Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi xuống núi Tống Đào lái xe mang mọi người tới một khu du lịch dưới chân núi dùng cơm, Tống Đào đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, vừa lái xe vừa giới thiệu cho mọi người, "Đường xuống núi này là mới được tu sửa, nhưng căn nhà nằm ở sườn núi kia chính là khu biệt thư Vân Đỉnh, theo con đường này đi thẳng sau đó tới lối rẽ thì rẽ trái khi đó sẽ tới Trạch Viên."
A Thạch cảm khái, "Đều là nơi ăn chơi của người có tiền, anh Tê Lợi quen thuộc mấy chỗ này thật ha?"
Tống Đào cười cười: "Cậu cũng không nhìn xem hiện giờ mình đang làm cho công ty nào, nghe nói cái Trạch Viên này cùng với khu biệt thự Vân Đỉnh kia đều có cổ phần của ông chủ lớn công ty mình, công ty mình hiện tại còng đang phụ trách một hạng mục chủ yếu của Trạch Viên đây này."
Lý Yến trừng lớn mắt: "Vậy ông chủ lớn của công ty anh nhiều tiền đến mức nào chứ!"
Tống Đào gật đầu, "Ừ thì, đoán chừng nếu ông ấy nói mình giàu thứ hai thành phố A thì không ai dám nhận mình giàu nhất."
A Thạch bĩu môi, "Cái gì chứ, nhà giàu nhất thành phố A là Trình gia đấy! Ngay cả người không hay xem tạm chí lá cải như mình cũng còn biết nữa là."
Tống Đào lắc đầu: "Trình gia quả thật rất có tiền, nhưng cũng chỉ là do báo chí thổi phồng mà thôi.Người suốt ngày lộ diện trước công chúng thì chỉ là đang ra vẻ mà thôi, người thật sự có tiền thì từ trước tới nay chưa từng lộ diện."
Lý Yến cười hỏi: "Vậy ông chủ lớn của anh họ gì? Bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa?"
Tống Đào vui vẻ, "Anh cũng không biết nữa, anh mới vào công ty bao lâu đâu chứ, ngay cả những quản lý cấp cao anh còn chưa biết rõ nữa là."
Tùng San vẫn có chút không yên lòng, khi nghe bọn họ nói chuyện cô chỉ nghiên đầu nhìn phong cành ngoài cửa xe, không xen vào câu chuyện của họ.
Trên thực tế là từ lúc leo núi xem mặt trời mọc tới giờ cảm xúc của có gì đó rất kì là. Cô không thể nói rõ rốt cuộc nó là cảm giác gì nhưng cô lại không cách nào áp chế nó. Ngọn núi này, con đường này, Vân Đỉnh ở phía sau, Trạch Viên ở phía trước, mỗi khi đi ngang những nơi đó trong tâm trí cô lại hiện lên tên của người đó.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình chắc là đã quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi.
Tống Đào vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với mọi người, nhưng ánh mắt hắn luôn thông qua kính chiều hậu nhìn về phía Tùng San. Hắn cũng đã sớm phát hiện cảm xúc của Tùng San có gì đó kì lạ, bất quá hắn cũng không biết là cái gì.
Tùng San là bị Lý Yến lay tỉnh , nơi Tống Đào mang mọi người đến dùng cơm là một trang trại gia đình, nơi này dùng những loại thực phẩm như rau củ, thịt cá được chăm bón bằng chất hữu cơ rất nổi tiếng, đồ ăn cũng nhiều, hương vị cũng rất tuyệt. Giá cả cũng không tính là cao, cho nên khiến mọi người rất phấn khích. Mọi người vừa ngồi xuống, không cần chờ lâu đã được thưởng thức những cái bánh bao và cháo trắng thơm phức, kèm theo món gà nhồi nấm, miếng trộn dưa chua được chế biến từ thực phẩm của trang trại, bọn họ đều ăn rất sung sướng.
Lý Yến vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên, "Theo anh Tê Lợi lăn lộn thật là tốt, đi đến đâu cũng được ăn ngon!"
Tống Đào cười tủm tỉm gật đầu, sau đó gắp một miếng thịt gà vào trong chén của Tùng San "Đây là gà nhà trang trại nuôi, không hề có chất kích thích, em ăn thử đi."
Tùng San cười cắn một ngụm, "Vâng, thơm quá."
Triệu Nhiên ăn cũng rất vui vẻ, khó có khi cô chủ động mở miệng nói chuyện: " Dưa chuột muối này ướp gia vị thật giống quê nhà mình."
