Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Tân vừa vào cửa kiến trúc Thành Ý thì bị Vương Vĩnh Minh cung kính tiếp đón như Bồ Tát . Vương Vĩnh Minh giống như một tên thái giám, theo sau làm tùy tùng lấy lòng, cái vẻ mặt nịnh bợ kia làm mọi người đang cúi đầu làm việc không nhịn được cười. Tống Đào ngồi trước máy tính, vốn dĩ hắn đang chuyên chú sắp xếp chỉnh lý các khoản thu chi định mức của các phòng ban, thì phát hiện icon phòng chat nội bộ liên tục nhấp nháy, hắn vừa mở lên thì thấy tất cả mọi người đều đang châm biếm Vương Vĩnh Minh .
"Bình thường luôn ra vẻ ta đây,bây giờ cấp trến đến lại giả vờ khúm núm."
"Người kia là ai vậy? Chắc không phải là ông chủ lớn chứ? Vừa trẻ tuổi, lại đẹp trai nữa!Người như vậy mà đem ra so sánh thì lão Vương thật hèn mọn."
"Chắc chắn không phải là ông chủ lớn, ông chủ lớn nào mà chạy tới công ty nhỏ bé của chúng ta tuần tra chứ, tôi đoán tám chín phần mười hắn cùng lắm chỉ là tổng giám mà thôi . Còn trẻ như vậy mà quyền cao chức trọng hơn lãoVương, lão Vương khẳng định thế nào cũng khóc ngất ở WC."
"Tôi đã bị trai đẹp mê hoặc rồi, mặt lạnh như tiền khoác tây trang thật là phù hợp với tiêu chuẩn yêu thích của tôi!"
Tống Đào cười cười, bình tĩnh đónd cửa sổ chatroom lại, tiếp tục vùi đầu sửa sang lại thu chi định mức. hắn đang là một nhân viên thử việc, những lúc này nên khiêm tốn một chút, nói ít làm nhiều.
Vương Vĩnh Minh bất ngờ đẩy cửa phòng làm việc ra, hé vào nửa người, quan sát một vòng sau, lớn tiếng nói: "Tống Đào, cậu lại đây một chút."
Tống Đào sửng sốt hạ, nhìn Vương Vĩnh Minh, "Vương tổng, ngài gọi tôi?"
Vương Vĩnh Minh có chút không kiên nhẫn, "Mau lại đây."
Tống Đào cười cười, vội vàng đứng lên đi qua, đi ngang qua mọi người, họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt hoang mang, tò mò.
Vào cửa, Tống Đào nhìn thấy Trương Tân đang ngồi trên ghế sô pha, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Trí nhờ của hắn luôn rất tốt, người sống hắn chỉ nhìn một lần là có ấn tượng, người đàn ông này là người ngày đó ở trường học đi theo Tùng San.
Trương Tân nhìn thấy Tống Đào đi tới, không có đứng lên, cũng không có biểu cảm gì.
"Vương tổng, tìm tôi có việc sao?" Tống Đào hỏi.
Vương Vĩnh Minh kỳ thật cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao bên trên phái người đến đây không có chỉ thị gì, nhưng vừa mở miệng lại nhắc tới Tống Đào. rõ ràng hắn chỉ là một tên nhóc vừa tốt nghiệp, chẳng lẽ phía sau hắn có người nâng đỡ sao?
"A, cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu một chút thôi, đến công ty chúng ta một tháng rồi, cậu cảm thấy thế nào?" Vương Vĩnh Minh hỏi.
Tống Đào nở nụ cười, "Tôi cảm thấy rất tốt, tôi thấy công ty của chúng ta không lớn, nhưng là không khí làm việc rất tốt, hơn nữa tôi được tham gia những hạn mục rất có ý nghĩa, ở đây tôi học được rất nhiều thứ"
Vương Vĩnh Minh vui vẻ, tên nhóc này thật biết ăn nói, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước ông ta từ trong mấy trăm thí sinh chọn ra hắn.
Trương Tân vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn Vương Vĩnh Minh một cái. Vương Vĩnh Minh hiểu ý, liền giới thiệu: "Vị này là người của tổng công ty phái tới Trương đặc trợ(1), hôm nay tới công ty chúng ta thị sát công việc, cũng tiện thể hỏi thăm tình hình của những nhân viên mới"
Tống Đào gật đầu chào Trương Tân, "Trương đặc trợ, xin chào, tôi là Tống Đào."
Trương Tân nhìn Tống Đào, ánh mắt kia không chút gợn sóng, nhưng lại đột nhiên khiến Tống Đào lanh sống lưng.
