Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Sao anh lại ở đây?
Hùng tiến lại, anh kéo cô lại, ép môi mình lên môi cô. Cô không vùng vẫy, cũng không cố gắng nói gì cả, cô chỉ lặng im. Hùng buông cô ra, anh nhìn rất lâu mới gục đầu xuống như mệt mỏi:
- Anh không thể, không thể sống mà không có em.
Khuê bật cười khẽ, cô nhìn sang một hướng khác:
- Chẳng có gì là không sống được cả. Anh chỉ cần cho bản thân mình thời gian thôi.
- Em cũng như thế mà. Khuôn mặt hốc hác này là sao? Em cũng nhớ anh, em cũng đau khổ đúng không?
Đúng thì được gì chứ? Cô đau lòng thì cũng không thể thay đổi được sự thật nghiệt ngã rằng mình đang chen vào cuộc sống hôn nhân của anh. Thế nên Khuê đã lắc đầu, nhìn anh đầy kiên quyết:
- Em không yêu anh, ngay từ đầu em bên anh chỉ vì tiền của anh thôi.
- Em không thể nói dối anh được, em biết không? Vì khi em nói dối, em thường nhìn qua bên trái.
Anh đã quá hiểu cô, cho dù cô có dối được lòng thì cũng không thể dối được anh.
- Mở cửa cho anh, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.
- Không, anh về đi.
- Anh muốn nói chuyện, nếu không thì anh sẽ đứng đây cả đêm.
Không còn cách nào khác, Khuê đành lấy chìa khoá ra mở cửa. Căn phòng này không được rộng lớn và sang trọng như căn hộ anh đã mua cho cô. Nhưng cũng không đến mức quá tồi tàn. Chỉ là đồ đạc cô chưa kịp chuyển chúng vào vị trí cần thiết vì quá bận rộn và không có đủ hơi sức để sắp xếp.
Hùng đưa mắt xung quanh căn phòng, anh như ngạc nhiên. Anh đi tới đống sách mà cô đã xếp lên một cái giá sách khác, chỉ vào nó:
- Đây là gì?
"Là gì cơ?" Khuê hỏi lại.
- Giá sách của chúng ta đâu?
- Em vứt nó đi rồi.
- Vứt nó? Em vứt nó ở đâu?
- Anh không cần phải biết. Mà đó là giá sách của em chứ không phải của chúng ta. Là em đã bỏ tiền ra và mua nó.
Dường như Hùng tức giận sau câu nói đó của Khuê, anh hung hăng đi tới và nắm lấy bờ vai của cô, hỏi lớn:
- Em để nó ở đâu, nói đi?
Khuê sợ hãi, cô trợn mắt nhìn Hùng. Tại sao anh ấy lại tức giận đến vậy? Đó chỉ là một cái giá sách, nó quan trọng với anh đến vậy hay sao? Hùng như nhận ra mình có hơi nặng lời với cô, cho nên anh vội vàng dịu xuống:
- Đó là nhân duyên của chúng ta, em đừng cắt đứt dễ dàng như thế.
Khuê bật khóc, cô bật khóc rất dễ dàng khi nghe anh nói đến nhân duyên. Sức chịu đựng bao nhiêu ngày qua của cô có hạn, đứng trước anh cô luôn luôn nhỏ bé. Khi thấy anh điên cuồng vì tình yêu đến vậy, khi thấy anh cũng tiều tụy đi vì xa cách nhau cô thấy như mình là kẻ tội đồ. Cô có tội khi yêu anh, bỏ anh rồi lại càng có tội hơn. Nhưng mọi chuyện xô cô đến nước này đã chẳng chừa cho cô đường lui nào nữa, cô biết làm gì hơn đây?
