Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ma hậu vừa nói lời này ra, liền kéo theo người có ý đồ xấu, cũng đột nhiên nhớ ra.
—— Li Quang Dạ Đàm vì sao lại được Ma tộc định là Ma phi? Bởi vì trong tin tức mà thám báo dooanh gửi về, ghi lại việc quan trọng đối với tư chất của hai vị công chúa. Mà thám báo doanh là thế lực của ai, chúng ma hiển nhiên là trong lòng biết rõ.
Hiện tại, vị công chúa Li Quang thị này là gian tế (mật thám), vậy nàng là gian tế của ai?
Ma hậu vừa dứt lời, Ma tộc còn có người thấp giọng nghị luận: "Nghe đồn năm đó mẫu phi của Tam điện hạ, chính là nhân tình của Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y. Tam điện hạ là đứa con riêng của nàng ta và Thần đế! Chẳng lẽ là Tam điện hạ......"
Mắt thấy sắc mặc Ma tôn càng lúc càng khó coi, Ma hậu rốt cuộc lên tiếng: "Im miệng! Thân thế của hoàng tử, là thứ các ngươi cũng có thể nghi ngờ được sao?!"
Ma tôn Viêm Phương lại nhìn chòng chọc về phía Thiếu Điển Tiêu Y, lần này, ánh mắt vằn tơ máu.
Thiếu Điển Tiêu Y cứng đờ cả người, ánh mắt ông thậm chí không dám rơi xuống người Triều Phong, nhưng hai tay lại vẫn nhịn không được, run bần bật. Những tên Ma tộc này, nào có quan tâm đến sống chết của một nữ tử nhân gian? Người bọn họ thực sự muốn giết, là hài tử trước mặt này đây.
Ma hậu trách cứ Ma tộc bàn tán, nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch lên —— cho dù lần này Ma tôn không xử trí Triều Phong, nhưng cây kim này chôn ở trong lòng lại vĩnh viễn không thể nhổ ra. Từ nay về sau, chỉ cần hắn còn sống một ngày, tất cả Ma tộc đều sẽ tràn ngập đề phòng đối với hắn, hiềm nghi vĩnh viễn không tiêu tán.
Triều Phong đứng ở bên cạnh Đỉnh Vân, vẫn mỉm cười đối diện với những ánh mắt xung quanh, không chút lay động.
Đao kiếm không có mắt đương nhiên đáng sợ, nhưng nếu đã thấy được nhiều, cũng sẽ không sợ đau nữa.
Mà phía đối diện, ánh mắt Thiếu Điển Tiêu Y lướt qua Triều Phong. Hắn đứng ở giữa chúng ma, long chương phượng tư (*), trác nhi bất phàm (*), nhưng tự dưng lại khiến kẻ khác đau lòng. Người kia rơi vào Ma giới, đã hai ngàn tám trăm năm. Đứa nhỏ này, cũng bị Ma giới nghi kỵ hai ngàn tám trăm năm.
(*) long chương phượng tư: uy phong như rồng, tư thái như phượng.
(*) trác nhi bất phàm: sáng suốt phi thường.
Chuyện lần này, cũng xem như là tương trợ.
Thiếu Điển Tiêu Y đưa tay lên, ném một vật vào trong tay Ma tôn Viêm Phương. Viêm Phương chìa tay bắt được, cúi đầu xem, lại là một cái bùa con rối. Bùa này đã mất đi tác dụng, hiển nhiên là từng sử dụng rồi. Ông hỏi: "Ý gì đây hả?"
Thiếu Điển Tiêu Y chuyển tầm mắt về phía Ma hậu Anh Chiêu, bất kể nói như thế nào, đều có ý vu oan. Ông nói: "Có người hạ bùa con rối lên người Thanh Quỳ, sai khiến nàng viết phong thư này. Thanh Quỳ chỉ là một nữ tử nhân gian, trong lúc nàng đang ngủ, người này vào đúng lúc xúc tiến bùa con rối, nàng đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Về phần người mang lòng dạ độc ác này là ai, có mục đích gì, ngươi có thể tự mình đoán!"
