Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra
Trên xe, Tô Mộc Vũ vẫn mệt mỏi.
Cô không biết tại sao thế giới này lại đột nhiên thu nhỏ lại, làm sao ở đâu cũng đều có thể gặp người mình không muốn gặp vậy?
Có phải chỉ cần cô còn ở trong thành phố này một ngày, bọn họ liền không buông tha cho cô?
Phong Kính dựa lưng vào ghế, đột nhiên nhớ tới điều gì liền nói: “Đi siêu thị”
Đi siêu thị làm gì? Tô Mộc Vũ khó hiểu nhìn hắn.
Xe quay đầu tiến vào bãi đỗ xe của một toà thương mại cao cấp, Phong Kính lôi kéo Tô Mộc Vũ vào thang máy.
Nhìn hàng hoá đa dạng muôn hình vạn trạng, Phong Kính nhíu mày, có chút không kiên nhẫn. Thân hình cao lớn anh tuấn đứng trước những quầy hàng giành cho phụ nữ trong siêu thị… quả thực có không hợp .
Phong Kính chưa bao giờ tự mình đến siêu thị, khó trách lộ ra vẻ mặt như thế.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của hắn, giống như một vẻ mặt của cậu bé mất kiên nhẫn khi bị bắt cùng mẹ đi dạo phố, cô nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.
Phong Kính nhìn thấy một loạt cà chua, nhìn tới nhìn lui đến mím chặt khóe miệng, sau đó liền chọn những trái có màu đỏ thẫm đẹp nhất.
Tô Mộc Vũ vội ngăn lại, nói: “Cáinày không được. Muốn mua cà chua thì phải chọn những quả có da hồng hồng điểm chút xanh, như vậy vừa chua lại vừa ngọt, ăn sẽ ngon hơn”
“Cá phải lựa những con có mang màu đỏ tươi, vảy phải mẩy. Những con như thế mới còn tươi, mùi vị thơm ngon…”
Tô Mộc Vũ vừa đi vừa chọn lựa những bó rau xanh tốt, lại vừa giải thích cách chọn lựa thực phẩm.
Biểu tình trên mặt có chút vui vẻ, mang theo nụ cười lơ đãng, giống như ánh sáng ban mai, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.
Phong Kính đi phía sau phụ cô đẩy xe hàng, ánh mắt lơ đãng dừng trên khuôn mặt cô, khóe miệng nhẹ gợn lên một đường cong không rõ ràng, trong đôi mắt xuất hiện nét cười thản nhiên.
Xách theo hai túi thực phẩm về nhà, Tô Mộc Vũ lật đật lao đầu vào bếp.
Rửa đồ, thái rau, xào rau, Tô Mộc Vũ bận bịu một lúc lâu mới đột nhiên phát hiện người đàn ông kia không thấy đâu.
Cô nhớ lại bộ dạng Phong Kính cau mày khi lựa chọn cà chua, nhịn không được lại mỉm cười một chút.
Buổi tối lúc ngủ, hắn lại đem Tô Mộc Vũ làm cái gối ôm mà ôm chặt vào trong ngực. Tiếng hít thở đều đều của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, từng hơi từng hơi chầm chậm vang lên bên tai cô, cũng đồng thời đánh vào trong trái tim cô.
Trong bóng đêm, cô nhẹ nhàng nắm lấy chiếc vòng cổ trước ngực, do nhiệt độ cơ thể mà nó có chút âm ấm. Ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc mặt dây chuyền, mười hai viên kim cương xinh đẹp chiếu ánh sáng li ti trong bóng tối, cho dù có là bóng tối cũng không thể che khuất đi ánh sáng của nó.
Một thứ gì đó… theo ánh sáng kia chiếu rọi vào trái tim cô.
Tô Mộc Vũ hết giờ lên lớp, đang lúc nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì.
Phong Kính là một người cực kì kén chọn, một khi không hợp khẩu vị thì một chút cũng không chịu động đũa, giống như một đứa trẻ khó tính. Sợ rằng không ai dám nghĩ đến một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, khí thế bức người như EthanFong lại còn một mặt như vậy.
