Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiệc rượu được tổ chức ở một khu biệt thự sang trọng rộng rãi nằm ở ngoại thành. Nơi đây có phong cảnh đẹp, ánh đèn vừa đủ không chói mắt, nhạc nhẹ nhàng êm tai. Có nhiều khu như quầy rượu, quầy hoa quả, và rất nhiều đồ ăn tây, có cả khu giải trí điện tử, khu nhảy khiêu vũ,...
Tiệc rượu này hằng năm đều được tổ chức kéo dài ba ngày, không tìm được chủ nhân của buổi tiệc này, đây cũng là điểm gây hứng thú cho mọi người, thẻ tham dự được gửi tới cho các doanh nhân trong nước.
Các doanh nhân tham dự đại đa số là người trẻ tuổi hoặc tầm trung, rất có danh tiếng.
Trác Phùng đến cùng Trác Nhiên nhưng hai anh em nhà này không bao giờ cùng nhau ở một chỗ, hôm nay cũng không ngoại lệ, Trác Nhiên luôn tách rời anh mình.
Trác Phùng đi đến một con suối nhân tạo, ngồi xuống ghế trúc, cậu ta vẫn luôn là thích cảm giác được hưởng thụ. Cố Phi Yến hôm nay cũng đến, vô tình nhìn thấy Trác Phùng nên đến ngồi kế bên.
"Thật tình cờ, cố vấn Trác."
Trác Phùng nhìn thấy người này đột nhiên lại nhớ đến Lâm Bối Na, không hiểu tại sao lại vậy, anh nhếch môi, nâng ly rượu lên: "Gặp tại đây cũng là điều dễ hiểu, mời cô, Cố tổng."
Cố Phi Yến gật đầu cười một cái, cùng nâng ly rượu lên uống.
"Anh không thích bên trong?"
"Có gì đáng thích hay không thích?"
Chị em nhà họ Lâm cũng tình cờ đi ngang qua, bỗng bước chân dừng lại, Lâm Bối Na quay qua phải, ánh mắt lộ tia sáng phức tạp, khóe môi khẽ cong, nụ cười mị hoặc lòng người của cô xuất hiện.
"Giám đốc Cố, cố vấn Trác, hai người đều ở đây sao, thật có duyên."
Biết ngay mà! Trác Phùng thầm rủa trong lòng, thù cũ còn chưa báo đâu, bây giờ cô còn lởn vởn trước mặt tôi như thế, trêu ngươi à?
Lâm Bối Y vỗ vai chị mình, lên tiếng: "Em lại đằng kia."
Lâm Bối Na gật đầu với em mình rồi ngồi xuống ngay ghế bên cạnh Trác Phùng, giờ đây Trác Phùng ngồi ở giữa hai người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, quen biết nhau có thể là thân thiết, hắn không hề nghĩ đến chuyện nào khác ngoài việc nghĩ có phải mình sắp bị đem đi xử tử rồi không đây?
"Tôi ngồi đây không phiền chứ, cố vấn Trác?"
Trác Phùng miệng thì cười nhưng lòng thì đang gào thét cả trăm chữ rất phiền.
"Không không. Cô cứ tự nhiên, đến đây thì phải thoải mái chứ." nhưng tôi sao lại khổ thế này?
Lâm Bối Na nhìn nét mặt của Trác Phùng, lòng dạ lại vui tươi, nói: "Cố vấn Trác và cô Cố đây cứ tiếp tục chuyện còn đang dở, tôi chỉ ngồi đây ngắm cảnh thôi."
Trác Phùng nhíu mày, cảnh cái gì giờ này nữa chứ? Dù cảnh có đẹp đến đâu thì cũng chẳng thể ngắm vào giờ này nữa rồi, thích nghe chuyện thiên hạ thì có.
"Lâm tổng thật có nhã hứng!"
Lâm Bối Na mỉm cười, "Anh quá khen rồi!"
Khen? Ông đây nói ra từ nào có ý khen chứ?
...
Lâm Bồi Y cũng gặp không ít người quen, trong đó có Mã Tự, bạn học bên kinh tế, ngành thứ hai mà hồi đó cô theo học.
Lục Kiên vừa bước vào thì không biết phải đi đâu, lang thang một buổi cũng đã chào hỏi kha khá người quen và đối tác làm ăn.
Vô tình nhìn thấy Lâm Bối Y đang đứng trò chuyện với Mã Tự, sau khi xác nhận đây không phải là chị gái Lâm Bối Na, mà chính xác là Bối Y, lòng dạ Lục Kiên lại một phen tức giận.
Cái gì mà sang Úc, cái gì mà công việc, chỉ toàn lừa người, lừa bịp, lừa đảo mà thôi!
Sau khi một hồi cười nói cùng Mã Tự, cuối tùng cũng nói lời tạm biệt, Lâm Bối Y quay người đi thì nhìn thấy Lục Kiên đứng sừng sững ở đó nhìn mình từ bao giờ.
"Anh cũng tham dự à?"
Lục Kiên cười lạnh một cái, nhướng mày đáp: "Tôi có mặt ở đây là điều dễ hiểu hơn sự có mặt của một số người nào đó."
Hắn tiến tới gần hơn, giọng hờn trách: "Hãy nói cho tôi biết là tôi không đặt niềm tin sai chỗ."
"...." Lâm Bối Y đặt ngay dấu chấm hỏi lớn lên gương mặt vô tội của mình.
"Tôi cái gì cũng tin tưởng em, từng câu một em nói ra, tôi đều tin và ghi nhớ, nhưng hóa ra chỉ toàn là do em đùa giỡn."
Lâm Bối Y tự dưng co rút khó chịu với những lời mà hắn nói.
"Anh lại nỗi điên cái gì vậy?"
Lục Kiên cười khẩy, "Điên? Trước nay em có bao giờ dùng thái độ tĩnh táo để nhận xét về tôi không?"
Càng nói cậu càng không hiểu đầu đuôi câu chuyện mà hắn đang đề cập, cô chỉ biết lời nói ra đều mang tâm ý trách móc. Vẫn là không thể che giấu nhược điểm, cô bắt đầu mất kiên nhận, hất cằm nói: "Nói rõ đi."
"Em tự biết bản thân đã làm gì."
Tôi đương nhiên làm gì đều minh bạch, có trời đất chứng giám. Cô bất cần, "Thế thì tôi đi trước."
Thái độ đó của cô khiến hắn càng bứt rứt, nghĩ đến cảnh mối quan hệ của hai người càng có khoảng cách hơn thì không thể chịu được, tâm tình đành dịu đi vài phần, kéo tay cô lại.
"Đúng rồi, tôi chấp nhận mình điên rồ."
Lâm Bối Y càng không hiểu tình hình gì đang xảy ra.
"Vì chuyện gì?"
"Em nói tối nay bận, là sang Úc."
Lâm Bối Y hoàn toàn đã rõ!
"Có chuyển biến khác, không cần phải đi nữa. Mà tại sao tôi phải giải thích cho anh nhỉ?"
Hắn nghe xong liền vui vẻ nhưng mặt vẫn giữ nguyên nét lãnh đạm không đổi.
...
Nói chuyện một buổi cũng không thể hòa hợp được giữa Trác Phùng và Lâm Bối Na, ngoài mặt thì giữ giao hảo nhưng lời nói ra đều có gai đâm chích nhau, bụng dạ thật hẹp hòi khiến người ngồi bên là Cố Phi Yến cũng phải thấy khó hiểu, nhưng trong lòng lại có cảm giác giữa bọn họ rất để ý đến nhau.
___viết bởi AnNi, wattpad: _lilys_ttnn