Ông vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đan Hà thượng thần càng hoảng hốt hơn —— bùa con rối gì?!
Huyền Thương quân cũng nhíu mày —— bùa con rối kia, sao nhìn kiểu gì cũng thấy quen thế nhỉ? Hắn liền nhớ ra lúc trước khi mình thay Dạ Đàm múa, đã hạ bùa con rối giống cái kia lên người nàng.
Khoảnh khắc Dạ Đàm thấy Thiếu Điển Tiêu Y lấy bùa con rối ra, lập tức đề phòng mà chạy ra phía sau lưng Thần hậu, ôm lấy Thần hậu không buông tay. Thần hậu thương xót nàng bị Hà tộc "tính kế khi dễ", liền ôm nàng vào trong lòng, chỉ thở dài.
Quả nhiên nàng đã có tính toán trước. Nàng dựa sát vào Thần hậu mà nhô đầu ra, lập tức bị Huyền Thương quân liếc trắng mắt một cái. Huyền Thương quân đúng thật là tức giận không nhẹ. Tới nước này rồi, hắn đâu còn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa chứ?
Dạ Đàm cầm bùa con rối này, đi hãm hại Đan Hà thượng thần!!
—— đây có chỗ nào ra dáng công chúa đâu, quả thực là yêu tinh gây tai hoạ! Cho nàng một cây tăm, nàng có thể chọc thủng cả trời!
Dạ Đàm lúc này được chỗ dựa vững chắc, chó cậy thế chủ, đắc ý nhìn lại Huyền Thương quân bằng nửa con mắt. Huyền Thương quân: "......"
Hắn không thể vạch trần chuyện đó vào lúc này được, nếu không hai tộc Thần, Ma sẽ thực sự khai chiến, phong ấn Quy Khư phải làm sao? Hỗn độn khí thoát ra ngoài, chỉ sẽ gây hoạ cho sinh linh Tứ giới.
Hắn giữ im lặng, mà Ma tôn Viêm Phương cũng trầm ngâm không nói gì.
Chuyện hôm nay quả thực kỳ quặc, ai lại hao tâm tốn sức, hạ bùa con rối lên người Thiên phi Thần tộc, sai khiến nàng viết phong thư này? Phong thư này, lại như thế nào mà tới được Ma tộc, rồi còn được tìm thấy từ trên người Ma phi?
Kế sách như vậy, chung quy sẽ không là vì chỉ để đối phó một công chúa nhân gian thôi đâu nhỉ?
Mà vừa rồi, Ma hậu Anh Chiêu cũng thuận lợi chỉa mũi dùi về phía một người khác —— Triều Phong.
Ma hậu run sợ, nói: "Tôn thượng, phong thư này, chính là tìm thấy từ Trọc Tâm đảo, Vạn Hà Thính Âm cũng lục được từ trong người nàng ta ra, có liên can gì với thần thiếp đâu?! Hơn nữa, tất cả những lời này đều chỉ là một chiều từ Thần tộc, ai biết được bùa con rối này từ đâu mà đến chứ?!"
Bà ta vừa mới biện bạch hai câu, Cốc Hải Triều bên cạnh nói: "Nếu thư này thực sự của công chúa, chẳng những không thiêu huỷ, ngược lại còn để ở Trọc Tâm đảo cho người khác kiểm chứng sao? Còn có Vạn Hà Thính Âm này, với tu vi của Ma hậu, nếu muốn trù tính hãm hại, một phàm nữ như nàng, há có thể phát hiện......"
Hắn vừa mới nói xong, Triều Phong xoay người đánh ra một chưởng. Một chưởng này hắn không hề nương tay, Cốc Hải Triều bất ngờ không kịp phòng ngự, bị trúng chưởng, nhất thời lùi về phía sau vài bước, phun ra một búng máu.
