Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Alex xoay đầu kinh ngạc hỏi:
“Lăng, em làm cái gì vậy?”
Sở Lăng đưa một ngón tay chỉ xuống:
“Anh xem.”
Alex nhìn xuống phía dưới, lộc mẹ bị chấn kinh từ bờ suối nhanh chóng chạy trốn vào rừng, đồng thời một con nai con từ trong bụi cỏ nhảy ra bám sát phía sau lộc mẹ.
“Nga…”
Alex nói:
“Còn có nai con.”
Lại quay đầu về hướng Sở Lăng:
“Lăng, chúng ta đáng ra có hai con mồi, sao em lại muốn ngăn cản tôi?”
Sở Lăng xách súng săn lên, khẽ cúi đầu, tựa hồ đối với hành động của chính mình vừa nãy có chút xấu hổ, do dự một lúc mới nói:
“Con nai kia còn nhỏ quá, không đáng làm con mồi.”
Alex cũng không có bất cứ dấu hiệu nào muốn trách cứ cậu, ngược lại có chút thú vị nhếch mày kiếm:
“Thế lúc tôi muốn giết lộc mẹ vì sao em cũng không cho?”
Sở Lăng không dám ngẩng đầu lên nhìn Alex, cắn cắn môi:
“Nếu giết lộc mẹ, nai con sẽ không còn mẫu thân.”
Alex nhịn không được bật cười khẽ:
“Lăng, tôi chính mắt nhìn thấy thân thủ và võ công của em, thời điểm giết người không hề có chút nào mềm lòng. Xem ra em là một sát thủ giỏi, nhưng không phải một thợ săn giỏi.”
Sở Lăng đối với trêu chọc của Alex vừa quẫn vừa giận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh:
“Hai con lộc này cũng không phải địch nhân của tôi.”
Alex thuận tay đem khẩu súng săn vác lên vai, anh tuấn cười:
“Như vậy tôi nghĩ tôi chính là người em xem là địch nhân đi? Lăng, em đang cầm súng trong tay, vì sao lại không giết tôi?”
Sở Lăng giận dỗi lập tức cầm súng lên, tức giận nói:
“Anh nghĩ tôi không dám?”
Alex không thèm quan tâm tới miệng súng hướng cậu đi tới, cười nói:
“Chỉ cần em hạ thủ được, cứ việc nổ súng.”
“Anh….”
Sở Lăng nhìn thấy Alex hướng họng súng mình đi tới, kiềm lòng không được thối lui từng bước về phía sau.
Alex lại từng bước bước thẳng về phía hắn, chăm chú nhìn hắn cười:
“Lăng, em mềm lòng khi đối mặt với nai con, vì sao đối với tôi em lại luôn nhẫn tâm như vậy?”
“Anh…”
Sở Lăng cắn chặt răng liên tục lui về phía sau, tâm tình rối loạn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Alex bỗng nhiên nhìn thoáng qua tảng đá phía sau Sở Lăng không xa có một con gấu ngựa khổng lồ trưởng thành đang ẩn núp, kinh hãi định nổ súng nhưng lúc đó Sở Lăng lại đứng giữa mình và con gấu ngựa, không chút do dự nhào tới cả kinh kêu lên:
“Lăng, mau tránh ra.”
Sở Lăng ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Alex đã đột ngột nhào tới dùng sức đẩy cậu qua một bên, còn chưa kịp giơ súng, con gấu ngựa khổng lồ đã rống lên một tiếng gầm hung tợn đánh về phía Alex.
Sở Lăng té ngã trên mặt đất, Alex bị con gấu ngựa tấn công, nòng súng săn quá dài, khoảng cách gần như vậy anh không có cách nào nổ súng, thậm chí còn không có thời gian lấy khẩu súng lục trong người ra, chỉ có thể dùng sức nắm chặt hai đầu khẩu súng chặn ngang họng ngăn cản nó hướng mình cắn xuống, đồng thời co hai đầu gối dùng sức đạp lên bụng gấu ngựa, con gấu ngựa khổng lồ há mồm mở ra hai hàm răng bén nhọn, nước dãi nhỏ giọt xuống vạt áo Alex.
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, Sở Lăng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một màn người kia liều chết chống lại con gấu khổng lồ, con gấu trưởng thành kia nặng cũng hơn ngàn kg, không phải ai cũng có thể chống lại, bất luận Alex có mạnh mẽ thế nào, tuyệt đối cũng không thể kiên trì được bao lâu, mắt nhìn thấy khẩu súng săn bắt đầu bị cong vẹo gập khúc.
“Phanh”một tiếng súng thanh thúy vang lên, phần đầu gấu ngựa nhất thời máu thịt lẫn lộn, ngay sau đó lại một tiếng súng vang lên, một viên đạn chuẩn xác bắn vào miệng gấu ngựa.
Alex khẽ kêu một tiếng, thi thể gấu ngựa khổng lồ hệt như thái sơn ngã xuống đè lên mình anh, hai tay Alex dùng sức cố đem thi thể gấu nâng lên sau đó lăn một vòng thoát ra ngoài.
Sở Lăng nửa quỳ, hai tay còn đang nâng khẩu súng săn đang tỏa ra làn khói nhẹ, gương mặt hoàn mỹ tái nhợt tràn ngập sợ hãi.
Alex giống như chỉ mành treo chuông được cứu sống, giống như bị mất sức quá nhiều mà ngã ngồi trên mặt đất thở dốc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Alex cười nói:
“Lăng, em có sao không?”
Sở Lăng chậm rãi buông súng xuống, kinh hoảng vẫn chưa bình tỉnh lại:
“Anh…anh không sao chứ?”
Alex chăm chú nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, mỉm cười thấp giọng nói:
“Lăng, em đang lo lắng cho tôi sao?”