậc, vị sư huynh này đúng là sung sướng a, đã có hai người vợ như hoa như ngọc hết lòng hầu hạ, bây giờ còn sắp có thêm một bà vợ bé nữa.
_Đệ làm ơn đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa được không?
Ngồi trên xe ngựa, Tử Tân hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt gian tà của Hoàng Minh.
_Hắc hắc, sư huynh, chúc mừng huynh a, nghe bảo Hoàng tẩu là một cô gái rất xinh đẹp a.
Hoàng Minh cười cười nói.
_Xinh đẹp thì đã sao? Nàng cũng không thể được chọn ý chung nhân cho bản thân mình được.
Tử Tân chán nản nói.
_Vậy tại sao huynh lại không từ chối.
Nhìn Tử Tân vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Minh cũng không cười đùa như trước nữa.
_Nếu như ta làm được ta nhất định sẽ làm, nhưng thật sự, cuộc hôn nhân này cũng chỉ nhằm để củng cố thực lực của hoàng triều mà thôi. Chỉ hi vọng ta có thể bù đắp một phần nào đó cho nàng ta.
Hoàng Minh biết những lời này của Tử Tân là thật lòng. Bản thân hắn cũng biết Tử Tân không mấy coi trọng những hôn nhân mang tính chính trị như vậy, Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng như vậy, bởi vậy Tử Tân luôn hết mực yêu thương 2 người vợ của mình. Chính điều này làm Hoàng Minh hoàn toàn không thể hiểu được, đây còn đâu bong dáng một Trụ Vương dâm ô được miêu tả trong sách vở nữa. Vỗ vai Tử Tân, hắn an ủi.
_Sư huynh đừng lo, Hoàng tiểu thư lấy được phu quân như huynh là rất hạnh phúc rồi.
_Ha ha, được rồi, vấn đề của ta tạm không nhắc đến nữa. Hay nói đến chuyện của ngươi đi.
Tử Tân khoát vai Hoàng Minh cười nói.
_Ta? Có gì để nói sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi.
_Tuổi đệ cũng không còn nhỏ nữa, bằng tuổi ngươi ta đã có 2 đứa con rồi đấy, ngươi còn không mau tính chuyện chung thân đại sự của ngươi đi.
_Ta xin, thật sự thì lúc này ta chỉ muốn chuyên tâm vào việc tu luyện thôi.
_Suốt ngày chỉ biết tu luyện, ngươi không cảm thấy nhàm chán à?
_Sư huynh con cũng có ý đúng đấy, ta thấy nếu con thành gia lập thất có khi sẽ tốt hơn nhiều.
Kiếm Tu ngồi một bên cũng cười nói vào.
_Sư phụ, ta thực sự chỉ muốn tu luyện thôi, còn cái đó thì tùy duyên đi.
Thấy cả hai người cùng công kích, Hoàng Minh cũng chỉ buông ra được một câu như vậy thôi.
_Sư đệ, tối nay là yến tiệc mừng Văn Thái Sư chiến thắng trở về, hay là ngươi đi cùng ta với sư phụ tới đó, nếu hợp nhãn với tiểu thư nhà nào, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
_Ta xin, huynh nhìn ta giống kẻ vô dụng lắm sao. Tán gái á, huynh còn kém xa ta nhiều lắm.
Hắn cười cười nói.
Buổi tối hắn cùng với sư phụ và sư huynh đi vào trong thành dự yến tiệc. Đây là lần đầu tiên Hoàng Minh tham gia vào yến tiệc như thế này, đúng là được mở rộng tầm mắt. Đế Ất trước quần thần phát biểu, nôm na là cảm tạ thần linh, thánh tổ Thành Thang đã phù hộ giúp đẩy lui được quân phản loạn. Mặc dù không đồng tình nhưng hắn cũng chỉ cam lòng im lặng ở một bên lắng nghe thôi. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn kỹ Văn Trọng. Văn Thái sư là nguyên lão hai triều, năm nay đã hơn 50 tuổi, tướng mạo uy nghiêm, hai mắt có thần, cả người tỏa ra khí chất phi phàm mà người thường không có được. Hoàng Minh thầm tiếc cho một người như Văn Trọng, đến cuối cùng cũng không thoát được tai kiếp ở Tuyệt Long Lĩnh. Ngồi ở phía dưới Văn Trọng là một vị tướng quân trẻ tuổi, mắt phượng mày ngài, để râu ngắn, chính là Hoàng Phi Hổ. Đây chính là một trong những đại công thần trong việc chinh phạt Trụ, hắn muốn sớm kết giao với người này, hi vọng có thể lôi kéo hắn ở lại nhà Thương.