Nhớ tới bộ dạng nhíu mày của hắn, Tô Mộc Vũ hơi nhếch khoé môi.
Lúc chuẩn bị đi về, Kiều Na đến trước mặt cô, lạnh lùng hừ một tiếng, trào phúng nói: “Này, bông hoa của trung tâm đào tạo nghệ nhân chúng ta mới mua vòng cổ nha, lại là của mấy gã tình nhân tặng cho à?”
Tô Mộc Vũ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô bé đó, không thèm để ý chỉ cười một chút.
Một đứa nhỏ mới mười tám mười chín tuổi, chưa nếm trải mùi đời, chưa bao giờ biết trên đời này hiểm ác cùng gian nan là bao nhiêu, cho nên cô cũng không trách Kiều Na.
Nhếch miệng cười nhẹ lại khiến Kiều Na hoàn toàn tức giận: “Tô Mộc Vũ, đừng tưởng rằng cô luôn giả câm giả điếc sẽ không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ đem con người thật của cô cho mọi người thấy. Người như cô, không xứng có mặt ở nơi này”
Có lẽ là vì sự bàng quang của Tô Mộc Vũ, có lẽ là do lần trước Tiền Phong sỉ nhục cô ta , và cũng có lẽ là vì sự ganh tị của cô ta nên Kiều Na vốn thanh cao lại hoàn toàn biến thành cay độc như vậy trước mặt cô.
Chương 28: Cậu bạn xương sườn.
Mọi người đều vây xem cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ.
“Kiều Na, cậu đừng có hung hăng với người khác nữa” Chu Hiểu Đồng luôn trầm mặc trong lớp nhịn không được đứng ra bênh vực kẻ yếu.
Tô Mộc Vũ kéo cô ấy lại, nở một nụ cười cảm kích, vì… trong lớp này, Chu Hiểu Đồng là người gần gũi với Tô Mộc Vũ nhất. Đối với hành động bênh vực của cô ấy, Tô Mộc Vũ rất cảm kích nhưng chính cô cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao, cơ hội học tập này đối với cô mà nói, rất khó có được.
Kiều Na liếc mắt một cái, chuyển mũi súng về phía khác: “Chu Hiểu Đồng, hình như tôi có nghe nói cô là nhân viên làm trong quán bar, có khi nào cũng được nâng đỡ đến đây học không? Dựa vào gốc đại thụ hóng gió sẽ rất mát mẻ, nhưng cậu cũng nên kiềm chế một chút, cẩn thận cây không trụ vững mà đem mình bị đè bẹp đấy!”
Nếu không phải Tô Mộc Vũ ngăn cản thì Chu Hiểu Đồng đã nhảy vào giáng cho Kiều Na một bạt tai rồi.
Cổng trường.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen xa hoa dừng ở bên kia, điều tuyệt vời không phải là chiếc xe mà chính là người đàn ông dựa vào cửa xe.
Một thân áo sơmi màu đen nhung tơ, trên cánh tay phủ một chiếc áo khoác màu xám bạc, hai chân tao nhã đan chéo vào nhau, vài sợi tóc màu đen nằm yên vị trên trán, ánh mắt mê người một chút không kiên nhẫn, dáng vẻ hào sảng, cằm nhẹ nhàng nâng lên, vẻ hoàn mỹ dưới ánh mặt trời dường như xoá đi vài phần sắc bén, tăng thêm vài tia dịu dàng.
Xe đắt tiền cùng người đàn ông đẹp trai, quả thực khiến cho người người chói mắt.
Một đoàn nữ sinh kích động đứng bên kia.
“A… Anh chàng kia thật đẹp trai nha, có phải là ngôi sao không? Trời ạ! Tôi muốn té xỉu, so với anh chàng hoa đào hôm trước còn đẹp trai hơn”
“Trời! Lần này lại là chờ ai đây? Đàn ông đẹp trai như vậy, vì sao lại không tới lượt tôi chứ? Tôi không phục, tôi muốn đầu thai lại, muốn trở thành một đại mỹ nữ!”
Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chia tay, nhìn qua chính là quang cảnh như vậy.
Phong Kính?!