Lý Yến cười nói: "Triệu Nhiên, bây giờ mình thấy thật hâm mộ cậu, nhà cậu ở nông thôn có phải ngày nào cậu cũng được ăn ngon như vậy không ? Đáng tiếc nhà mình cũng gọi là thôn nhưng sớm đã không còn những món ăn như thế này nữa."
Triệu Nhiên ngại ngùng cười, "Ừ, chỉ là những món mẹ mình nấu không ngon bằng nơi này."
Lúc đang ăn thì bố Tùng gọi điện thoại tới hỏi thăm con gái, hỏi cô có mệt hay không, ăn uống thế nào. Tùng San đều trả lời từng câu, sau đó cô cúp điện thoại, xin lỗi mọi người, " Ba của mình thật dông dài, cứ xem mình như con nít vậy."
A Thạch nhanh nhạy nhìn thấy di động mới của Tùng San, hắn hỏi mượn sau đó tỉ mỉ nghiên cứu một phen, sợ hãi nói: "Ai nha! Cái này chẳng lẽ là dòng điện thoại cao cấp trong truyền thuyết Vertu sao ? mình có xem trên mạng, hình như một cái là hơn 3 vạn ?"
Hắn vừa nói xông thì khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc kể cả Tùng San.
Lý Yến trừng mắt nhìn, cầm lấy cái di động trên tay A Thạch, sau đó cẩn thận nhìn xem, "Chỉ có thế này mà hơn 3 vạn? Mình còn cho rằng nó không đắt hơn cây táo nữa đó." Nói xong cô lại đẩy đẩy Tùng San, "San San, cái anh chàng đẹp trai giàu có đó của cậu thật là giàu sụ đó!"
Tùng San vẻ mặt mờ mịt, "Không thể nào, đàn anh có thể nhìn lầm không, cái máy này của em công dụng cũng không có gì, sao có thể đắt như vậy chứ?"
A Thạch không trả lời Tùng San, nhưng lại hỏi lại: "San San, cái máy này là của một anh chàng đẹp trai giàu có cho em?"
Vẻ mặt Tống Đào ngây ra, lập tức cười nói: "Sao vậy, SanSan có bạn trai rồi sao ?"
Triệu Nhiên cúi đầu, đôi đũa trong tay cũng dừng lại. Lý Yến phát giác ra mình đã lỡ miệng, cô xấu hổ cười, "Không có không có, San San của chúng ta sao có thể dễ dàng theo đuổi như vậy, đúng không?"
Tùng San nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười cười.
Vì thế, sau đó, bữa cơm này mọi người đều ăn không được tự nhiên . A Thạch cùng Lý Yến dốc sức làm sôi động không khí, nhưng mọi người đều có tâm sự nên không yên lòng. Sau khi ăn xong, Tống Đào đưa mọi người về nơi ở, cuối cùng mới đưa Tùng San về nhà.
Tùng San xuống xe, có chút xấu hổ cười cười, "Đàn anh, thật là cám ơn anh, lần dã ngoại ngoài trời này đã khiến anh hao tổn tâm trí, em thật sự chơi rất vui vẻ."
"Khách khí với anh cái gì chứ?" Tống Đào cười thật ấm áp, "San San, nếu người kia đối xử tốt với em thì em cứ thử suy nghĩ một chút đi."
Tùng San không ý thức được người hắn nói là ai, "A?"
Tống Đào cười cười, "Người đưa cái máy kia cho em là Trương Tân đúng không?"
Tùng San ngẩn ra, cô cúi đầu không nói, từ chối cho ý kiến.
Tống Đào gãi gãi đầu, "Hình như anh đã xen vào chuyện của người khác rồi thì phải ?"
Tùng San ngẩng đầu, nở nụ cười: "Nếu anh không quan tâm chuyện của người khác thì anh không phải là anh Tê Lợi rồi."
Nhìn Tùng San đi vào khu nhà, Tống Đào thở dài, có chút cảm giác mất mác nhưng không hiểu sao trong sự chua xót lại có một chút ngòn ngọt . Hắn hoàn toàn không giống người thất tình mà giống như một người cha nhìn con gái đi lấy chồng. Không phải là hắn không hận nhưng người hắn hận là bản thân mình. Trương Tân bất luận phương diện nào cũng đều hơn hắn rất nhiều, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy Tùng San và Trương Tân bên nhau so với hắn thì thích hợp hơn nhiều.
Đây gọi là thất bại triệt để.
Sau khi trả xe xong hắn ngồi tàu điện ngầm về ký túc xá, tắm rửa một cái, thay quần áo, sau đó đến công ty tăng ca. Bây giờ thứ Tống Đào cần không phải là ngồi một chỗ tự chữa vết thương lòng mà là làm việc đến không kịp thở để quên đi.
Hắn cần không ngừng tiến lên phía trước.
