Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trọc Tâm đảo. Triều Phong vậy mà lại đang ngủ.
Thanh Quỳ củng không gọi hắn dậy, chỉ đợi đến khi nhổ hết gai nhọn ra, lại rửa sạch vết thương cho hắn, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Xong rồi."
Triều Phong chợt bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Cốc Hải Triều còn canh giữ ở bên cạnh. Dù nguy hiểm cỡ nào, trong lúc hắn ngủ thiếp đi lại có người rửa sạch vết thương cho mình. Hắn đứng dậy, đang định trêu chọc Thanh Quỳ vài câu, lại thấy sự mệt mỏi trên mặt Thanh Quỳ.
Cái này là hiển nhiên rồi. Nàng là một nữ tử nhân gian, cứ nhổ gai suốt một canh giờ như vậy. Những cái gai cỡ cây kim đâm vào da, phải lấy ra từng cái từng cái một, nói dễ vậy sao?
Những lời trêu chọc của Triều Phong, bất giác nuốt ngược xuống. Hắn đang mặc y bào, đột nhiên, bên ngoài có người bước vào. Người còn chưa thấy mặt, lời nói đã truyền tới: "Dạ Đàm công chúa, hôm nay ta săn được một tấm da thú, nếu ngươi thấy, nhất định sẽ thích......"
Triều Phong ngẩng đầu lên, chỉ thấy huynh trưởng Ô Đại của mình đi vào, trong tay quả nhiên đang cầm một tấm da thú. Ô Đại đương nhiên cũng thấy Triều Phong, hắn tuy là người thô lỗ, nhưng Triều Phong còn đang mặc y phục, hắn vẫn có thể hiểu được!
Ô Đại liền giận dữ hỏi: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"
Thanh Quỳ biết tính tình hắn xúc động, lập tức tiến lên, nói: "Tam điện hạ bị thương, đến đây đắp thuốc."
Ô Đại đưa da thú cho nàng, vẫn đang bất mãn: "Bị thương gì mà còn cần phải cởi đồ? Ngươi chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt sao?"
Triều Phong hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mặc y phục, ánh mắt đảo qua tấm da thú hắn đưa tới, nói: "Da lông này, huynh mang tới chỉ vì nụ cười của mỹ nhân, nhưng mà đối với con thú, chính là đau tận xương cốt, tai ương ngập đầu. Đại ca hà tất chỉ vì nhất thời nảy lòng tham mà hại tính mạng của nó chứ?"
"Cái gì?!" Ô Đại thực sự hoang mang, loại lời nói này không có gì đáng sợ, cái đáng sợ chính là đây mẹ nó lại có thể phát ra từ miệng của Triều Phong! Ngươi hễ có chút rảnh rỗi, nào có ai đi săn ma thú ít hơn ngươi đâu?!
Nhưng mà, chính ý kiến vô thức về hành động của Ô Đại đó, lại có thể đạt được sự đồng tình của Thanh Quỳ. Thanh Quỳ cầm tấm da kia, nghiêm nghị nói: "Tam điện hạ nói đúng. Vạn vật đều có linh hồn, không nên vì ham muốn cá nhân mà cướp đoạt đi sinh mệnh của chúng. Ta không hề thích da thú, sau này Đại điện hạ cũng đừng tặng ta nữa."
Ô Đại vừa nghe thấy lời này liền đau đầu, hắn tức giận hừ một tiếng: "Không thích thì thôi!" Mình đi săn cả ngày, thật vất vả mới lột được một tấm da thú toàn vẹn, cuối cùng lại đổi lấy một đạo lý phi thực tế chó má này!
Hắn xoay người muốn đi, Thanh Quỳ chợt liếc mắt thấy tay áo hắn bị thú cào thủng một chỗ. Ô Đại chưa cưới thê tử, hạ phó (người hầu) lại vô tâm với hắn, khó tránh khỏi việc không được chăm chút chu toàn. Nàng rốt cuộc là có chút thiện cảm đối với vị Đại điện hạ này, liền nói: "Chờ một chút."