Thông thường đều là Tiểu Hàn tới đón cô, hôm nay hắn làm sao lại…
Không biết sao, trong lòng bỗng dưng sinh ra một chút lo lắng, Tô Mộc Vũ đang định bước qua thì…
Đột nhiên, một nam sinh ôm một bó hoa hồng trong tay nhảy ra, sắc mặt đỏ bừng nói: “Chào bạn! Mình là sinh viên năm ba hệ IT Phục… Phục… Phục Triển Bằng. Mình… mình… mình ngưỡng mộ bạn đã lâu rồi, xin bạn cho… cho mình một cơ hội theo đuổi, được không?” Một chữ lặp lại đến ba lần, dường như trời sinh đã bị cà lăm.
Tô Mộc Vũ kinh ngạc giương to đôi mắt.
Bên kia, ánh mắt Phong Kính đảo qua, con ngươi đen bóng hơi nheo lại.
Nam sinh nghĩ Tô Mộc Vũ không trả lời là muốn cự tuyệt, lập tức nhích lại gần hơn nói: “Mình… mình… mình thật sự rất vui, rất… rất thích… bạn… xin bạn nhận lời… theo đuổi của mình… được không?” Gương mặt đầy tan nhang của cậu ta giống như sao đầy trời trải rộng gương mặt tái nhợt, ảm đạm như trăm năm không thấy ánh mặt trời, thân thể gầy gò giống như chỉ có xương sườn.
“Thật xin lỗi, mình…” Tô Mộc Vũ cũng không biết nói cái gì, mới vừa muốn cự tuyệt thì…
Cậu bạn xương sườn kia đột nhiên bổ nhào qua, muốn nắm lấy tay cô.
Tô Mộc Vũ vội rút tay về, theo bản năng nhìn về hướng Phong Kính. Mặt hắn không chút thay đổi, con ngươi lại nặng nề, làm như không hờn giận.
Đám người Kiều Na cũng đang xem náo nhiệt, cười nhạo nói: “Cô hãy nhận lời người ta đi, nghệ nhân với người đàn ông yếu ớt, thật rất xứng nha” Trong tiếng cười đã tràn ngập sự nham hiểm. Cô ta chính là muốn Tô Mộc Vũ phải mất mặt trước mọi người, nhất là trước mặt người đàn ông đẹp trai kia.
Nam nhân ốm yếu mặt đỏ lên, gương mặt đầy tang nhang ngược lại càng khó nhìn, ngây ngô cười nói: “Bạn Tô… bạn đồng ý với mình đi… nha nha”
Nói xong liền đột nhiên bổ nhào qua, cố chấp muốn hôn Tô Mộc Vũ.
“Cậu làm cái gì vậy?” Tô Mộc Vũ cho dù có muốn tiếp tục trấn định nhưng lúc này cũng bikích động.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện một cước đá văng cậu bạn kia
Còn chưa để Tô Mộc Vũ giải thích gì, Phong Kính đã một phen nắm tay cô đi.
Cậu yếu ớt kia bị đạp một phát, hung dữ chửi vài câu thô tục muốn tiến lên liều mạng, nhưng khi Phong Kính đảo ánh mắt lạnh như băng qua liền khiến hắn sợ tới mức nuốt nước miếng, lảo đảo chạy đi.
Phong Kính hừ lạnh một tiếng, biểu tình lạnh lùng kéo cô vào trong xe.
Cổng trường học, vốn vẫn còn cười nhạo bao nuôi Tô Mộc Vũ là một ông lão bảy tám chục tuổi, hiện tại lại há to miệng đầy sợ hãi.
“Thì ra, đây mới là bạn trai Tô Mộc Vũ. Đẹp trai như vậy, lại giàu có nữa, đúng là hàng chất lượng cao nha”
“Trời ạ! Căn bản không phải là ông già bụng bự. Làm sao lại vừa trẻ lại vừa đẹp trai như vậy nha? Thật hâm mộ a!!!”
Tâm tình vốn dĩ đang muốn xem náo nhiệt của Kiều Na giờ phút này lại nồng đậm ghen tị cùng gương mặt tức giận đến méo mó.
Dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt khắp thiên hạ đều bị Tô Mộc Vũ chiếm lấy hết vậy?