Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Lộng mất tích đã được sáu ngày.
Thành phố Ôn thật nhỏ bé, nhưng để tìm được một người có ý định chạy trốn thì lại chẳng phải là một chuyện dễ dàng.Đã sáu ngày Duy Đóa không thể đi làm, mỗi ngày cô đều xuyên qua những con phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Lộng, nhưng những nơi có khả năng tìm được, lại không có một chút tin tức gì của Tiểu Lộng. Ngay cả Tư Nguyên cũng đã xin phép nghỉ năm để cùng đi tìm với cô.
"Đừng lo lắng, hiện tại chúng ta đến nhà ga tìm thử xem, em cứ ngủ trước đi, đến nơi anh sẽ gọi em." Tư Nguyên vừa lái xe vừa an ủi.
Anh cũng rất sốt ruột, nhưng anh cũng vô cùng lo cho cơ thể Duy Đóa, Tiểu Lộng mất tích nhiều ngày, Duy Đóa cũng ăn không ngon ngủ không yên, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm, bộ dáng gầy yếu đến mức chỉ cần gió thổi qua cũng có thể bay mất.
"Em không ngủ được." Cô lắc đầu.
Anh lái xe, còn cô chăm chú nhìn hai bên đường phố, có lẽ có thể có được chút thu hoạch nào đó. Mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiểu Lộng đâu cả, cô thực sự sắp phát điên rồi, lúc đầu cô lo lắng Tiểu Lộng sẽ bị lạnh bị đói, còn bây giờ cô bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Lộng. Đã nhiều ngày trôi qua, vào mỗi buổi sáng cô đều lật xem mục tin tức xã hội, sợ nhìn thấy tin tức của Tiểu Lộng ở bên trong.
Trên đường đi, di động của cô không ngừng hiện lên tin nhắn.
"Bạn trai em à?" Tư Nguyên đoán.
"Vâng." Cô bất đắc dĩ gật đầu.
"Mấy ngày nay em không thể ở bên cạnh anh ta, chắc là anh ta cũng cảm thấy không thoải mái chăng?" Tư Nguyên nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi.
Đâu chỉ là không thoải mái, mà là vô cùng khó chịu.
"Em có muốn giải thích rõ ràng với anh ta không?"
"Để nói sau đi, hiện tại em không có tâm tình." Cô bóp trán, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, "Em sẽ tìm thời gian giải thích với anh ta, nếu không giải thích được thì cũng chả sao, dù sao tìm được Tiểu Lộng mới là chuyện quan trọng nhất." Hiện tại cô đang vô cùng lo lắng cho Tiểu Lộng, làm sao mà quan tâm được nhiều thứ như vậy!
Tư Nguyên nhìn cô vài lần, phát hiện thần sắc cô bình tĩnh, không giống với một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu.
Không hiểu sao, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Một người tiếp tục lái xe, một người tiếp tục quan sát đường phố, đúng lúc này, di động của cô đột nhiên vang lên.
"Cô Lí, có phải là đã có tin tức của Tiểu Lộng rồi hay không?" Cô vừa thấy số máy gọi đến, vội vàng nhấc máy hỏi.
"Không phải đâu cô Kiều, tôi chỉ muốn nói cho cô, hôm nay có người vô cùng kì quái đến hỏi thăm chuyện của Tiểu Lộng."
Hỏi thăm chuyện của Tiểu Lộng?
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đối phương hỏi tôi, bình thường quan hệ giữa Tiểu Lộng và cha mẹ như thế nào? Sau đó tôi nói với hắn, bọn họ đều rất ít khi tới thăm Tiểu Lộng, không có một chút trách nhiệm nào của bậc làm cha làm mẹ! Tiểu Lộng dường như căn bản không phải là một thành viên trong gia đình đó!"
Duy Đóa hiểu rõ ở trong mắt cô Lí, Tiểu Lộng không được cha mẹ quan tâm một chút nào.
"Cô Kiều, tôi nói những lời này có phải đã khiến cô không vui hay không?" Cô Lí có chút bất an.
"Không đâu, là do tôi quá thất bại."
Cô cũng hi vọng cha mẹ có thể có thêm một chút thiện ý, nhưng cô dường như luôn không thành công trong mọi biện pháp...
"Sau đó đối phương còn hỏi tôi tiếp, vậy còn cô Kiều thì sao, cô đối xử với Tiểu Lộng thế nào?"
Đối phương hỏi về cô ư? Duy Đóa bắt đầu cảnh giác.
"Tôi nói bình thường chuyện của Tiểu Lộng cho dù là ăn ở hay may mặc đều do cô Kiều lo toan, cô Kiều vô cùng thương Tiểu Lộng." Cô Lí chỉ nói sự thật.
