Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tùng San vừa nói câu "Chia tay " ra khỏi miệng, không chỉ Phương Tiểu Tiệp phun nước trà, mà ngay cả Tùng Chí Quân cũng không thể bình tĩnh.
một bên lấy khăn tay giúp vợ lau nước dính trên người, một bên cau mày hỏi, "Sao lại như thế này? Sao có thể nói chia tay thì chia tay? Lần trước đến thăm ba mẹ không phải vẫn còn rất tốt sao?"
"Có phải con lại giở tính tùy hứng ra hay không ?" Phương Tiểu Tiệp là người sanh ra dưới ngọn cờ đỏ của Tổ quốc, kế thừa truyền thống tốt đẹp đó là dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải từ trên người mình tìm ra lý do trước.
Cho nên dù Tùng San chưa nói gì nhưng trong lòng bà cũng đã nhận định là con mình sai.
Tùng San khóc không ra nước mắt.
Xem ra cô cũng chỉ còn cách nói thẳng , mặc dù rất uất ức, nhưng vẫn dễ chịu hơn việc bị mẹ không biết mắng mình một trận. Vì thế cô liền đem chuyện Chu Trường An tại bữa tiệc sinh nhật của Cố Lâm Lâm đá mình trước mặt mọi người trước cùng với chuyện hắn vì tiền lương một năm hai mươi vạn và một căn phòng ở mà ngả bài chia tay với mình thêm mắm dặm muối, còn nhấn mạnh chuyện mình hoàn toàn không biết gì về những mưu cầu danh lợi của Chu Trường An.
Vợ chồng ông Tùng lòng đầy căm phẫn. Phương Tiểu Tiệp hung hăng đánh Tùng Chí Quân một cái, nổi giận đùng đùng nói: "Tôi đã nói tên nhóc này là người vùng khác đến nên không được rồi, lúc đó ông còn nói tốt cho nó, ông nói cái gì ấy nhỉ, đứa nhỏ này rất lễ phép, có giáo dưỡng, kết quả hiện tại khiến San San nhà chúng ta bị lừa gạt!"
Tùng Chí Quân ra sức thở dài một tiếng, "Tôi thật là nhìn lầm người mà! Xã hội bây giờ loạn hết rồi, người trẻ tuổi trong mắt chỉ biết có tiền, một đứa trẻ tốt như vậy, sao lại thành ra thế này chứ! San San, con đừng buồn nữa, loại người này không đáng để con phải đau lòng!"
"Đúng, chia tay bây giờ là tốt nhất, lỡ như sau này kết hôn rồi mới lộ ra bản tính thì thật thê thảm! San San, con quen nó lâu như vậy, không có bị tổn hại gì chứ?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.
Tùng San cười gượng, "không có đâu, mẹ yên tâm đi." cô cố gắng không biểu hiện ra sự chột dạ của mình.
"Mẹ vốn cũng không hài lòng, cái thằng đó không phải nói tốt nghiệp muốn về quê nhà sao, con còn nói tốt nghiệp xong cũng đi theo nó, lúc đó con không biết trong lòng mẹ gào thét thế nào đâu! Bây giờ tốt rồi, chia tay rồi San San của chúng ta sẽ về nhà, thành phố A thật tốt, biết bao nhiêu người chen chúc bể cả đầu cũng không có được một chỗ ngồi, sao phải theo cái thằng đó về quê nó chịu khổ chứ!" một lần nữa Phương Tiểu Tiệp cho mình một chén trà, uống một ngụm, thở ra một hơi, "Con à, con đừng khó chịu trong lòng nữa, San San nhà ta vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn là sinh viên đại học A, muốn người nào mà không được! Ngày mai mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt!"
Tùng San vừa nghe đến hai chữ xem mắt, thân mình run run, "Mẹ à, cũng không cần gấp như vậy, con mới hai mươi tuổi, không cần phải đi xem mắt chứ?"
