Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không ở đâu xa.. cô ấy đang ở rất gần bên cạnh của sếp, người đó chính là cô Giai Tuệ."
Sắc mặt lạnh nhạt, thờ ơ trước mọi chuyện lúc nãy của Âu Lãnh Thiên, bây giờ, đã thay bằng sự bất ngờ đến sững người.
Âu Lãnh Thiên vội vàng cầm sấp tài liệu mà Triết Dương mang đến đọc kĩ từng chữ trong đó.
Anh không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Đây gọi là định mệnh sao?
Định mệnh đã an bài cho cô và anh liên kết với nhau bởi một hoàn cảnh vô cùng éo le.
Dù cho anh đã nhận nhầm người đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ tìm đến bên cạnh anh, mãi mãi vẫn không thể thoát khỏi nhau, mãi mãi chỉ có thể ở bên cạnh nhau.
"Vậy tại sao khi tôi đến Kiều gia thì lại không gặp được Giai Tuệ ở đó?"
"Cái này.. theo tôi được biết, sau khi bà Tô Nguyệt mất, Kiều Tùng Sơn dẫn hai mẹ con Mai Túc Anh về Kiều gia sống với nhau như vợ chồng."
Triết Dương dừng lại nhìn sắc mặt của Âu Lãnh Thiên, anh có chút lo lắng vì những chuyện sắp nói ra chắc chắn sẽ khiến Âu Lãnh Thiên tức giận.
".. Từ khi hai mẹ con Mai Túc Anh và Kiều Hạnh Dung vào trong Kiều gia.. mẹ kế con chồng sếp cũng biết làm sao cô Giai Tuệ có thể sống yên ổn được với hai mẹ con họ, họ xem cô Giai Tuệ chẳng khác gì người giúp việc không công cho họ, lấy cô ấy ra để mục mạ chửi bới mỗi khi tức giận.. có lẽ vì không chịu nổi hai mẹ con họ nên cô Giai Tuệ mới bỏ đi khỏi căn nhà đó."
Sắc mặt của Âu Lãnh Thiên lúc này lạnh lẽo, âm trầm đến đáng sợ, bàn tay siết chặt tờ giấy ở trong tay khiến nó trở nên biến dạng.
Họ dám sao?
Họ có tư cách gì mà đụng đến Giai Tuệ của anh chứ?
Càng nghĩ anh lại càng giận chính bản thân mình, tại sao năm đó anh lại không chịu tìm cô sớm hơn, đưa cô sang nước ngoài với anh thì chắc có lẽ tuổi thơ của cô sẽ không phải chịu nỗi đau như thế.
Anh trách mình tại sao lại không cho người điều tra kĩ càng thì anh sẽ không phải nhận nhầm người mà dung túng cho kẻ thù.
Nhưng bây giờ anh đã biết hết sự thật rồi, anh nhất định sẽ đòi lại những gì mà Kiều Hạnh Dung đã cướp lấy của cô bấy lâu nay.
* * *
Giai Tuệ bị chặn lại ở đại sảnh không thể vào được, từ nãy đến giờ Giai Tuệ năn nỉ cô nhân viên ấy đến gãy cả lưỡi mà vẫn không được.
Nhưng..
Cô là ai?
Là Lâm Giai Tuệ đấy.
Đường thẳng cô đi không được thì cô đi đường tắt vào.
Giai Tuệ lấy điện thoại ra gọi cho Triết Dương.
* * *
Bên này, Triết Dương nhận được cuộc gọi của Giai Tuệ liền bật loa ngoài cho Âu Lãnh Thiên nghe cùng.
"Cô Giai Tuệ gọi cho tôi có chuyện gì sao?"
Âu Lãnh Thiên cùng Triết Dương kề sát tai vào điện thoại để nghe câu trả lời của Giai Tuệ.
"Bây giờ, tôi đang đứng ở đại sảnh của công ty, cậu xuống dẫn tôi lên gặp Âu Lãnh Thiên được không? Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy tôi lạ mặt nên không cho tôi vào trong nên tôi gọi để cầu cứu cậu nè."
"Hả? Cô.. cô đang ở công ty sao.." Câu nói của Triết Dương bị gián đoạn do đang hỏi ý kiến của Âu Lãnh Thiên: "Được rồi, tôi sẽ xuống đón cô ngay."
"Vậy cảm ơn anh nhiều nha! Sau này có dịp tôi sẽ mời anh một bữa xem như cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp tôi." Giai Tuệ vui vẻ nói.
"Chỉ là.. chuyện nhỏ thôi mà Không.. có gì đâu.."
Triết Dương ở bên đây vừa nói vừa rung rẩy cả người vì bắt gặp được một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Không nói ra nhưng Triết Dương cũng hiểu được ý nghĩa ánh mắt của Âu Lãnh Thiên: "Cậu nhận lời thử xem, xem tôi có xé xác cậu ra hay không."
".. Cô Giai Tuệ, tôi giúp cô chỉ là chuyện nên làm thôi mà.. còn việc dùng bữa thì tôi nghĩ là không cần đâu ạ.." Triết Dương bị ánh mắt của Âu Lãnh Thiên nhìn chằm chằm mà lạnh cả người.
"Sao có thể được chứ. Anh đã giúp tôi thì đương nhiên tôi phải báo đáp lại mới đúng chứ.. Anh mà từ chối tôi sẽ cảm thấy buồn lắm đấy."
Giai Tuệ còn chưa nói hết câu Triết Dương đã nghe thấy một tiếng "Cạch" cây viết trong tay của Âu Lãnh Thiên bị anh bẻ gãy ra làm hai trước mặt của Triết Dương.
Chết anh rồi!
Lần này mà anh không từ chối thì cái bị gãy tiếp theo sẽ không là cây viết đó nữa mà là xương của anh mất.
"Cô Giai Tuệ.. xin cô đó tha cho tôi đi!"
"Hả?" Giai Tuệ không hiểu những gì Triết Dương nói, cô mời anh đi ăn mà anh lại xin cô tha cho sao, bộ đi ăn với cô là cực hình đối với anh hay sao?: "Thôi, anh không muốn đi ăn với tôi thì tôi sẽ không ép anh nữa."
"Cảm ơn cô.. cảm ơn cô rất nhiều!.. vậy bây giờ tôi sẽ đi xuống đón cô ngay nha."
Sau khi cúp máy, Triết Dương giật cả mình khi nhìn thấy Âu Lãnh Thiên, từ nãy đến giờ ánh mắt băng lãnh của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Triết Dương.
"Hình như cậu rất thân với Giai Tuệ thì phải?" Trong lời nói của Âu Lãnh Thiên chứa đầy sự đe dọa.
"Không.. tôi và cô Giai Tuệ không thân lắm đâu ạ." Triết Dương bị dọa sợ đến xanh cả mặt.
"Vậy tại sao cô ấy thà gọi cho cậu, nhưng, lại không chịu gọi cho tôi?" Âu Lạnh Thiên rít từng chữ một.
".. Sếp.. mấy hôm nay không phải sếp đang giận cô Giai Tuệ nên đã tắt nguồn điện thoại rồi sao.. vậy thì làm sao cô Giai Tuệ có thể gọi cho sếp được."
Âu Lãnh Thiên nhìn vào điện thoại của anh.
Đúng thật, mấy ngày nay anh đã tắt nguồn điện thoại nên Giai Tuệ không gọi cho anh được.
"Cậu còn đứng đó làm gì? Không mau đi xuống đón Giai Tuệ."
"Dạ.. em đi liền." Triết Dương thở phào một cái nhẹ nhõm vì vừa mới thoát khỏi được một kiếp nạn.