Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.
Người viết: An Ni
Wattpad: _lilys_ttnn
.
Chương 40: Dông bão đột ngột ùa đến
Có tra hỏi thì các y tá vẫn một mực không khai kẻ chủ mưu ra. Vụ án tạm thời được khép lại, với lỗi của y tá, trả lại trong sạch cho bệnh viện.
Sau hôm đó, hai chị em họ Lâm bay sang Singapore để dự hội thảo dược. Trác Phùng chưa gì đã gọi cho Lâm Bối Na nói chuyện suốt một buổi khiến Lâm Bối Y cũng phải ghen tỵ.
"Hai người có tình quá hay không?"
Lâm Bối Na cười cười: "Sao hả? Lục Kiên của em đâu?"
Lâm Bối Y trề môi: "Bọn em không phải con nít."
Con nít? Lâm Bối Na thơ thẩn nhìn em mình, sau đó thì nhíu mày, hét lớn vào tai Bối Y: "Lâm Bối Y, em bảo ai con nít?"
Lâm Bối Y nhăn mặt, bịt tai rồi bỏ đi.
Khi quay về nước, Lâm Bối Na liền đến Công ty, Tô Tuyết bấy giờ mới nói sự thật về việc tìm được nơi ẩn nấp của các y tá là do Trác Nhiên báo. Lâm Bối Na kinh ngạc khi nghe thông tin này. Không cần biết mục đích của Trác Nhiên là gì, dẫu sao cũng nên nói lời cảm ơn đến anh ta cho phải lễ.
Ngặt nỗi là cô không muốn gặp anh ta, vì khi chạm mặt sẽ rất là khó xử. Tình cảm giữa hai người đã là quá khứ, cô không nhớ tới nữa, nhưng nếu đối diện với nhau, đó quả là làm khó cho cô. Chào nhau, nói lời cảm ơn, rồi sau đó... Sau đó sẽ nói gì? Hay chỉ là những ngượng ngùng không cần thiết? Nếu đã như vậy thì thà coi như không biết, không gặp còn hơn.
Nào ngờ khi tan tầm, cô trở về nhà riêng của mình thì thấy Trác Nhiên đã đứng ở trước cửa.
"Anh tới đây làm gì?"
Không ai trả lời.
"Cảm ơn anh."
Vẫn không ai trả lời.
Lâm Bối Na khẽ cười, pha chút bông đùa cho đỡ phải ngượng ngùng: "Im lặng là vàng. Chẳng trách Trác gia lại nhiều tiền như vậy."
Trác Nhiên còn đang mải suy nghĩ, dù Trác Phùng là anh của mình thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là anh họ, anh ta lại đào hoa như vậy, có rất nhiều lựa chọn, không yêu người này được thì còn người khác, dẫu sao tình cảm của bọn họ vẫn chưa sâu đậm, anh phải giành giật lại Bối Na bằng mọi thủ đoạn.
Trong không khí trầm mặt này, Lâm Bối Na càng nhìn càng thấy khó xử, cuối cùng thì cô quyết định mặc kệ Trác Nhiên. Không chần chừ, cô nói "cảm ơn" rồi quay lưng vào trong mở cửa.
Cô đang mở khóa cửa thì bất ngờ bị Trác Nhiên tiến tới ôm chặt cô, không kìm được mà thốt lên bằng giọng trầm ấm: "Bối Na, quay về bên anh, được không?"
Lâm Bối Na còn chưa kịp định hình được hành động của Trác Nhiên thì anh ta đã đặt một nụ hôn lên môi cô.
Ngay sau đó, Lâm Bối Na đẩy Trác Nhiên ra, lại bị anh ta ôm thật chặt mặc cho cô vùng vẫy, giọng nói khản đặc bên tai cô.