Tùng San vừa về nhà liền ngủ li bì, đến buổi tối Tùng Chí Quân làm cơm xong cũng không chịu dậy. Lão Tùng nhìn thấy con gái mình leo núi về mệt như vậy nên cũng đau lòng, ông nhẹ nhàng dỗ con gái xuống nhà ăn cơm. Tùng San lúc này mới chịu lười biếng đứng lên, rửa mặt xong cô ngồi trước bàn cơm, sau đó mới phát hiện mẹ không ở nhà.
"Mẹ con hơm nay phải ở công ty tăng ca, hôm nay ba phải mang cơm tối đến bệnh viện cho mẹ." Lão Tùng nói.
Bệnh viện lớn ngày thường luôn chật kín người, nếu có sự cố lớn gì đó xày ra thì phải tăng ca, mà một y tá trưởng như Phương Tiểu Tiệp thì luôn là người bận rộn nhất.
Tùng San vốn là vừa tỉnh ngủ nên ăn không vô, vửa nghe ba nói thì cô thuận miệng nói, " Hay là bây giờ hai cha con mình đến bệnh viện luôn đi ba, trở về rồi ăn tiếp."
Tùng Chí Quân cảm động một hội, con gái nhà mình sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện tới như vậy chứ. Vì thế trừ cái cà men của Phương Tiểu Tiệp, ông còn chuẩn bị thêm hai gói thức ăn vặt, sau đó hai cha con họ lái xe đến bệnh viện.
Phương Tiểu Tiệp quả thật rất bận rộn, bận đến mức đầu óc choáng váng, có một khu phố xảy ra hỏa hoạn,toàn bộ hành lang phòng cấp cứu đều là người bị thương.Bác sĩ Cố lại không có ở đây, nhưng lúc như thế này các y tá tiến lên phải làm cấp cứu đơn giản trước sau đó phân loại mức độ thương tích.
Nhưng giờ phút này trong sảnh đều là ngưởi bị thương, người nào cũng mở miệng nói khiến cho đại sảnh trở nên ầm ĩ không cách nào yên ĩnh. Những người bị thương nặng hôn mê thì không nói, nhưng những người bị thương nhẹ thì ầm ĩ không ngừng, "Dựa vào cái gì lại cứu anh ta trước mà không cứu tôi", "Sao đợi nửa ngày rồi mà vẫn chưa tới lượt tôi", "Các người có biết ba tôi là ai không?"
Phương Tiểu Tiệp thật sự nhịn không được nữa hét lên: "Tôi không quan tân ba anh là ai? Bây giờ anh đến bệnh viện thì cho dù anh là ông trời thì cũng phải do tôi quản lý! Anh ngoan ngoãn một chút đi, có tin tôi trực tiếp chuyển viện cho anh luôn hay không?"
Cuộc tranh cãi ầm ĩ đó cuối cùng cũng dừng lại, Phương Tiểu Tiệp thở ra một hơi, vừa quay đầu bà nhìn thấy Tiết Lệ đứng ở trong góc, thế mà lại đang đùa nghịch điện thoại di động!
"Tiết Lệ! Cô tới đây cho tôi! Đều tại cô lúc nào cũng như vậy cho nên mới khiến công việc của tôi nhiều thêm!" Phương Tiểu Tiệp la to.
Tiết Lệ sợ run người, vội vàng tắt điện thoại bỏ vào trong túi, vừa đi qua vừa than thở, "Chị không phải công nhân viên chính thức, cũng không có biên chế sao lại liều mạng làm việc dữ vậy?"
Những lời nói chết tiệt này rơi vào tai Phương Tiểu Tiệp, vì thế bà nổi giận la to: "Không có trong biên chế thì không làm tốt công việc sao ? Cô nhìn bệnh nhân nằm đầy đất mà có thể không biết xấu hổ nói ra những lời này ? Ba mẹ cô dạy cô như thế nào vậy? Năm đó cô làm sao mà thề trước Florence Nightingale ?"
Tùng San cùng Tùng Chí Quân vừa đi vào đại sảnh thì đúng lúc nghe được tiếng nói giận dữ phê bình của Tiểu Tiệp. Tùng San nhìn thấy mẹ mình mặt mày giận dữ, cô vội vàng đi qua vỗ vỗ lưng cho Phương Tiểu Tiệp, "Mẹ, mẹ đừng có hở một chút là lại nổi cáu lên như vậy, mau bớt giận, mẹ nhìn con và lão Tùng mang đồ ăn ngon tới cho mẹ nè."
Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Tùng San, vui mừng cười: "Lúc này mẹ làm sao mà ăn uống gì được , con đem đồ bỏ ở chỗ này rồi mau về nhà đi, nơi này mùi máu quá nặng, ngửi nhiều không tốt."