"Sao lại không cần! Lần này mẹ muốn chọn đúng người cho con, gia thế bối cảnh đều phải sự xét duyệt của mẹ, người như vậy mới có thể yên tâm! Phụ nữ cũng chỉ có vài năm tuổi xuân thôi, nếu đều sử dụng trên người một tên đàn ông cặn bã, sẽ bị lỡ thì."
Tùng San cảm thấy mẹ của cô nhất định là bị mấy cái phim truyền hình về đề tài gái ế tẩy não.
"Còn tôi thì thấy Tùng San nhà chúng ta không cần phải gấp gáp mấy chuyện yêu đương, tốt nghiệp đại học vẫn là chuyện quan trọng nhất, tốt nhất là tốt nghiệp đại học xong rồi mới tính tới chuyện tìm bạn trai đi." Khó có dịp Tùng Chí Quân đưa ra ý kiến phản đối.
Phương Tiểu Tiệp lập tức trừng mắt, "Còn kịp quái gì chứ! Vậy thì trễ mất! Đàn ông tốt đều bị người khác chọn hết rồi, còn dư nữa đâu mà tìm! Ông Tùng kia, từ hôm nay trở đi nhiệm vụ của ông là đi tìm những thanh niên có gia thế, bối cảnh, nhân phẩm, và tướng mạo xứng đôi với San San nhà chúng ta có nghe chưa!"
Vẻ mặt Tùng Chí Quân khó xử, "Nếu nói là tìm thanh niên có nhân phẩm và tướng mạo xứng đôi với San San thì dễ rồi, còn cái gia thế bối cảnh thì không phải xem người ta có xứng với gia đình chúng ta không, mà là chúng ta có thể xứng với người ta không..."
Tùng Chí Quân là chủ biên ban tuyên truyền Đảng ủy của tạp chí Đảng, chức danh thì cao nhưng không có thực quyền. Chuyện cần làm mỗi ngày chính là xem tin tức, quan tâm chuyện lớn trong và ngoài nước, tổ chức hội phát huy tác phong liêm chính của Đảng, hay là kiểm tra kĩ lưỡng bản thảo tạp chí Đảng phát hành mỗi tháng một lần, thỉnh thoảng cũng viết vài bài viết, múa bút vẩy mực bày tỏ cảm xúc về sự thay đổi của thời đại. Cho nên ngày thường rất rất nhàn rỗi, ở cơ quan có thể mỗi ngày tan làm đúng giờ, đi chợ mua cái đồ ăn giết thời gian, về nhà giặt quần áo nấu cơm cho vợ con. Làm một người đàn ông tốt của gia đình.
Phương Tiểu Tiệp chợt nhíu mày, "Tốt hơn nhà chúng ta không phải là càng tốt sao! Con gái không phải là nên gả cho gia đình tốt sao, đời này ông không có tiền đồ rộng mở nhưng nếu SanSan nhà chúng ta gả cho một người giàu có thì thật là vẻ vang! Ai, tôi nghe nói con trai của Mạnh bí thư vừa từ Mĩ trở về phải không? Lần sau ông gặp Mạnh bí thư thì nói một tiếng đi!"
Tùng Chí Quân bóp trán, ông sợ vợ như sợ cọp đấy.
Vài năm trước Tùng Chí Quân thỉnh thoảng còn săn được tin tức, bây giờ cấp dưới chỉ có vài người trẻ tuổi, đều không cần đi săn tin tức, trực tiếp ngồi trong phòng làm việc tìm lỗi chính tả, tìm cái nào không phù hợp tiêu chuẩn thì xong việc. Mỗi tháng Tùng Chí Quân chỉ có một này quan trong, chính là đêm trước ngày xuất bản, ông phải mang theo bản thảo xuất bản đến văn phòng Mạnh bí thư cho ông ấy kiểm tra lại, bởi vì lãnh đạo của thành phố A Mạnh Tích Minh là chủ biên trên danh nghĩa của tạp chí Đảng.