Nhưng.
"Sau đó tôi mới nghĩ ra, tại sao lại có người hỏi thăm chuyện này? Cô Kiều đã báo cảnh sát, ở cục cảnh sát hẳn là đã lập hồ sơ, sao lại còn có 'cảnh sát' tới hỏi chuyện tôi chứ?"
Cô cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ cảnh sát không tin lời cô nói ư?
"Đối phương trông như thế nào, có lưu lại số hiệu của cảnh sát hay không?" Cô phải đi đến cục cảnh sát để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên.
"Không có! Nguời đàn ông kia thật oai nghiêm, hắn cũng không có mặc cảnh phục cũng không đưa ra giấy chứng nhận, cho nên tôi mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp!"
Duy Đóa nhíu mày, cô cũng cảm thấy không thích hợp!
Đặt di động xuống, cô lâm vào trầm tư. Là ai điều tra cuộc sống của Tiểu Lộng đây? Mục đích của đối phương là gì?
Một lát sau, di động của cô lại vang lên.
"Duy Phong, có chuyện gì?!" Nếu lại là mượn tiền, thì hiện tại cô thật sự không có thời gian cũng như tâm tình để đối phó với cậu ta.
"Chị, hôm nay em bị một đám xã hội đen dồn vào trong một ngõ nhỏ, em sợ gần chết!" Nhưng trong điện thoại lại là tiếng nói hoảng hốt của Duy Phong, dường như cậu ta đang bị kinh sợ quá độ.
Vừa nói xong, Duy Phong liền không khống chế được thút thít. Cậu ta không kiên cường được như chị gái, cậu ta vô cùng nhát gan!
Một đám xã hội đen?
"Bọn họ muốn làm gì?" Khi nào thì Duy Phong ngay cả xã hội đen cũng dám trêu trọc?
"Bộ dáng của bọn họ thật hung dữ không ngừng hỏi em về chuyện của chị." Duy Phong nức nở nói.
Chuyện của cô ư? Duy Đóa kinh ngạc.
"Bọn họ hỏi cái gì?"
"Bọn họ vừa nói ra lợi ích lại vừa uy hiếp, cứng mềm thi nhau hỏi em, hỏi có phải chị đã từng có thai hay không..."
Lời em trai nói khiến cho hô hấp của Duy Đóa cứng lại.
Tay cô bắt đầu run rẩy, ai, ai lại có hứng thú với chuyện này?
"Em, em nói như thế nào?" Giọng nói của cô giống như bị mắc nghẹn cát.
"Em, em nói không biết..."
Câu trả lời của Duy Phong khiến cho cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Khi đó Duy Phong mới được có bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa tới mười tuổi, cả ngày chỉ biết thổi bong bóng, Duy Phong làm sao biết rõ chuyện của cô được cơ chứ.
Nhưng.
"Sau, sau khi bọn họ nói em mới nhớ ra, từng có một thời gian bụng chị cũng khá to…” Thực sự không chịu nổi sự truy hỏi, Duy Phong đã khai ra hết mọi chuyện cậu ta biết, bán đứng chị gái để đổi lấy sự bình yên khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng chột dạ.
Ầm, Duy Đóa sụp đổ, đoạn kí ức u ám trong đời mà cô không hề muốn nhớ lại, đang giống như thú dữ dồn dập kéo đến cắn xé cô.
Một cô bé vừa tròn mười bốn tuổi, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy, làm sao có thể chú ý tới sự thay đổi của cơ thể cơ chứ?
Hiện tại, ai lại cảm thấy hứng thú với chuyện này? Miệng vết thương kia đã sớm đóng vảy, giờ lại bị người khác vạch trần, bắt đầu đổ máu.
"Duy Phong nói gì vậy, sao sắc mặt em lại tái nhợt như vậy?" Tư Nguyên phát hiện ra sự bất thường của cô.
Nhưng cô chỉ bất động, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
"Bọn họ bảo chị tạm thời không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Lộng, Tiểu Lộng đang ở trong tay lão đại của bọn họ, chờ mọi chuyện được xác nhận xong, anh ta sẽ đưa Tiểu Lộng về."
Tiểu Lộng làm sao có thể có quan hệ với lão đại xã hội đen chứ? Bắt cóc vơ vét tài sản hay là chuyện gì đây?
Trong lòng Duy Đóa vô cùng sốt ruột, bị dày vò trong nước sôi lửa bỏng.
"Bọn họ có nói lão đại của bọn họ là ai không?" Cô ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Rốt cuộc là tình huống gì đây?
"Có! Bọn họ nói lão đại của bọn họ họ Hình, là bạn học của chị!"
Ầm, tất cả sự bình tĩnh của cô tan thành tro bụi.