Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Bối Y vừa về đến nhà thì cha gọi vào phòng để nói chuyện.
Cuộc đối thoại lần này là về việc đi xem mắt, đối tượng là Trác Nguyên, con trai của Trung tướng Trác Cảnh, bạn thân của cha Lâm. Nói là xem mắt nhưng ý định là cha Lâm muốn cô phải tiến tới hôn nhân cùng người này.
"Trác Nguyên tư chất tốt, lại tài giỏi, tuấn tú, đặc biệt là cùng ngành với con, là bác sĩ khoa nội, chắc chắn sẽ rất hợp, con thấy thế nào?"
Lâm Bối Y nghe xong liền toát mồ hôi hột, vết cắt năm xưa chỉ vừa mới lành lặn, nay lại có dự cảm sẽ lỡ loét dần ra và bộc phát mạnh mẽ hơn.
Tìm cách để vừa trốn thoát vừa được cha yên lòng, Lâm Bối Y trong lúc tập trung các tế bào và nơ ron để suy nghĩ thì liền lóe lên một tia sáng trong đầu. Cô cười thầm trong bụng, chị à, thứ lỗi cho đứa em này, sau này em sẽ báo đáp cho chị hết mình.
"Ba, công việc của con hiện rất bận rộn, vẫn chưa thích hợp để hẹn hò."
"..."
"Ba có nói cậu Trác nào đó là bác sĩ khoa nội, vừa hay chị đã chuyển về đây luôn rồi, không còn đi xa nữa, ngành nghề của chị chẳng phải rất thích hợp hay sao? Chị ấy dẫu sao cũng làm chị, không thể nào em gái lại đi trước qua mặt."
Lâm Khải gật gù, "Cũng đúng, chị con cũng đã ổn định một chỗ, bây giờ rất thích hợp lập gia."
Lâm Bối Y nhẹ cả người, phấn khích bồi thêm: "Vâng ạ, cứ để chị ấy đi gặp người ta xem thế nào đã."
"Ừ."
Thế là cô thở một hơi đầy nhẹ nhõm, là chị gái phải hy sinh trước em, chị nhỉ?
....
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Lâm Bối Y bước ra khỏi lớp, di động liền báo có tin nhắn. Là của Lâm Bối Na, [Ăn trưa đi, hẹn em ở nhà hàng xxx, số bàn 27, đến ngay đấy.]
Lâm Bối Y nhoẻn miệng cười, làm gì mà gấp thế? Đến ngồi đợi không được bao lâu thì một chàng trai khôi ngô có dáng người năng động bước đến.
"Chào cô, cho hỏi, cô có phải là Lâm Bối Na không?"
Lâm Bối Y bất động thanh sắc nhìn chàng trai đứng trước mặt, có lẽ anh ta đã nhầm người. Giọng nói dễ nghe của anh ta lại cất lên.
"Tôi là Trác Nguyên."
TRÁC NGUYÊN!!!
Sét đánh giữa trời quang.
Dường như hiểu ra được sự việc, Lâm Bối Y cắn môi thầm mắng chị mình, việc này có gọi là gậy ông đập lưng ông hay không đây? Không thể phủ nhận, nếu không ba sẽ không vui, hai chị em cũng sẽ bị dập mặt, thôi thì thuận thế gật đầu cho qua vậy.
Cô cười cười, "Phải, tôi là Lâm Bối Na."
Suốt buổi ăn cả hai người chỉ ậm ừ qua loa không ai nói gì nhiều. Kết thúc buổi gặp mặt trong tâm trạng nặng nề. Lâm Bối Y không về nhà mà đến thẳng LynCa.
Nghe nói em gái đến tìm vào giờ này, Lâm Bối Na liền biết lý do, khóe mắt cong lên nhìn rất đắc ý, miệng cười cười, vỗ vai cô em gái, giọng nói dịu dàng vờ hỏi như không biết chuyện gì.