"Vương quản lý, phương án kế hoạch của Đức Thuận viên như thế nào rồi?" Trương Tân hỏi.
"Còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, dự tính cuối tháng này đem phương án ban đầu làm thành bản thảo." Vương Vĩnh Minh vội vàng trả lời.
"không bằng cũng để Tống Đào cùng nhau tham dự án này đi, người mới sẽ có linh cảm mới." Trương Tân nói.
Vương Vĩnh Minh cười xòa: "Đương nhiên, đương nhiên."
Lúc Tống Đào đi khỏi văn phòng Vương Vĩnh Minh, hắn vẫn cảm thấy không hiểu gì cả. hắn chỉ là một nhân viên mới thử việc, chỉ làm toàn những việc vặt linh tinh, Trương Tân nói một câu, liến khiến hắn tham gia vào hạng mục Đức Thuận viên.
Anh ta có mục đích gì đây? Chẳng lẽ có liên quan tới Tùng San sao?
Vấn đề này khiến hắn phức tạp cả một buổi chiều, nhưng trực giác của hắn mách bảo, hắn biết Trương là người không dễ chọc, hơn nữa, Trương Tân cũng sẽ tuyệt đối không thân thiện với hắn.
thật vất vả chờ đến đến tan tầm, Tống Đào gọi cho Tùng San, trong điện thoại hắn cũng không hỏi cô cái gì, chỉ trêu đùa cô rồi gọi cô cùng đi ăn cơm. Dù sao lần trước hắn đi tìm cô mà không gặp nên Tùng San cảm thấy có chút ngượng ngùng đành đáp ứng. Vì thế hai người hẹn nhau ở một quán ăn trước cổng đại học A, tiêu chuẩn trung bình, giá cả không cao, nhưng cam đoan tuyệt đối không sử dụng dầu ăn đã qua sử dụng.
Tống Đào gọi vài món ăn, đều là món bình thường Tùng San rất ít ăn , nhưng cô vừa nếm thử lập tức khen không dứt miệng.
"Anh Tê Lợi thật lợi hại, em chưa bao giờ biết thì ra măng sợi lại ăn ngon như vậy!" Tùng San cười vui vẻ.
Tống Đào cười, "Ai bảo em không cho anh cơ hội để anh mời em ,trước kia muốn mời em ăn bữa cơm là rất khó!"
Tùng San lườm hắn một cái, "Đàn anh à, trước kia em rất ít ra ngoài ăn cơm đó!"
Chuyện này là sự thật, Tùng San và Chu Trường An bên nhau gần ba năm, hai người cơ hồ đều ở căn tin ăn cơm, rất ít đi tiệm ăn bên ngoài. Bởi vì Chu Trường An rất sĩ diện, nếu Tùng San cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm tất nhiên là Chu Trường An kiên quyết tính tiền, nhưng Tùng San biết rất rõ trong thẻ ngân hàng của tên này có bao nhiêu tiền, cho nên cô rất ngoan ngoãn theo hắn đến căn tin. Ngay cả một nhóm người cùng liên hoan hội họp, hai người bọn họ cũng không thường xuyên tham gia, bởi vì Chu Trường An lòng dạ nhỏ nhen, không muốn nhìn thấy một đám nam sinh nhìn chằm chằm San San.
Tùng San nghĩ đến đây, không khỏi cười thở dài một tiếng.
Tống Đào thông minh cỡ nào, vừa nhìn là biết Tùng San đang hoài niệm chuyện cũ, hắn vội vàng gắp đồ ăn vào đĩa của cô, "Ăn đi nào! Em mau nếm thử món bò chua cay này."
Tùng San cười hì hì gật đầu, vừa ăn vừa hỏi: "Đàn anh à, công việc của anh thế nào? Thuận lợi chứ?"
Tống Đào vỗ ngực một cái, "Anh Tê Lợi là ai chứ, anh mới đi làm một tháng, nhưng đã được chọn vào một hạng mục chuyên môn rồi đấy!"
Tùng San trừng lớn mắt, ánh mắt lấp lánh, "thật sao! thật là lợi hại!"
Tống Đào nhe răng, "Đúng rồi, hôm kia tổng công ty phái người tới thị sát, anh thấy người nọ nhìn rất quen mắt, giống như là người đàn ông ngày đó đi theo em, tên là Trương Tân, em có quen không?"
Sắc mặt Tùng San căng thẳng, sau đó cô cười, "ừ, xem như có quen biết, bất quá không thân lắm."
Tống Đào chăm chú nhìn Tùng San, đem biểu cảm trên khuôn mặt cô ra phân tích một lần, sau đó cười nói: "A, vậy là tốt rồi, anh còn tưởng anh ta đang theo đuổi em chứ, nếu vậy anh đây sẽ không còn cơ hội rồi ."