Đế Ất phát biểu xong cũng là lúc yến tiệc chính thức được bắt đầu. Sơn hào hải vị được đưa lên, mặc dù ẩm thực thời cổ đại không phát triển như thời đại của hắn nhưng những thức ăn ở đây khiến hắn vô cùng hài lòng.
_Phụ hoàng, lần trước tam đệ tại Phi Vân Các biểu diễn một màn “thác lương hoán trụ”. Hôm nay là ngày yến tiệc chiêu đãi quần thần, đúng lúc sư đệ của tam đệ xuất sơn, ta tìm một vài tên võ sĩ đến đọ sức với sư đệ hắn một phen, vừa trợ tửu hứng và cũng cho chúng ta được mở mang tầm nhìn xem nhị đồ đệ của Kiếm Tu Quốc Sư như thế nào.
Người lên tiếng chính là Vi Tử Diễn. Từ trước đến nay hắn đều si mê Hoàng Phi Yến nhưng không được đoái hoài tới, nay mĩ nhân lại được gả cho tam đệ, người mà hắn căm hận nhất. Mặc dù trước giờ có đấu đá nhưng đều là hắn chịu thiệt, bây giờ hắn muốn nhân cơ hội này làm xấu mặt sư đệ của tam đệ, xem như trả bớt những uất ức trong lòng bấy lâu. Mặc dù hắn không biết sư đệ của tam đệ lợi hại ra sao, nhưng nhìn kĩ thì chẳng có bao nhiêu uy hiếp cả, nhưng võ sĩ hắn mang về là những võ sĩ uy dũng nhất phía bắc, bất kì ai trong bọn họ cũng đều có thể đánh bay được tên sư đệ yếu đuối kia của tâm đệ.
Đang thưởng thức món ăn ngon bên này, Hoàng Minh cũng vô cùng ngạc nhiên. Hắn biết giữa Tử Tân và hai người huynh đệ của mình không được hòa hợp, vì vương quyền mà tranh giành đấu đá nhau. Nhưng hắn tuyệt không nghĩ được tại sao Vi Tử Diễn lại nhằm vào hắn.
_Tại hạ Vi Tử Diễn, không biết xưng hô với vị đạo trưởng kia như thế nào?
Thấy Hoàng Minh không lên tiếng, Vi Tử Diễn cảm thấy hơi bực tức nhưng không tiện phát tác.
_Tại hạ họ Tần, tên Hoàng Minh, bất quá chỉ luyện qua một chút võ công, không xứng đáng với hai chữ “đạo trưởng”.
Hoàng Minh khiêm tốn đáp. Hắn thật sự không muốn đôi co vấn đề này, càng không muốn lên đài đấu, hắn chả dư hơi để đi làm người biểu diễn mua vui cho người khác cả.
_Đạo trưởng quá lời rồi, đạo trưởng là đệ tử của Quốc Sư thần thông quảng đại, nào có thể chỉ biết một chút võ công kia chứ, hay là đạo trưởng không dám lên?
Thấy Hoàng Minh không có vẻ như là muốn đấu, Vi Tử Diễn thầm khinh bỉ trong lòng.
_Nhị ca, sư đệ của ta thực sự không lên đấu, nếu không hay để ta tiếp người của huynh.
Thấy tình hình căng thẳng, Tử Tân lên tiếng giải vây.
