Hướng Vãn nhìn thoáng qua bóng đêm, không khỏi nở nụ cười, kỳ thật cô chỉ nhìn cửa kính, sẽ chống đạn đi, Hướng Vãn càng cảm thấy buồn cười. Cửa kính chống đạn, mới có thể thể hiện thân phận địa vị của Lê Thiên Qua.
Hướng Vãn cởi giày cao gót, đặt ở chỗ cổng vòm. Lê Thiên Qua thích sạch sẽ, anh thích tất cả mọi chuyện đều trật tự rõ ràng, tất cả đều không nhuốm bụi trần, nhưng Hướng Vãn cảm thấy kỳ quái, vì sao anh yêu sạch sẽ như vậy, từng tháng lại cứ phải gặp người không sạch sẽ?
Hướng Vãn biết, Lê Thiên Qua thích tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình, đây là người thích thành công, đã thích thành thói quen. Một khi phát sinh biến hóa, anh sẽ phẫn nộ, thậm chí khủng hoảng.
Hướng Vãn cầm một đôi dép lê, đặt ở chân, từ từ đi vào. Giẫm lên lên thảm thật dày dưới chân, gần như không nghe được chút tiếng động nào.
Người đàn ông trên sofa đưa lưng về phía Hướng Vãn, hai cái đùi tùy ý gấp xếp cùng một chỗ, đầu ngón tay ánh lửa lúc sáng lúc tối.
"Lê Thiên Qua." Nghe không ra tiếng chủ nhân hỉ nộ, tự nhiên xinh đẹp quyến rũ giống như ngày xưa, gần như không có gợn sóng, bình tĩnh như cục diện đáng buồn. Hướng Vãn đi đến trước mặt anh, lẳng lặng đứng.
Lê Thiên Qua nhìn cô một cái, đồng dạng không hề gợn sóng thanh âm: "Cởi giầy, không phải chuẩn bị cho cô."
Hướng Vãn yên lặng cởi cặp giày nhung mao kia, xách ở trên tay.
"Ném."
Hướng Vãn xích chân đi ở trên mặt đất, đẩy mở cửa sổ, cầm đôi giày sa hoa đó, "Vù" một tiếng, ném xuống.
Lê Thiên Qua dập tắt khói, vẫy vẫy tay với Hướng Vãn, "Quá đây."
Hướng Vãn lại đi trở về, đứng ở vị trí vừa rồi.
"Cởi quần áo ra."
Hướng Vãn sửng sốt một phen, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe xong anh nói. Kéo khóa váy ra, váy từ trên thân thể cô nhanh chóng rơi xuống, trong phòng phủ đầy khí lạnh, cảm giác kích thích, khiến cô nổi da gà.
Lê Thiên Qua đứng lên, qua lại đánh giá thân thể của cô, thản nhiên nói: "Cởi toàn bộ."