Tùng San ho một tiếng, cười gượng gạo, "anh Tê Lợi này, anh nói nhăng nói cuội gì vậy chứ!"
Tống Đào ha ha cười rộ lên, "Thẹn thùng sao ? Ai da, anh vừa biết thì ra San San cũng sẽ thẹn thùng đấy?"
Tùng San trừng hắn: "Dù sao em cũng là con gái, sao có thể không thẹn thùng ! anh đừng cười nữa, anh cười nữa em đánh anh cho coi!"
Tống Đào cười càng sâu, rõ ràng là đang chờ Tùng San đánh hắn đây mà. Hai người cười hì hì ăn xong bữa cơm, cuối cùng Tống Đào rất hào phóng cầm bóp tiền, "Sau này em thèm ăn cái gì cứ tìm anh Tê Lợi, anh bây giờ đã có việc làm đương nhiên có tiền!"
Tùng San cố ý làm ra vẻ mặt ngưỡng mộ, chớp chớp mắt, "Anh Tê Lợi à, dáng vẻ anh trả tiền thiệt đẹp trai!"
Lý Yến và Triệu Nhiên đang khiêng một bình nước khoàng từ phòng chứa nước lên thì tình cờ thấy Tống Đào đưa Tùng San đến cửa ký túc xá. Lý Yến vừa nhìn thấy Tống Đào, cô ấy vội vàng lớn tiếng nói: "Anh Tê Lợi à! Mau mau, giúp bọn em khiêng thùng nước này lên lầu với!"
Tống Đào nhìn thoáng qua dì quản lý, thấy dì ấy không có ở đây, hắn liền thoải mái đi vào, một tay nhấc lên thùng nước kia, "Việc nhỏ, việc nhỏ thôi."
Lý Yến vui vẻ vỗ vai Tống Đào, "Ai, quả nhiên là đàn ông tốt có khác!"
Triệu Nhiên yên lặng theo sau, mắt nhìn Tùng San, nhỏ giọng hỏi: "San San, cậu và anh Tống cùng nhau về sao?"
Tùng San gật đầu, "Ừ, bọn mình vừa cùng đi ăn cơm."
Triệu Nhiên cúi đầu, không nói gì nữa.
Tống Đào buông thùng nước xuống, cũng không ở lại lâu, vội vàng đi đón xe buýt. Lý Yến vẫn đứng yên trước cửa sổ nhìn bóng lưng Tống Đào dần đi xa, khi quay đầu lại khuôn mặt đã có một nụ cười to, đến gần Tùng San hỏi: "Sao rồi, hai người có tiến triển rồi chứ?"
Tùng San cảm thấy đau đầu, "không phải đâu, bọn mình chỉ như bình thường cùng nhau ăn một bữa thôi, mình cũng muốn gọi cậu cùng đi , nhưng gọi cho cậu thì cậu tắt máy."
Vẻ mặt Lý Yến đầy sự hối hận, "Mình ở thư viện gặm sách chứ đâu, điện thoại khóa nguồn!"
Tùng San vỗ đầu Lý Yến "không sao đâu, lần sau mình nhất định mang theo cậu, như vậy được chưa."
Lý Yến bĩu môi, "Cậu muốn mang theo mình nhưng người ta không muốn đâu. Mình đi đến đó làm bóng đèn sao."
Tùng San cười, không nói gì thêm. cô mở máy vi tính lên xem, cảm thấy rất buồn chán, vì thế cô tắt máy, dứt khoát cầm sách vở cùng Lý Yến đến thư viện tự học. từ giờ tới kỳ thi thử còn một tuần, thư viện kín người hết chỗ, may mà Lý Yến vì kì thi khảo sát nghiên cứu sinh mà cả ngày xem thư viện như nhà, mỗi ngày đều sáng sớm tinh mơ đến xếp hàng chiếm 2 vị trí, một cái để ngồi,một cái để túi sách bình nước và đồ ăn vặt, kỳ thật là đang giữ chỗ cho Tùng San.
Tùng San vừa vào thư viện, thì tuân thủ quy tắc tắt máy điện thoại ném vào trong giỏ. Lý Yến nhìn thoáng qua nói: "không cần phải khoa trương tắt máy như vậy, cậu cài đặt chế độ yên lặng là được rồi, lỡ có ai gọi cho cậu còn biết chứ."
Tùng San cười cười, "Cái điện thoại này mình chỉ coi như cái máy báo thức ai gọi cho mình nữa chứ. Mở máy thì mình không thể nào chuyên tâm học được , lát nữa lướt weibo là được, không lo bị nhỡ tin nhắn nào."