Do đó Tùng Chí Quân là một người nhàn rỗi nhưng cũng coi là một quan chức cao. Mạnh Tích Minh mặc dù chỉ là chủ biên trên danh nghĩa, nhưng làm việc cũng cực kỳ nghiêm túc, mỗi tháng tạp chí Đảng xuất bản đều phải tự mình kiểm tra, hơn nữa xem từ đầu đến đuôi không hề bỏ sót. Đó là lí do mà mỗi tháng Tùng Chí Quân đến văn phòng của Mạnh bí thư ngồi một lần, cũng đều là như đứng đống lửa, như ngồi đống than. May mà thái độ của Mạnh bí thư đối với hắn vẫn rất hòa thuận, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa vài câu, cho Tùng Chí Quân chút thể diện.
Nhưng trong lòng Tùng Chí Quân rất rõ ràng, thể diện cũng chỉ là thể diện mà thôi, chỉ là một biểu tượng không có thực. Trông mong ông có thể cùng Mạnh bí thư nói chuyện sâu xa căn bản là không có khả năng. thì càng miễn bàn đến việc gả con gái đến nhà người ta .
Tùng San mắt thấy mẹ mình càng nói càng lung tung, nhịn không được chen miệng nói: "Mẹ, mẹ đừng bận tâm chuyện của con nữa , con mới hai mươi tuổi xuân xanh thôi, tìm bạn trai không phải chuyện khó khăn đâu."
Tùng Chí Quân cũng gật đầu, "Đúng, San San của chúng ta muốn diện mạo có diện mạo, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh. Chúng ta ở thành phố A còn có nhà có đất, còn sợ không ai thèm lấy sao?"
Phương Tiểu Tiệp nhìn hai cha con bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Chỉ có căn nhà nhỏ này của chúng ta thôi mà còn dám nói là có nhà có đất? Ông Tùng à, ông đừng nói ra kẻo mất mặt. Ông nhìn ông Thái xem, đã mua bao nhiêu căn nhà? Con gái ông Thái trước khi lấy chồng, nhà ở đầu là ông ta cho. Ông coi ông xem, là bạn cùng khóa với ông Thái, sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?"
Tùng Chí Quân sợ nhất chính là nhắc tới ông Thái, khăng khăng lắc đầu, "Nhà cao cửa rộng ngàn căn, đêm đêm mất ngủ (2). Muốn nhiều nhà như vậy có ích lợi gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ có thể ở một căn thôi, tôi thấy nhà mình là tốt nhất rồi."
Tùng San dốc sức gật đầu, không tiếng động ủng hộ ba ba.
Nhà Tùng San không lớn, nhưng vị trí coi như không tệ, chính là phòng ở hơi cũ một chút. Đây là năm đó bố Tùng nhà cô gặp may mắn được cơ quan cấp cho một căn nhà, theo lí thì dựa vào vị trí của Tùng Chí Quân căn bản không thể được cấp căn nhà lớn như vậy, nhưng mà khi đó trong thành phố xảy ra vài việc, rất nhiều quan chức bị đều chức hoặc khai trừ, vì thế căn nhà này vốn dĩ nên cấp cho một người có năng lực hơn lại rơi vào người một trưởng ban nhỏ như Tùng Chí Quân .
Năm đó lúc chuyển nhà cả nhà cô vô cùng phấn khởi , còn Tùng San đang học tiểu học thì cảm thấy rất tự hào.
Chẳng qua đồ vật tốt đến đâu cũng không chịu được gột rửa của thời gian, chỉ chớp mắt mười mấy năm qua đi, căn nhà này đã trờ nên cũ kĩ. Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân kích thích Phương Tiểu Tiệp, điều thật sự khiến Phương Tiểu Tiệp bị kích thích thật ra là rất nhiều hàng xóm thân thuộc từng người từng người đều chuyển đi, nhà nhà đều mua nhà mới, chỉ có nhà bọn họ vẫn ở lì nơi này. Việc này nói tới liền không biết làm sao. Nhưng Phương Tiểu Tiệp cũng chỉ là ngoài miệng như vậy thôi, kỳ thật trên bản chất cũng không phải là người đam mê vật chất, bằng không mấy năm nay cũng sẽ không một mặt làm y tá trưởng oai phong một cõi, một mặt về nhà sống cùng một người nhàn rỗi cực kì như Tùng Chí Quân .