Hùng lau nước mắt cho Khuê, rồi anh dừng lại nhìn cô. Hai người như tìm thấy gì đó ở nhau, như một tia hy vọng ánh lên giữa đêm tối. Anh đỡ lấy lưng cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Khuê nhắm mắt lại, cô đáp lại anh. Cô không thể chống cự lại anh, cũng không thể chống cự lại được bản thân mình. Nhưng chỉ xin ông trời hãy để cô bên anh nốt lần này nữa thôi, ngày mai cô sẽ tuyệt tình với anh.
Đó là một đêm tuyệt vời của hai người, mọi dồn nén đều được trút vào những ân ái. Hùng ôm cô rất chặt như thể sợ cô sẽ lại chạy mất. Khuê đưa tay vuốt lấy đôi mày đang nhíu chặt lại của anh, hình như là anh đang bất an.
- Tại sao anh lại không kể cho em mọi chuyện?
- Như thế em sẽ đồng ý yêu anh sao?
- Giá mà ngày hôm đó em không vào chỗ anh mua giá sách.
- Vậy mới nói, đó chính là nhân duyên.
Khuê đặt tay mình lên cổ tay anh, hỏi nhỏ:
- Chúng ta phải làm sao đây? Em thấy bế tắc quá.
"Mọi chuyện hãy để anh lo." Hùng xoay người cô lại, vén tóc ra sau tai cho cô. "Em đừng chạy trốn anh nữa. Chúng ta chỉ cần kín đáo qua lại, không để Bích biết thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi."
- Như vậy là lừa dối, chị ấy sẽ đau khổ.
- Bích không yêu anh, anh cũng không yêu Bích. Cuộc hôn nhân này là để củng cố kinh tế cho hai gia đình, em có hiểu không hả Khuê? Cho nên đừng tự đổ lỗi cho mình nữa.
- Nhưng nếu bị phát hiện thì sao?
- Thì anh sẽ ly hôn, dù có phải đối mặt với bố, anh cũng sẽ ly hôn cô ấy.
Khuê thở dài:
- Như thế thì sản nghiệp nhà anh sẽ bị ảnh hưởng. Anh đừng khiến bố mẹ đau lòng. Chẳng thả chúng ta cứ…
Hùng hôn ghì lấy cô, anh không cho cô nói nốt vế sau. Anh yêu cô, cho nên anh không thể chối bỏ được chuyện này để lại sống một cuộc đời lặng lẽ bên người vợ mà mình không yêu.
Đồng hồ đã điểm hai giờ đêm và Hùng vẫn chưa về nhà, Bích ngồi trên ghế sô pha, lắng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ. Cô biết anh ở đâu, nhưng cô không muốn phá bỏ một đêm đẹp đẽ của anh. Cô đã đợi anh thế này suốt hai năm qua rồi, đợi thêm một đêm nữa cũng chẳng sao. Bích lấy điện thoại, gọi cho một người:
- Tôi muốn ngay trong sáng mai, cả trường nó sẽ biết chuyện này.
Bích tự nhận mình không phải người độc ác, nhưng ai đó động vào thứ mà cô đang có, kể cả khi nó không phải của cô thì cô cũng muốn tiêu diệt. Cô là người nói một là một, hai là hai, kẻ thù và địch đều biết rõ. Chỉ cần là người cô không ưa, thì tuyệt đối sẽ không có chuyện bao dung.
Bích đứng dậy, cô đi tới bức ảnh cưới của hai vợ chồng. Trong ảnh cả hai người đều không cười, nhưng không ai nhận ra rằng họ không hạnh phúc. Tất cả đều nói cô và anh đẹp đôi. Bích cười thầm, họ đâu biết được đây là một cuộc hôn nhân thương mại. Hoặc như là có tình cảm, thì cũng chỉ có mình cô thôi.
Trước việc Khuê không thể rời bỏ được Hùng, Bích đã thực sự muốn trả thù cô. Liệu Khuê có chống trả lại? Nếu Hùng biết chuyện này, anh sẽ quyết định ly hôn với Bích?