Tiết Lệ lạnh lùng nhìn Tùng San và Tùng Chí Quân, trong lòng cô ta cười lạnh, thật là hay cho một màn mẹ hiền vợ đảm, con ngoan hiếu thảo, tưởng đây là phim truyền hình trên CCTV sao? Thật là càng xem càng thấy ghê tởm.
Kết quả đêm nay Phương Tiểu Tiệp phải tăng ca đến mười hai giờ, bà mệt đến không thở nổi, vừa định về nhà lại nghe được Tiết Lệ tiêm kim truyền nước biển cho một đứa bé nhưng là tiêm hoài không trúng mạch máu, bà lai tức giận mang Tiết Lệ ra mắng một trận.
Tiết Lệ tức giận chồng chất, cô ta không để ý tới lời nói của Phương Tiểu Tiệp đi ra khỏi bệnh viện, vẫy tay bắt một chiếc xe taxi rồi đi mất.
Mẹ kiếp! cả đêmphải tăng ca mệt muốn chết, ngay cả cái tiền làm thêm giờ cũng không có, mệt đến run cả tay nên tiêm không trúng mạch máu vậy mà còn bị chửi! Công việc cái chó gì thế này ? Lãnh lương thì ít, mà làm quần quật cả ngày. Cô ta vốn tưởng rằng vào bệnh viện lớn làm y tá thì có thể dễ dàng câu được một anh chàng nhà giàu đẹp trai, kết quả trai đẹp nhà giàu chả thấy đâu; cả ngày bị một người phụ nữ trung niên mắng như chó, thật không kiềm giận được mà .
Cô ta lấy di đông ra mở máy, thấy hai tin nhắn thoại của lão Phan, Tiết Lệ đưa đi động lên tai nghe, sau đó nói với tài xế: "Quay xe lại, về đường Tùng Giang."
Phan Nghiễm Sinh vừa mở cửa liền nhìn ra Tiết Lệ lại bị y tá trưởng mắng, hắn ta cười nhéo nhéo cằm cô ta: "Anh đợi em cả đêm, em làm sao bồi thường cho anh đây?"
Mắt Tiết Lệ nheo lại, thân mình trực tiếp dán vào người Phan Nghiễm Sinh "Người đã đến , anh muốn bồi thường như thế nào cũng cần phải nói sao?"
Phan Nghiễm Sinh cười nhộn nhạo, trực tiếp ôm ngang cô ta ném tới trên giường, không khách khí đè lên. Tiết Lệ ở dưới thân hắn mềm mại như một con mèo nhỏ, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, cuối cùng đem những tức giận đè nén cả đêm xả ra . Sau khi xong việc, Phan Nghiễm Sinh ngồi bên giường hút thuốc, Tiết Lệ nhân cơ hội lấy điện thoại của hắn xem.
Tuy cô ta biết người đàn ông này ngoài mình ra thì không dám ở bên ngoài ăn vụng, nhưng cô ta vẫn kiểm tra cho chắc chắn.
Phan Nghiễm Sinh cười nói: "Em yên tâm đi, ngoài em ra, anh không có ai khác đâu."
Tiết Lệ nhếch khóe miệng, "Ai biết được có phải anh lừa em hay không? Nam nhân các anh thích nhất là gạt người !" Sau khi xem xong các cuộc trò chuyện cùng tin nhắn cô ta xem album ảnh, đột nhiên cô ta dừng lại ở một tấm ảnh.
Phan Nghiễm Sinh thò đầu tới nhìn, cười giải thích: "Đừng khẩn trương, cô gái này không phải người của anh."
Tiết Lệ cười lạnh: "Em đương nhiên biết cô ta không phải người của anh."
Phan Nghiễm Sinh kinh ngạc, "Em quen cô ta sao?" Hắn phái nhiều người thăm dò như vậy cũng không tra tìm ra nguyên nhân, ở tất của các hộp đêm, quán bar ở thành phố A đều tìm hết nhưng lại không tìm ra được cô gái này.
Tiết Lệ liếc nhìn Phan Nghiễm Sinh, "Đây là con gái bảo bối của y tá trưởng bệnh viện em làm, dáng người xinh đẹp lại sinh viên đại học A, ngoan ngoãn nghe lời, hiền lành, đoan trang." Nói xong cô ta lại nhịn không được liếc mắt một cái.
Phan Nghiễm Sinh vỗ ót, "Ai nha, anh đã nói cô gái này không giống gái làng chơi, thì ra là sinh viên!" Sau đó hắn kích động ôm Tiết Lệ hôn một cái, "Bảo bối, hôm nay em đã lập công lớn rồi!"