Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà Di Ái lúc này vẫn ngang bướng, trong đầu nảy ra loại ý nghĩ, chết rồi không phải càng tốt sao?
Dựa vào ý nghĩ đấy cô càng có thêm động lực chôn mình vào sâu trong chăn.
Cố Ngạo Thiên khẽ nhíu mày lạnh lẽo
"Phương Di Ái, mau xuống ăn cơm" Hắn cứ như là quát trẻ con.
Di Ái mệt mỏi bịch tai lại, nhắm tịt mắt, một chút quan tâm hắn cũng không có.
Cố Ngạo Thiên nở nụ cười bất lực, cắn môi một cái.
Được, xem như hắn cứng đầu không bằng cô.
Hắn đưa tay dùng sức kéo chăn của cô ra, khom người bế cô lên.
Lúc này Di Ái mới có phản ứng với hắn, cơ thể không ngừng giãy giụa, chân tay quẫy đạp mãnh liệt.
"Không muốn ăn, tôi không muốn làm gì hết"
"Yên, đừng chọc tôi tức giận với em"
Dưới sự cường hãn của hắn cuối cùng cô cũng được đưa đến phòng ăn.
Di Ái thờ thẫn nhìn một bàn đầy thức ăn ngon nhưng trước sau cô vẫn không động đũa.
Tâm trạng không tốt, làm cái gì cũng không vào.
Hắn gấp cho cô vài miếng mà cô chỉ lười biếng nhìn qua một lần sau cùng vẫn im lặng, không thèm nhúc nhích.
Cặp mắt to tròn hướng ra cửa sổ sát đất, bần thần nhìn ánh trăng khuất bóng bên ngoài, hoàn toàn xem hắn thành không khí.
Tuệ Mẫn đứng một bên thấy cô phản ứng như vậy, sợ đến nỗi mồ hôi đổ đầy đầu.
Di Ái là đang khiêu chiến với giới hạn của ông chủ sao?
Tuệ Mẫn chầm chậm cẩn thận liếc nhìn Cố Ngạo Thiên.
Cô đoán đúng rồi hắn là đang không vui chút nào.
Đôi môi của hắn đã căng thẳng kéo thành một đường dài, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lại xé cô bé thẩn thờ kia thành trăm mảnh.
Hắn đưa cái tay to lớn lên, Tuệ Mẫn liền chấn động muốn chạy đến ngăn cản.
Ông chủ là đang muốn đánh chết Di Ái rồi.
Không đợi Tuệ Mẫn ngăn lại Cố Ngạo Thiên đã làm ra hành động khiến ai cũng khó tin tròn xoe mắt.
Hắn cầm lấy cái đũa gấp lên ít thịt, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Di Ái dịu dàng nói.
"Há miệng ra"
Hắn kiên nhẫn đặt thức ăn trước miệng cô thật lâu nhưng cô vẫn vậy đôi môi đỏ mộng mím chặt không há.
"Há ra"
Trong lòng nảy lên bực dọc, bàn tay nhẫn nại có chút run lên.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cơm bưng nước rót như này đối với ai, quan tâm thắm thiết càng không, vậy mà hôm nay hắn trước mặt cô bày ra bộ dạng lấy lòng.
Hắn cũng chẳng biết bản thân bị cái gì, nhưng chung quy thấy cô không ăn uống hắn liền khó chịu trong người.
Cánh tay cường ngạnh của hắn liền đặt trên vai cô muốn quay người cô lại.
Di Ái cực độ khó chịu nhăn mặt một hồi
"Tôi không muốn ăn" Cô liền dùng lực gặt tay hắn ra kết quả không cận thận gặt trúng thêm cái tay khác của hắn
"Leng keng" đôi đũa trắng sáng cùng miếng thịt mềm mại trên tay của Cố Ngạo Thiên rơi xuống, chậm nền phát ra âm thanh chói tai.
Đồng thời cũng là giọt nước tràn ly rót vào sự giận dữ của hắn, không khí lúc này giống như lạnh đi mấy độ, khiến ai cũng run sợ.
Tuệ Mẫn cũng thế, sợ rằng một khắc đến Di Ái sẽ bị ông chủ bóp chết liền luống cuống
"Ông chủ, đồ ăn hôm nay chắc là không hợp khẩu vị của Di Ái để tôi kêu đầu bếp làm cái khác, rất nhanh sẽ..."
"Phanh" Đôi tay gân guốc của Cố Ngạo Thiên đập mạnh lên bàn tạo nên âm thanh dữ dội cắt ngang lời của Tuệ Mẫn.
"Làm cái gì mà làm là do cô ta không muốn ăn các người đem sao trên trời đến đây cô ta cũng không thèm ngắm..."
Hắn điên thật rồi mới vì cô mà đau lòng vì cô mà cuống quých, hắn còn bế cô, đút cô ăn, cuối cùng thì sao? Cô một chút cũng không thèm để tâm, hồn cứ thả đi về tên ác ôn kia.
Thật tức chết hắn.
Bén nhọn nhìn qua cô càng làm hắn tức giận hơn.
Hắn tức đến long trời lỡ đất lại thật khác với dáng vẻ trầm mặc của cô, dường như hắn bây giờ có lật trời lên cô cũng sẽ xem như không có gì.
Hắn nghiến răng kêu ra tiếng ken két, đứng phắt dậy nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cô lôi xồng xộc ra ngoài cửa.
Vừa đi hắn vừa quát. Quát càng to càng nghe ra sự ghen tị nồng đậm của hắn.
"Tôi đối tốt với em, em lại coi tôi không ra gì, tôi so với một sợi lông của tên Trương Minh Hạo kia cũng không bằng phải không? Em mau mau cút đi, mau cút đi cho tôi"
Quăng cô ra khỏi nhà hắn mạnh bạo đóng sầm cửa lại, thở phì phò.
Đùn đùn phẫn nộ đi về phía sofa ngồi xuống.
Tuệ Mẫn lo lắng nhìn chầm chầm cửa sổ, thông qua ánh sáng hiu hắt của đèn đường vẫn có thể nhìn thấy được thân ảnh nhỏ bé kia, nhưng lúc này cô đang có xu hướng rời đi a, một chút cũng giống như không muốn trở về.
Tim Tuệ Mẫn bình bịch đập nhìn Cố Ngạo Thiên
"Ông chủ, tôi đi mang cô ấy trở về"
Cố Ngạo Thiên lại nổi lên giông bão, đạp cái ghế cạnh bên.
"Để cho cô ta đi, ai dám tìm cô ta về tôi liền giết chết kẻ đó"