Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Bái bai chị dâu! Chị dâu anh phải cố gắng đối xử tốt với đại ca đó nha ~ “
Mặt tôi không cảm xúc kéo kính xe lên chặn lại giọng nói oang oác của tên to con.
Tôi chậm rì rì trở về phòng, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của người mẫu tiên sinh.
Khi tôi phát hiện ra người mấu tiên sinh đã rời đi tước, tôi biết chắc có sẽ việc, đều do người mẫu tiên sinh số 2 lôi kéo tôi cùng tranh luận vấn đề tại sao anh ta lại là một người phá của.
Người mẫu tiên sinh bước tới như gió, nhìn tôi tỉ mỉ từ trái qua phải, mới mở miệng: “Bọn họ cũng mang em tới sao?”
“Một tên to con với một tên đeo kính mang tôi đi.”
“Được rồi.” Lập tức người mẫu tiên sinh ôm tôi, thân nhiệt nóng ấm hầm hập, bàn tay lại hơi lành lạnh.
Tôi nghĩ chắc anh cũng sợ, do dự một chút, cũng vươn tay ôm lại.
“Bọn họ nói với em chuyện gì?” Người mẫu tiên sinh trầm giọng hỏi.
Tôi thành thật nói: “Tôi thấy… à… người mà anh mang đến cùng ăn tết ấy, anh ta nói với tôi ông lão kia muốn anh quay về Mỹ.”
Cả người người mẫu tiên sinh đều rất căng thẳng, bộ dáng trông rất bất an.
“Những chuyện khác, anh không muốn nói với tôi sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Nói thật, tôi không thích cảm giác bị người khác gạt, thế nhưng đối với người mẫu tiên sinh, tôi lại không có cách nào tức giận.
Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ lên mắt tôi, kéo tôi đến bên giường ngồi xuống.
“Có nhiều chuyện rất phức tạp, anh nghĩ không nên cho em biết.” Sắc mặt người mẫu tiên sinh nhu hòa: “Chuyện này, anh sẽ xử lý.”
Quả nhiên còn không chịu nói cho tôi biết.
Tôi không vui tí nào hết.
Người mẫu tiên sinh đặc biệt am hiểu quan sát vẻ mặt của tôi, lập tức nói: “Em chỉ cần biết là, lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, vẫn cứ là một người mẫu được bao nuôi không phải tốt hơn sao?”
“Thế nhưng anh cái gì cũng không nói với tôi, tôi thì cái gì cũng không biết.” Trong lòng tôi vẫn không thấy thoải mái, cảm thấy người mẫu tiên sinh làm tôi như vậy thấy bản thân rất vô dụng, xem ra hình tượng tổng tài của tôi xây dựng trước mặt người mẫu tiên sinh quá thất bại.
“Nếu như anh nới với em chuyện này càng sớm, thì càng làm công ty của em gặp nguy hiểm, lúc đó nhất định em sẽ gặp khó khăn. Cho dù là bây giờ, em biết chuyện này rồi, anh rất sợ em sẽ không cần anh nữa.” Thần sắc người mẫu tiên sinh ảm đạm: “Trong lòng em, công ty mới là quan trọng nhất.”
Tôi vô lực phản bác.
Dù sao từ nhỏ đến lớn tôi toàn được dạy dỗ những thứ xoay quanh công ty, so với công ty, bản thân tôi cũng không quan trọng, tôi cũng không biết, nếu như đem so sánh giữa công ty và người mẫu tiên sinh, tôi sẽ chọn gì.
“Anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sẽ không làm liên lụy đến công ty của em.” Người mẫu tiên sinh ôm chặt lấy tôi.
Tôi ưu buồn thở dài: Người mẫu tiên sinh lúc yếu ớt lực sát thương cũng không kém là bao, tôi hoàn toàn không thể nói nặng lời được.
“Từ khi nào thì anh bị bắt quay về?” Tôi hỏi, đổi chủ đề.
“Một năm trước.” Người mẫu tiên sinh nói: “Có lần anh nói đi Hương Cảng, có nhớ không?”
Trí nhớ thần thánh của tôi bắt đầu vận động.
“Nói là muốn đi một thời gian, nhưng sau lại hủy bỏ?”
Người mẫu tiên sinh gật gật đầu: “Ừ, thật ra lần đó anh định quay về Mỹ, nhưng lúc lên máy bay rồi, đột nhiên anh thấy mình không thể đi được.”
“Không đi được?” Tôi bắt lấy những chữ khó hiểu.
“Đúng vậy.” Người mẫu tiên sinh nở nụ cười: “Vì em.”
Tôi nháy mắt một cái: “Anh thích tôi sao?”
“Ừ.” Người mẫu tiên sinh chôn đầu vào hõm vai tôi, âm thanh thật thấp: “Rất thích, rất thích.”
Căn phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
“Tôi cũng thích anh, mặc dù chả giống với kiểu của anh gì cả… á…”
Người mẫu tiên sinh lại bắt đầu động dục rồi.