_Tam đệ, chúng ta đã được nhìn qua sức mạnh của ngươi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn xem thực lực của sư đệ ngươi là như thế nào thôi. Chẳng lẽ đồ đệ của Quốc Sư lại là một kẻ hèn nhát không ra gì sao?
Vi Tử Diễn châm chọc.
_Ngươi…
Đang định phát tác thì Tử Tân được một bàn tay ngăn lại.
_Sư huynh việc này để đệ lo.
Hoàng Minh nhỏ tiếng nói với Tử Tân.
_Nếu như mọi người đã có lời mời, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy.
_Được, vậy xin mời đạo trưởng bước lên phía trước.
Nói rồi Vi Tử Diễn kêu người cho gọi các võ sĩ của hắn vào. Nhìn thân hình đồ sộ của những tên này khiến Hoàng Minh chặc lưỡi. Bọn này ăn gì mà to khủng khiếp, nhìn những tên này so với hắn giống như người khổng lồ so với tí hon vậy. Nhưng mặc dù vậy Hoàng Minh vẫn tự tin với thực lực của bản thân, với tấm thân kim cang bất toại cộng với những võ công hắn đã tu luyện, cho dù có vài tiên nhân phổ thông hắn vẫn có thể đánh được một trận chứ đừng nói những tên người thường này.
_Các ngươi lên hết một lượt đi cho ta đỡ tốn thời gian.
Nhìn những tráng hán cao to vạm vỡ, Hoàng Minh đưa ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích.
Như đã động tới lòng kiêu ngạo của họ, những tráng hán lập tức giận dữ. Đối với họ tên trước mặt chẳng khác nào một đứa con nít, chỉ cần một quyền là có thể đánh bay được hắn, nhưng tên này lại dám cuồng ngôn khiêu khích bọn họ. Một tráng hán lao tới tung một quyền to vào người Hoàng Minh. Những tưởng người nhỏ bé đó sẽ né tránh, nhưng hắn vẫn hoàn toàn đứng đó. Mắt thấy quyền đầu của tráng hán sắp trúng vào người Hoàng Minh, mọi người đều hoảng sợ, một người nhỏ bé như vậy nếu trúng quyền đó không chết cũng bị thương nặng a. Trong lòng Vi Tử Diễn như nở hoa, đúng rồi, đánh chết hắn đi.
Nhưng cảnh tượng chàng trai nhỏ bé bị đấm bay đi không diễn ra. Khi quyền của tráng hán sắp chạm tới liền bị bàn tay của Hoàng Minh chặn lại.
_Hắc hắc, hình như ngươi chưa xuất toàn lực thì phải. Giờ thì xem đây.
Mỉm cười trêu chọc tráng hán, Hoàng Minh đưa chân lên đá thẳng vào bụng của tráng hán nọ khiến cả người hắn bay ngược về sau. Nặng nề rơi xuống sàn, hốc mắt tráng hán nọ trắng dã, đã bất tỉnh. Đấy là Hoàng Minh còn nhẹ tay, nếu không thì có lẽ một cước đó cũng khiến cho tráng hán kia tàn phế cả đời.
Bên kia, những tráng hán khác nhìn thấy một người của mình nhanh chóng đã bị đánh bay thì lập tức ngạc nhiên. Họ biết được thực lực của đồng bạn mình, nếu một cước có thể đá bất tỉnh được hắn thì con người bé nhỏ kia kinh khủng đến mức nào. Bọn hắn cũng không tin là đồng bọn hắn đang diễn trò, bọn hắn đã được Vi Tử Diễn ra lệnh là đánh cho tên trước mặt tàn phế. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, bọn hắn không còn dám khinh thương cái tên nhỏ bé trước mặt nữa.
_Vẫn quy tắc như cũ, các ngươi lên một lượt đi.
Nhìn những tráng hán không có động tĩnh, Hoàng Minh lên tiếng.
Đúng, tất cả cùng lên. Ở đây bọn họ có hơn mười người, nếu tất cả cùng lên có thể sẽ áp chế được gã quái vật trước mặt.