Lý Yến giơ ngón tay cái lên, "Hay lắm, mình học theo cậu."
Tùng San cười xòa, cúi đầu đọc sách. Kỳ thật trong lòng cô rất hổ thẹn , bởi vì cô làm như vậy căn bản không phải vì chuyên tâm học tập, mà là đang trốn tránh, trốn tránh cuộc gọi của người kia.
Từ sau ngày đó, cô vẫn rất cẩn thận, phần lớn thời gian di động đều tắt máy, cô cũng không thường ở ký túc xá. Bởi vì cô sợ Trương Tân lại tìm tới cửa.
Chỉ là di động của cô rất yên lặng, trừ bỏ tin nhắn rác từ 10086 ra thì không có gì khác cả. cô không biết Cố Trì Tây có gọi cho cô hay không nhưng tốt nhất là không có.
Tùng San thề không bao giờ muốn nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nếu Cố Trì Tây còn có tính người, hắn phải hiểu rõ cũng như tự giác, đừng đến tìm cô nữa.
Nhưng ngay khi ngày qua ngày yên tĩnh như nước, Tùng San rốt cuộc cũng cảm thấy mình sắp đem chuyện này quên đi, thì hôm nay khi cùng Tống Đào ăn cơm, nghe hắn nhắc tới tên Trương Tân, khiến cô khiên tự giác khẩn trương.
Đây rốt cuộc là tội nghiệt gì chứ.
Trương Tân đem văn bản về hạng mục kế hoạch đưa đến tay Cố Trì Tây, sau đó yên tĩnh đứng ở một bên chờ ông chủ xét duyệt. Cố Trì Tây xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cầm bút ở trên văn bản ghi nhận xét chú giải, sau khi xem xong báo cáo hắn đặt nó lên bàn, hỏi: " hạng mục kế hoạch sắp tới bên kiến trúc Thành Ý chuẩn bị ra sao rồi?"
Trương Tân đáp: " hạng mục Đức Thuận viên còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, Vương quản lý nói sẽ tranh thủ tới cuối tháng hoàn thành phương án đầu tiên."
Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, còn có chuyện gì khác không."
Trương Tân nói: "Đàn anh của Tùng San tên Tống Đào, ở kiến trúc Thành Ý làm đã được một tháng, tôi thấy biểu hiện của cậu ta không tệ nên đã cất nhắc cậu ta vào tổ thực hiện hạng mục Đức Thuận viên."
Cố Trì Tây ngẩng đầu, nhìn Trương Tân, "Ừ, cậu xem rồi làm đi."
"Cố tổng, đêm nay Tùng San và Tống Đào cùng nhau ăn cơm ở cổng trường đại học A." Trương Tân báo cáo.
Sắc mặt Cố Trì Tây cứng đờ, "Tôi biết rồi."
Trương Tân văn bản báo cáo đi ra ngoài, rất lễ độ đóng kín cửa. Tiếng đóng cửa không lớn nhưng trong văn phòng rộng lớn nhưng vẫn có âm thanh vang vọng. Cố Trì Tây đứng lên, kéo cửa chớp ra, nhìn cảnh tượng xe cộ đông nghịt dưới lầu ngẩn người.
đã gần nửa tháng rồi , hắn không có gọi cho Tùng San. không phải là hắn không muốn, mà là hắn không biết nên nói như thế nào. Bởi vì hắn biết lúc này đây, bé con sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn , cũng tuyệt đối không buông lỏng phòng bị đối với hắ . Nghĩ lại hắn liền hận.
cô cố tình cứ cố chấp như vậy.
Hai người giống như đang đọ sức, xem ai dai sức hơn.
hắn xoay người ở trong ngăn kéo lấy ra di động, mở album ảnh, ở trong ảnh, khuôn mặt bé con tươi cười đón ánh mặt trời, tươi đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến lòng hắn xao động. hắn lật từng tấm từng tấm ảnh, thời gian trong ảnh quay ngược như máy phát đĩa, từ từ tìm lại hình ảnh đã bị lãng quên trong quá khứ, mãi cho đến khi dừng lại tại một năm kia.
trên ảnh cô bé con cột tóc đuôi ngựa, bé con mặt một cái ào thun màu trắng rộng rãi thoải mái trên áo in một hình chữ thập lớn màu đỏ, cô cười vui vẻ như vậy, thân hình gầy nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà, đôi mắt đen tỏa sáng, ánh mắt trong trẻo như suối nước.
trên mặt Cố Trì Tây hiện lên nụ cười, San San, em còn nhớ rõ câu nói không gặp không về hay không?