"Làm gì?" Tấm lòng của Ô Đại bị coi như lòng lang dạ thú, vẻ mặt tự nhiên cũng không vui vẻ gì.
Thanh Quỳ không bận tâm lắm, lấy kim may vá ra đây, nói: "Y phục của Đại điện hạ bị rách rồi." Dứt lời, nàng ngồi xổm xuống đất, xe chỉ luồn kim, vá chỗ bị rách cho hắn. Ô Đại liền đứng yên tại chỗ, một thân lửa giận đều tiêu tán đến chẳng còn bóng dáng. Nữ tử này, đuôi lông mày nơi khoé mắt dịu dàng cùng trầm tĩnh, có thể làm tan chảy hàn băng cứng rắn nhất trên đời.
Triều Phong yên lặng ra khỏi cung điện, đi tới mép đảo, chờ thuyền nhỏ chạy tới.
Dọc đường không hề mở miệng nói chuyện.
Cốc Hải Triều cứ đi theo phía sau hắn, hơn nửa ngày mới nói: "Người ghen à."
"Ta ghen á?!" Triều Phong chỉ chỉ cái mũi của mình, cười lạnh, "Ghen với cái tên lỗ mãng không có đầu óc kia á?" Hắn chỉ tay vào trong điện, vừa nghĩ đến cảnh Thanh Quỳ còn đang may y phục cho Ô Đại, máu nóng liền xông lên: "Chỉ bởi vì một nữ nhân cũng không có đầu óc, còn quá tốt đó á?!"
Linh thuyền đi tới, chậm rãi cập bờ. Lúc Triều Phong cúi đầu bước lên thuyền, đột nhiên thấy mặt mình trong nước, sau đó sửng người.
Cốc Hải Triều nói: "Đố kị khiến người ta trở nên xấu xí."
Triều Phong đưa hai tay lên vò mặt, mãi cho đến khi chính mình thoạt nhìn không có bộ mặt dữ tợn như vậy nữa, hắn nói: "Nói đi nói lại cũng là ngươi vô dụng! Ngươi giống y như vị đại ca đó của ta, đều là kẻ ngu dốt. Cứ thế xé rách y bào, chuyện đơn giản như vậy, người ta đều có thể nghĩ tới, ngươi thì nghĩ không ra đâu nhỉ?"
Cốc Hải Triều lần đầu tiên giảng đạo lý cho hắn: "Điện hạ tức giận gì chứ? Quy Khư rạn nứt, Tứ giới đối mặt với hiểm nguy, Đại điện hạ chủ động xin dây trói giặc, Tam điện hạ lại co đầu rụt cổ không dám đi. Vị công chúa này tâm tính cực cao, đối với Đại điện hạ có vài phần kính trọng, cũng có gì lạ đâu."
Triều Phong trầm mặc một lúc, vung chiến liêm trong tay lên, đẩy Cốc Hải Triều rơi xuống nước.
"Lời nói thật thực sự rất khó nghe." Hắn thu hồi chiến liêm, phẫn nộ nói.
Thiên giới, Thuỳ Hồng điện.
Dạ Đàm vừa tan học, hứng thú hừng hực mà hướng đến nơi này. Phi Trì nghênh đón, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Dạ Đàm đã lách qua hắn, cắm đầu nhào vào trong điện.
Huyền Thương quân thở dài một hơi, chậm rãi gác bút lông sói trong tay xuống —— nàng vẫn hấp tấp vô lễ như vậy, chính mình cũng đã hết cách.
"Thiếu Điển Hữu Cầm!" Dạ Đàm nhìn thấy hắn, vừa phấn khích, vừa có chút ngượng ngùng. Nhưng trước sự hấp dẫn của khối di sản kếch xù đó ai có thể nhẫn nhịn được cơ chứ? Nàng nói: "Ngươi không phải đã nói, muốn cho người ta xem thử bảo bối của ngươi hay sao?"
