Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy hôm sau, Lâm Bối Na cố tình liên tiếp đưa Bối Y đi ăn ở bên ngoài, có rủ thêm Trác Phùng và Lục Kiên. Cô để ý rất kỹ hành động và thái độ của Lục Kiên đối với Bối Y.
Rất chân thành và ôn nhu.
Lâm Bối Na quyết định trực tiếp đến nhà của Lục Kiên để nói chuyện. Khi nhìn thấy cô, Lục Kiên có chút kinh ngạc.
Vừa ngồi xuống ghế, Lâm Bối Na đã lên tiếng: "Xem ra Bối Y ảnh hưởng rất lớn đến anh."
Đây là lần thứ hai Lục Kiên nghe đến cái tên này từ miệng người khác. Anh không hỏi lại, chỉ mỉm cười: "Không biết Lâm tổng đến đây có việc gì?"
Lâm Bối Na nhấp một ngụm trà, hương thơm lan toả cả khoang miệng khiến tinh thần dễ chịu. Nhưng tròng lòng lại không hề dễ chịu chút nào.
"Anh phục hồi trí nhớ lại rồi? Lúc nào?"
Lục Kiên bật cười.
"Lâm tổng, cô nói gì tôi không hiểu?"
Giọng điệu của cô rất chắc chắn thốt lên: "Không đúng, anh trước giờ chưa hề mất trí nhớ!"
Lục Kiên không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô, chỉ nâng khóe môi nặng nề nở ra một nụ cười: "Đúng vậy, tôi vốn dĩ không hề mất trí, Lâm tổng, cô làm sao đấy? Tôi làm sao lại mất trí nhớ?"
Lâm Bối Na lắc đầu, cô tin chắc là Lục Kiên không hề mất trí. Nhưng tại sao anh lại giả vờ thì cô không biết và cũng không cần biết. Cô chỉ muốn anh đừng tiếp tục vương vào mối tình không kết quả này nữa, cả anh và Bối Y đều không được tiếp tục.
"Lục Kiên, anh luôn nhớ kỹ Bối Y, có phải không?"
"..."
"Anh có biết vì sao nó trở thành như bây giờ không?" thoáng cái nước mắt cô lã chã rơi: "Vì nó phát hiện, giữa anh và chúng tôi, là chị em họ, cho nên, nó đã uống thuốc để tự sát. Là tự sát đó."
Lục Kiên mấp máy khóe môi, tim rục rịch xáo động.
"May thay kịp thời giữ được tính mạng của nó. Lục Kiên, anh và nó không được có quan hệ yêu đương, không được."
"..." Lục Kiên gục mặt xuống.
"Bối Y đã điên loạn rồi! Nó điên rồi, vì hai người là chị em, là chị em, anh có biết không? Anh không được lún sâu vào mối tính này nữa."
Vì hai người là chị em, anh có biết không?
Vốn là một người bình chân như vại trước mọi dông tố, vậy mà khi nghe câu đó của Lâm Bối Na, Lục Kiên rốt cuộc không thể giả vờ thản nhiên được nữa. Anh luôn lảng tránh, luôn cố tình quên đi, đêm ngày anh luôn tự huyễn hoặc bản thân, đóng băng chính mình. Anh mong đây chỉ là giấc mơ, chỉ là cái cớ để người đời trước ngăn cản hai người, chỉ cần Bối Y tớ gọi anh tỉnh dậy là sẽ ổn. Nhưng cơn ác mộng này cứ kéo dài, kéo dài lê thê, đến mức không ai có thể đánh thức anh dậy được.
Nhưng đây không phải là mộng, làm sao để tỉnh được?
Hồi ức quay về ngày hôm ấy, Trác Nhiên đến gặp anh, công kích anh bằng chính thân phận giữa anh và Lâm Bối Y. Anh ta nói với anh rằng, Lâm Bối Y chính là chị họ của anh. Kể lại sự việc của người đời trước hoàn toàn lưu loát, có cả bằng chứng để chứng minh lời anh ta nói là sự thật. Cũng chính vì thế mà trên đường trở về, mãi suy nghĩ, anh đã gặp tai nạn. Nhưng tận cùng vẫn không hiểu tại sao Trác Nhiên lại nói ra điều đó với anh.