"thật ra thì Trương chủ nhiệm ở bệnh viện của tôi cũng không tệ, ta đã sớm chọn trúng hắn , dáng người tốt, lại có năng lực, lại có duyên. Chỉ là tuổi tác hơi lớn, năm nay đã 33 rồi." Phương Tiểu Tiệp nói.
Đầu Tùng San rớt một giọt mồ hôi lớn, ba mươi ba tuổi, một người đàn ông lớn hơn cô mười ba tuổi, mẹ cô nghĩ sao vậy chứ, đã vậy còn nhìn trúng hắn?
cô có thể gọi bằng chú đi?
"Bà nói cháu của Trương viện trưởng ư, cái người kêu gì ấy nhỉ…Trương Dật Bạch?" Tùng Chí Quân hỏi.
"Đúng vậy, chính là Trương Dật Bạch, tuấn tú lịch sự , cùng San San nhà chúng ta rất xứng đôi đi." Phương Tiểu Tiệp nói tâm như mở cờ trong bụng.
"Vậy không được, lớn tuổi như vậy còn chưa có bạn gái, hắn dành thời gian để làm gì chứ? San San của chúng ta vẫn là nên tìm người bằng tuổi mới phải, vậy mới có tiếng nói chung." Tùng Chí Quân lắc đầu.
"Bằng tuổi nhau thì cũng chỉ là một tên nhóc hai mươi mấy tuổi cái gì cũng không có, theo nó rồi không phải chịu khổ thì chính là chịu thiệt, kết quả là kết hôn vài năm lại lo lắng xuất hiện “tiểu tam” vân vân.., không giữ được lòng nó!" Phương Tiểu Tiệp nói.
Tùng San cảm thấy không nghe nổi nữa rồi, cô hoàn toàn xác định khẳng định nhận định, mẹ mình đã bị phim truyền hình tẩy não . Ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách, không đợi Phương Tiểu Tiệp nói thêm nữa, Tùng San liền cười hì hì nói muốn lên mạng một lát, lẩn như cá chạch về phòng của mình, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
không thể tin được tư tưởng của mẹ cô lại cởi mở như vậy, thế mà lại mà ủng hộ cô tìm một ông chú ba mươi mấy tuổi. Vậy nếu như là hơn bốn mươi tuổi thì sao?
không biết làm sao, trước mắt cô liền hiện ra khuôn mặt của Cố Trì Tây.
Cũng không biết ông chú này năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, bất quá nếu cô thật tìm một người như vậy , mẹ cô khẳng định tức chết đi được.
Tùng San cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Máy tính nhà cô so với cái laptop của cô còn cũ hơn, mở password hơn một phút. Tùng San nhịn không được liền lấy ra di động ra một bên lên weibo một bên chờ máy tình khởi động, sau đó chuông điện thoại trong tay liền vang lên.
cô giật cả mình, nhìn thấy lại là cái dãy số xa lạ nhưng nhìn có chút quen mắt kia.
cô quyết đoán nhấn nút tắt .
đang suy nghĩ xem có nên tắt nguồn hay không, bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn, "Tôi đang ở dưới lầu nhà em, nếu trong vòng năm phút em không xuống dưới, tôi sẽ đến cửa chào hỏi."
Tùng San nhất thời ngẩn ra.
(1) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
(2)Nghiễm hạ thiên gian, dạ miên thất xích: có lẽ là 大廈千間,夜眠八尺có nghĩa là “Đại hạ (nhà) thiên gian, dạ miên bát xích”- trích CỔ HUẤN