Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghiêm Quân Vũ là người cảm nhận rõ nhất sự run rẩy của cô gái bên cạnh, nỗi ám ảnh trong quá khứ dù có khủng khiếp đến như thế nào cũng không thắng nổi hai chữ mưu sinh, vì nghĩ cho mẹ già nên cô đành phó mặc cho cơn đau lan tràn khắp thân thể.
"Thiếu gia đã ăn hết bát cơm chưa ạ?"
Cô hỏi cậu một câu rồi đưa mắt về phía bàn ăn, quản gia Từ thấy thế liền bưng bát cơm tiến đến chỗ cô, cơ mặt dần dần giãn ra như đã trút được gánh nặng.
"Từ lúc cô đi đến giờ Nghiêm thiếu gia nhất quyết không chịu ăn."
Nghe quản gia Từ mách lại với cô, Nghiêm Quân Vũ lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ấm ức, dùng giọng điệu ngây ngô của một đứa trẻ để tự bào chữa cho bản thân.
"Con đợi mẹ về mới ăn."
Quản gia Từ thở dài một tiếng, giao bát cơm lại cho cô, dặn dò thêm đôi ba câu rồi xin phép lui xuống.
"Mẹ, hay là chúng ta ra vườn hoa chơi đi?"
Hạng Khiết cảm thấy yêu cầu này của cậu quả thật không tồi, dù sao cô cũng không thích bầu không khí xa hoa nhưng lại ngột ngạt ở đây, ra vườn chơi vừa hay có thể tránh mặt Nghiêm Giang Thành.
Nghiêm Quân Vũ hăng hái dẫn đường đưa cô đến vườn hoa, trồng nhiều nhất ở đây là hoa mẫu đơn, vẻ đẹp của loài hoa được mệnh danh là 'quốc sắc thiên hương' này cũng không khiến tâm trạng cô khá hơn chút nào.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."
Sau khi cả hai đã ngồi xuống ghế, Nghiêm Quân Vũ mới thỏ thẻ nói lên nỗi lòng của mình, quan sát thấy Hạng Khiết không có phản ứng gì mà chỉ tập trung vào công việc đút cơm thì cậu cũng không nói gì thêm, phối hợp ăn hết bát cơm.
Tầm bốn giờ chiều, quản gia Từ đến thông báo hành lý của Hạng Khiết đã được mang tới, nhân lúc Nghiêm Quân Vũ đang ngủ trưa, cô nhanh chóng đem quần áo của mình treo vào tủ, đặt những vật dụng sinh hoạt vào đúng vị trí của nó.
Tiết Hiểu Lam vô cùng chu đáo khi chuẩn bị cho cô không thiếu thứ gì, ở ngăn kéo trong cùng của chiếc ba lô đã bạc màu Hạng Khiết còn tìm thấy một túi ni long nhỏ, khung cảnh trước mắt dần mờ đi, bàn tay cô run run lấy ra từ bên trong một chiếc điện thoại nút bấm và một tờ giấy có nét chữ của mẹ cô.
'Nghe bác sĩ Trình nói đến cuối tuần con mới được về nhà, Tiểu Khiết thực sự muốn như vậy sao? Nếu câu trả lời của con là một cái gật đầu thì mẹ sẽ tôn trọng, do nhà mình chỉ có một chiếc điện thoại nên khi nào cảm thấy nhớ mẹ hãy gọi cho điều dưỡng Hạ, cũng đừng quá lo lắng, mọi việc ở nhà đã có điều dưỡng Hạ san sẻ với mẹ, Tiểu Khiết cứ an tâm làm việc, nhớ ăn uống cho tử tế vào rồi cuối tuần về nhà với mẹ.'
Có thứ gì đó đang rơi xuống, căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy những tiếng nấc nghẹn dù đã được kìn nén, nước mắt cô thấm ướt một mảng giấy, nét mực dần nhòe đi không còn nhìn rõ những con chữ liêu xiêu của người mẹ già vì mắt kém tay run.
Trước khi rời khỏi nhà Hạng Khiết đâu ngờ sẽ rơi vào tình cảnh này, lời tạm biệt còn chưa kịp nói thì hai mẹ con lại phải xa nhau, quả thật Hạng Khiết không còn nhỏ nữa nhưng đêm đêm cô đã quen với việc được bà ôm vào lòng, vòng tay ấm áp ấy đã đưa cô vào mộng đẹp.
Gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, nhìn lại thời gian cũng đã là năm giờ hơn, Hạng Khiết khẩn trương mang ba lô cất vào ngăn kéo rồi ra ngoài tìm công việc để làm.
Không biết Nghiêm Quân Vũ đã tỉnh giấc từ bao giờ, lúc Hạng Khiết vừa chống nạng ra đến phòng ăn thì thấy cậu đang ầm ĩ với quản gia Từ vì không tìm được cô, những người hầu ở xung quanh chứng kiến cảnh này đều bày ra loại biểu cảm vô cùng ngán ngẫm.
Hạng Khiết xuất hiện khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Nghiêm Quân Vũ ngừng càng quấy và dính lấy cô không rời một giây, hết kéo cô ra vườn hoa thì cùng cô chơi ghép hình, cô gái nhỏ luôn chiều theo ý cậu nhưng vẫn luôn giữ đúng chuẩn mực phép tắc mà tự cô đã đặt ra.
"Mẹ ơi, cái này ghép vào đây có đúng không ạ?"
"Tôi nghĩ cái này mới đúng."
"Ôi! Mẹ của con thật thông minh."
Theo sau tiếng vỗ tay và câu nói đầy tự hào của Nghiêm Quân Vũ là chất giọng vô cùng nam tính của một người đàn ông, không đao to búa lớn nhưng lại khiến người khác không khỏi e dè.
"Hạng Khiết, ăn tối xong theo tôi ra ngoài."