Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cậu nói không thấy người đâu là sao chứ?" Âu Lãnh Thiên đang ngồi trên ghế bất ngờ đứng thẳng lên, gương mặt đầy sát khí nhìn Triết Dương.
"Người của chúng ta nhắn là buổi sáng vẫn thấy cô Giai Tuệ quay phim bình thường, nhưng đến chiều tối thì đột nhiên mất tích, có người nói là cô ấy tự ý bỏ về." Triết Dương tóm tắt ngắn gọn sự việc lại cho Âu Lãnh Thiên biết.
Sau khi nghe Triết Dương nói rõ sự việc, Âu Lãnh Thiên càng trở nên lo lắng.
Tự ý bỏ về sao?
Một người bị bệnh cũng cố gắng bán sống bán chết để đi làm như Giai Tuệ thì chuyện tự ý bỏ về là không thể nào.
Anh chắc chắn rằng Giai Tuệ đã bị người nào đó trong đoàn phim cố ý giở trò để cô không thể quay phim được.
Người phụ nữ của Âu Lãnh Thiên này mà cũng dám hại, đúng là chán sống rồi mà!
"Cậu kêu thêm vài người nữa cùng tôi đến đoàn phim."
Giọng Âu Lãnh Thiên trầm xuống như đang cố kìm nén cơn giận lại. Trên người anh bây giờ tỏa ra hàn khí lạnh chết người khiến Triết Dương đứng cách đó mấy bước ớn lạnh cả sống lưng.
Triết Dương đã đi theo làm trợ lý cho Âu Lãnh Thiên cũng đã nhiều năm, nên anh hiểu rất rõ về sếp của mình. Âu Lãnh Thiên là một người rất ít khi nổi giận, anh luôn biết cách điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng một khi đã tức giận thì Âu Lãnh Thiên trông vô cùng đáng sợ và trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Nếu ngày hôm nay mà không tìm được Giai Tuệ thì chắc chắn cả đoàn phim đó và anh cũng sẽ không sống nổi đến ngày mai được đâu.
* * *
Ngồi trên xe mà Âu Lãnh Thiên cứ như đang ngồi trên đống lửa. Anh biết Giai Tuệ của anh rất sợ bóng tối, có lần, anh đã vô tình tắt đèn ngủ đi để có thể dễ ngủ hơn, nhưng điều đó đã khiến Giai Tuệ vô cùng hoảng sợ, từ đó về sau anh không dám tắt đèn ngủ nữa.
Dù anh không biết bây giờ Giai Tuệ đang ở đâu, nhưng anh biết chắc một điều, bây giờ, Giai Tuệ đang rất sợ hãi.
"Lái nhanh lên!" Âu Lãnh Thiên mất bình tĩnh mà gầm lên với lái xe ở phía trước.
Triết Dương ngồi ở ghế phụ lái mà sợ đến giật cả mình, liên tục thúc giục lái xe chạy nhanh theo lời của Âu Lãnh Thiên.
Đoàn phim.
Lúc này, ở đoàn phim vẫn đang quay, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn người, khoảng hơn hai mươi người tất cả đều mặc vest đen trông rất lịch sự, đang bước vào đoàn phim, dẫn đầu đoàn người đó là Âu Lãnh Thiên.
Thấy Âu Lãnh Thiên bước vào đạo diễn Trần không khỏi hốt hoảng, biết có chuyện không lành sắp diễn ra nên đạo diễn đã vội vàng đứng dậy bước đến chỗ anh.
Nhưng, đạo diễn Trần còn chưa kịp chào hỏi đã bị ánh mắt lạnh tanh chứa đầy sự chết chóc nhìn thẳng vào, làm cả người đạo diễn cứng đờ, sợ hãi mà không dám lên tiếng.
"Trong đoàn phim có người mất tích mà ông còn ở đây bình tĩnh mà quay phim sao?" Giọng của Âu Lãnh Thiên trầm xuống mang đến sự đáng sợ đến cực điểm cho người nghe.
Đạo diễn Trần ấp úng định giải thích, nhưng giờ phút này Âu Lãnh Thiên không quan tâm đến cậu trả lời của ông ta, mà cái anh quan tâm bây giờ đó là Giai Tuệ.
Âu Lãnh Thiên lướt qua người đạo diễn Trần, rồi xông thẳng vào đoàn phim tìm người.
Đạo diễn Trần đứng đó mà tay chân bủn rủn. Lúc nãy, quả thật ông có hơn nóng tính, chỉ nghe lời từ một phía của Kiều Hạnh Dung mà không chịu điều tra kĩ càng, để bây giờ, Âu tổng phải đích thân đế đoàn phim tìm người như thế này thì chắc chắn vụ việc này không hề đơn giản nữa.
Đạo diễn Trần không ngờ Giai Tuệ lại là người quạn trọng với Âu Lãnh Thiên đến nhưng vậy, bởi vì, nếu không quạn trọng thì anh ta cần gì trời tối mà tự mình đi đến đoàn phim để tìm người.
Tối hôm nay, nếu không tìm thấy Giai Tuệ thì chắc chắn cả đoàn phim này thật sự sẽ không được yên ổn với anh mất thôi.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều bị sát khí tỏa ra trên người Âu Lãnh Thiên làm cho sợ hãi mà không dám đến gần, cả đám người chỉ dám đứng nép vào một góc.
Kiều Hạnh Dung thấy Âu Lãnh Thiên đến khiến cô ta không khỏi vui mừng, còn nghĩ là Âu Lãnh Thiên đến để thăm mình, nên đã chạy về phía Âu Lãnh Thiên, nhưng, đáp lại sự mong chờ của cô ta là sự hờ hững lướt qua một cách vội vàng không thèm dòm đến cô ta dù chỉ một cái, anh xem cô ta chẳng khác gì là một người vô hình.
Bây giờ, trong đầu anh chỉ có duy nhất một mình Giai Tuệ, nên chẳng còn tâm trí gì để suy nghĩ đến người khác nữa.
"Tìm kĩ vào cho tôi! Nếu hôm nay không tìm được cô ấy thì cái đoàn phim này cũng đừng hòng quay được nữa."
Lời của Âu Lãnh Thiên cất lên khiến cả đoàn phim vừa sợ hãi vừa bất ngờ.
Họ bất ngờ là bởi vì Âu Lãnh Thiên đến đây là để tìm Giai Tuệ, họ không biết rốt cuộc Giai Tuệ có quan hệ gì với một ông lớn như Âu Lãnh Thiên, mà lại khiến anh đến tận đoàn phim để tìm cô.
Có người vài người hóng chuyện liếc qua nhìn Kiều Hạnh Dung, lúc này, gương mặt cô ta trở nên đen sì, đứng im lặng một chỗ từ nãy đến giờ.
Kiều Hạnh Dung nghĩ rằng mình đã nắm chắc Âu Lãnh Thiên trong tay, nhưng, từ giây phút này cô ta mới nhận ra, dù cô ta có lấy thân phận của Giai Tuệ để trói buộc anh bên cạnh, lợi dụng cảm giác tội lỗi của anh để giữ anh lại thì người đàn ông này vẫn không bao giờ thuộc về cô ta.