Huyền Thương quân lúc này mới nhớ ra, đêm qua nàng từng hỏi mình có di sản để lại cho nàng hay không. Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ: "Đi theo ta."
Xem thử...... bảo bối của quân thượng? Lời này sao nghe kì lạ thế nhỉ? Phi Trì và Hàn Mặc nghe thấy lời này, ngẩn người không dám theo vào.
Huyền Thương quân thật đúng là có vô số bảo bối!
Dạ Đàm đi theo hắn vào nội điện, Huyền Thương quân mở ra một gian mật thất, Dạ Đàm lập tức cảm thấy hai mắt của mình đều chợt loá —— bên trong có hàng trăm ô vuông, tất cả đều đầy ắp pháp bảo.
Huyền Thương quân tiện tay chỉ một cái, nói: "Những pháp bảo này đều do ta tự mình đúc luyện, ngươi có thể xem thử."
Dạ Đàm há hốc mồm, giống như pho tượng đứng giữa trời, lắp bắp hỏi: "Có, có bao nhiêu?"
Huyền Thương quân nhíu mày: "Vẫn chưa đếm hết, nhưng hai ngàn bảy trăm năm qua, ngoại trừ tặng cho đệ tử ra, còn lại toàn bộ ở trong này. Khoảng chừng...... hơn ba nghìn cái."
Phát tài rồi! Nội tâm Dạ Đàm mừng như điên, trên mặt lại ra vẻ trang trọng nghiêm túc, nàng hỏi: "Chuyện ta vì ngươi làm một goá phụ, không có thay đổi chứ? Nếu không thì...... bây giờ chúng ta liền bái đường thành thân đi, ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một lần động phòng hoa chúc, để tránh đêm dài lắm mộng, ngươi thấy thế nào?
Ta thấy chẳng ra làm sao cả! Huyền Thương quân đối với phẩm chất của người kia thực sự là xem thường tới cực điểm trong nháy mắt. Hắn cả giận nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là công chúa của Li Quang thị, dù cho lòng không thể lo lắng cho thiên hạ, thì ít ra cũng phải có chí khí và phong thái của một công chúa chứ! Nhưng ngươi lại yêu công danh lợi lộc như vậy, có khác gì với kẻ tiểu nhân đầu đường xó chợ đâu?"
Nhưng hắn vừa dứt lời, Dạ Đàm liền nói: "Phải phải, là ta không đúng! Sau này ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, lòng chứa muôn dân, trợ giúp thiên hạ, chẳng chuộng chén bằng vàng, chẳng ưa chén bằng bạc......"
"Ngươi......" Huyền Thương quân ôm ngực, thực sự là từng trận từng trận đau tim.
Dạ Đàm như chó con chìa tay ra, khẽ vuốt ngực hắn: "Ai nha, phu quân không nên tức giận, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta. Tuy là ta tới thủ tiết vì ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thiết chết ngay bây giờ đâu. Dù sao những di sản khác ngươi còn chưa giao ra mà."
Huyền Thương quân dùng sức chụp lấy tay nàng, với loại tính tình này, cho dù mình không chết ở Quy Khư, sớm muộn gì cũng chết trong tay nàng. Huyền Thương quân tức giận nói: "Cả Tứ điện này, tự mình tìm kiếm!" Sợ nàng thực sự lục loạn cả lên, hắn vội bổ sung thêm, "Tất vả đồ vật, dùng xong phải trả về đúng chỗ. Không được quăng lung tung!"
Dạ Đàm reo hò một tiếng, giống như chó hoang xông vào, lao đi rất hăng hái, Huyền Thương quân chợt liếc mắt thấy bên hông nàng đeo một cái pháp bảo gì đó lấp lánh tràn đầy màu sắc. Vật gì mà trông quen mắt thế nhỉ?
Hắn tiến lên vài bước, một phen kéo xuống, rồi lập tức sửng sốt.