Triều Phong lúc này mới lạnh lùng nói: "Mẫu hậu của ta, há có thể để ngươi chê trách được sao?"
Cốc Hải Triều lau lau máu trên khoé miệng, quỳ xuống đất. Ma hậu bị một hồi ta tung ngươi hứng của đôi chủ tớ này làm cho tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
—— không được phép chê trách, thế mà ngươi lại chờ cho hắn nói xong mới đánh?!
Nhưng Thiếu Điển Tiêu Y ngay sau đó liền bổ đao, ông nói: "Vạn Hà Thính Âm sở dĩ trở thành pháp bảo bản mạng của Hà tộc, là bởi vì nó bảo tồn được nội dung của mỗi một lần truyền tin lâu dài, chỉ có Hà tộc có khả năng nghe lại. Nếu ngươi vẫn cứ nghi ngờ, sao không để cho Hà tộc mở nó ra, nghe thử kết quả? Nếu hai đứa nhỏ này đúng là bị người khác hãm hại, vậy âm thanh lưu lại trong pháp bảo, tự nhiên sẽ chẳng có gì cả."
Ánh mắt Ma tôn lạnh lùng mà liếc nhìn Ma hậu, nhặt cái Vạn Hà Thính Âm kia lên, ném đến trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y
Thiếu Điển Tiêu Y nhìn về phía Đan Hà thượng thần, Đan Hà vội nhặt cái Vạn Hà Thính Âm này lên, ngưng kết tu vi đưa vào trong đó. Nhưng mà, bên trong truyền ra, chỉ có giọng nói của chủ nhân cũ nó, không còn nội dung nào khác nữa.
Cái Vạn Hà Thính Âm này, Thanh Quỳ và Dạ Đàm căn bản là chưa từng sử dụng tới.
Đan Hà thượng thần mạnh quay đầu, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía Dạ Đàm. Dạ Đàm ra vẻ sợ sệt mà tựa vào người Thần hậu, hưởng thụ sự dỗ dành và bảo vệ của Thần hậu, vô tội giống như đoá hoa trắng nhỏ thuần khiết.
Ma tộc, sắc mặt Ma hậu cũng bối rối như vậy.
—— rốt cuộc là người nào hãm hại bản cung?!
Bà ta quỳ xuống, nói: "Tôn thượng, lá thư này thực sự không có liên quan đến thần thiếp. Rõ ràng là Thiếu Điển Tiêu Y cố ý bảo vệ ai đó, vu tội cho thần thiếp!"
Viêm Phương không để ý đến bà ta, chỉ khoát tay, một đạo ma khí u ám màu tím như mũi đao chém xuống. Thanh Quỳ nghĩ rằng mình chết chắc rồi, nhưng gió mạnh lại xẹt qua nàng, một đao chém rơi đầu Tố Thuỷ bên cạnh. Máu văng tung toé, sườn mặt Thanh Quỳ lại lần nữa bị máu thịt đỏ tươi ấm áp của thượng tiên bắn lên.
Ma tôn căn bản không nhìn thi thể ngã xuống của Tố Thuỷ, chỉ nói với nàng: "Đứng lên đi, đừng quỳ nữa."
Ma hậu vội chìa tay ra đỡ Thanh Quỳ, vẻ mặt bà ta mang ý cười, giống như sự tàn nhẫn vừa rồi không hề tồn tại. Thanh Quỳ hơn nửa ngày không dám đưa tay tiếp nhận giúp đỡ mà đứng lên, vẫn là Ô Đại duỗi tay ra nâng nàng dậy, nói: "Nhi thần đã có nói trước, chuyện này chắc chắn kỳ quặc. Nếu để cho ta tra ra được là ai dùng thủ đoạn ti tiện như vậy hãm hại công chúa, Ô Đại ta không băm hắn ra thành trăm mảnh là không thể được mà!"
Thanh Quỳ nào chịu nổi loại kinh hãi này —— đao vừa rồi của Ma tộc, cách cổ nàng chỉ hơn một tấc! Nàng không sợ chết, nhưng khi cách cái chết gần như thế, người cũng không thể không hoảng sợ. Nàng dựa vào cánh tay kiên cố của Ô Đại mới đứng vững người được.
Cốc Hải Triều nhỏ giọng nói: "Chậc chậc, lại bị người ta giành trước một bước rồi."
Ánh mắt Triều Phong dạo một vòng qua người Thanh Quỳ, cuối cùng dừng lại ở trên tay nàng —— nàng vẫn nắm chặt lấy cánh tay Ô Đại.
Ha, chẳng qua chỉ là tự xin đi tu bổ Quy Khư thôi, thực sự đáng giá để nàng sùng bái thành như vậy sao?
Tên mãng phu này làm gì có chỗ nào khiến cho nàng cảm thấy có thể dựa vào chứ?
Hừ, thật đúng là một nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa nông cạn.
Phía đối diện, Thiếu Điển Tiêu Y chưa vội xử trí Đan Hà, mà chỉ hỏi: "Pháp trận Bàn Long Cổ Ấn này, ngươi chắc hẳn đã xem xét cặn kẽ rồi."
Lúc nói chuyện, hắn vung tay áo, một tấm bản đồ pháp trận chậm rãi bày ra. Viêm Phương giơ tay đè tranh cuộn bay tới, nói: "Đương nhiên đã xem qua."
Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Cho dù đã xem qua, ngươi cũng vẫn cho rằng, Ô Đại là sự lựa chọn thích hợp nhất sao?"
Viêm Phương hừ lạnh: "Sao, ngươi làm Thần đế lâu quá, nên ngay cả việc nội bộ của Ma tộc ta cũng muốn can thiệp vào à?
Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Trẫm chỉ là nhắc nhở ngươi, nếu lần này tu bổ Quy Khư thất bại, Ô Đại không trở về, ngươi vẫn phải phái người đi lần nữa."
Lời của ông có khí phách mạnh mẽ, cũng đánh trúng vào yếu điểm của Viêm Phương. Ông trầm mặc một lúc lâu —— chỉ là, không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, bất kể ông phái đứa con nào đi, đều chẳng thể nắm chắc. Ông trầm giọng nói: "Đủ rồi, ý ta đã quyết. Việc này không được bàn luận nữa."
Thanh Quỳ nắm cánh tay Ô Đại, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Ô Đại nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn chưa từng trông thấy ánh mắt dịu dàng như thế, như nước hồ thu, một mảnh xanh thẳm trong suốt khiến lòng người tan chảy.
Nếu vì loại ánh mắt này mà liều mạng, thì làm sao có thể chết được chứ?
Hắn tức khắc hào khí ngút trời, nói: "Phụ tôn yên tâm, đại trượng phu luôn luôn đương đầu với cái chết, cho dù không thể trở về, Ô Đại con cũng sẽ không làm nhục sứ mệnh!"
Thanh Quỳ khẽ nhếch đôi môi đỏ, nhưng không nói gì.
Hắn vì Tứ giới mà đi. Biết rõ có đi không về, cũng chỉ có thể im lặng đưa tiễn. Hai người chăm chú nhìn nhau không nói đều rơi vào tầm mắt của một người khác, vì thế người này lầm bẩm.
—— Triều Phong nói giọng mỉa mai, ý tứ bộc lộ cả trong lời nói: "Không làm nhục sứ mệnh? Ta ngược lại muốn biết, huynh trưởng đối với pháp trận chẳng có tí xíu hiểu biết nào, không làm nhục sứ mệnh thế nào được?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phát ra âm thanh. Chỉ có Cốc Hải Triều vỗ vỗ trán.
—— quả nhiên trước mặt mỹ nhân, anh hùng hảo hán gì đó đều ngu xuẩn cả.