Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đám người hầu hết chuyện tản đi, chỉ còn xót lại mười mấy người, trong đó có gia đình vợ chồng Phùng Bách Hàn. Và gần mười người khác.
Tất cả những người này đều ít nhiều thương mến Tinh Nhi.
" Bác à, con và vú đi đây, bác ở lại bảo trọng, sau này có việc gì, cứ đến xưởng gốm tìm con, bác vẫn mãi là người con kính trọng nhất." Tinh Nhi nhỏ giọng nói.
Cô nói xong, liền xoay người bước đi cùng vú Trần. Hai người đi được mấy bước thì phía sau, thanh âm của Phùng Lam Vương vang lên,
" Tinh Nhi, em muốn đi đâu? Anh đi cùng em được không?"
Tinh Nhi ngoái đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt lẫn vẻ mặt đầy thâm tình của cậu thiếu niên mang tên Phùng Lam Vương.
Cô trầm mặc một lúc, mới lên tiếng." Lam Vương, anh xác định sẽ chịu cuộc sống cơ cực sao?"
"Dĩ nhiên là được, tất cả chúng ta đều có thể chịu được, chúng ta muốn đi theo con, để chăm sóc con, cô chủ nhỏ Tinh Nhi à." Phùng Bách Hàn nghiêm túc nói thay cho con trai ông.
"Vậy mọi người không định chăm sóc cho bác con nữa sao?" Tinh Nhi hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người liền rơi vào trầm mặc.
Bọn họ yêu quý Tinh Nhi, nhưng là cũng kính trọng lão gia vô cùng.
Sống cùng ông gần hai chục năm, bọn họ cũng thừa biết Mộ Dung Quân là một người rất thấu tình đạt lí. Lại bao dung với hạ nhân trong nhà. Công tư phân minh.
Mộ Dung Quân lúc này mới bước lên đứng giữa mọi người, từ tốn nói, " được rồi, tất cả đi theo Tinh Nhi đến xưởng gốm đi, dù sao con bé cũng cần mọi người giúp đỡ."
"Bác à, con mới không..." Tinh Nhi định lên tiếng từ chối liền bị Mộ Dung Quân ngắt lời, ông nghiêm túc nói, " Tinh Nhi, nghe ta dặn đây, tất cả những người còn ở đây, ít nhiều đều yêu mến con, vậy nên để họ theo con là tốt nhất."
Ông thở dài, lại nói tiếp, " xem như là ta bù đắp những thiếu xót trong trách nhiệm của ta đối với con trong suốt 15 năm qua...
"...hơn nữa, Tinh Nhi à, mở lại xưởng gốm, rất cần có người tâm phúc để tin tưởng và giao công việc..
" Ta giao xưởng gốm của mẹ con cho con, chính là làm theo tâm nguyện của mẹ con, vì vậy con hãy làm cho nó phát triển thật lớn nhé."
Mọi người nghe Mộ Dung Quân nói thật rõ những lời kia, liền vui mừng, cảm kích ông không thôi.
Riêng Tinh Nhi, cô càng cảm động hơn, luôn luôn là như vậy, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Mộ Dung Quân bác cô, đều hiền lành yêu quý cô như con gái ruột.
"Bác à, con cảm ơn bác, sau này có chuyện gì cần con giúp, bác cứ nói với con một tiếng nha." Tinh Nhi dặn dò, xong rồi quay mặt đỡ vú Trần rời đi.
Mọi người cũng theo đó mà từ biệt Mộ Dung Quân rồi từng người, từng người một đi theo Tinh Nhi.
Từ giây phút này trở đi, với bọn họ mà nói, sẽ chỉ có Dương Tinh Nhi cô chủ nhỏ của họ.
Bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một khởi đầu mới, không phải sống trong nhà Mộ Dung, mỗi ngày đối mặt với cái vị phu nhân mồm miệng cay độc kia.
Đám người đi ra khỏi cổng lớn nhà Mộ Dung, bầu trời đêm sương xuống phủ lên đầu tóc của từng người một.
Lạnh đến tê tái.
Cơ thể của Dương Tinh Nhi đang bị sốt, cũng vì vậy mà run lẩy bẩy, môi xám ngắt cả lại, da dẻ trên mặt lại trắng bệch, trông cứ như một xác ướp di động.
Cũng thật may, mọi người đi cùng cô, ai cũng gan lớn, chứ bằng không, mọi người mà nhìn đến bộ dạng của cô lúc này, lại bị dọa ngất luôn ấy chứ.
Phùng Lam Vương đi nhanh tới, nói mẹ mình đỡ vú Trần, còn anh thì đỡ Tinh Nhi đi. Anh cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô gái nhỏ. " Tinh Nhi, trời lạnh lắm đấy."
Tinh Nhi có chút ngại ngùng, "cảm ơn anh Lam Vương."
"À, không có gì, anh chỉ sợ em cảm lạnh thôi, huống hồ, em vẫn còn đang sốt." Phùng Lam Vương thâm tình đáp.
Tinh Nhi gật đầu, đoạn cô đi thẳng về phía trước, cố ý né tránh sự tiếp xúc gần như thân cận kia của Phùng Lam Vương.
Nói thực ra, cô chỉ cần nhìn cử chỉ quan tâm kia của anh, liền biết loại tình cảm kia mà anh đối với cô chính là tình cảm nam nữ.
Nhưng vậy thì thế nào, trái tim cô chỉ có một, mà nó vốn đã thuộc về Trình Trình mất rồi...
Không thể trao cho ai khác nữa....
Đoàn người đi nhanh ra khỏi con hẻm, rồi hòa lên dòng xe qua lại trên lộ lớn, đám người đứng chờ một hồi, rốt cuộc cũng chờ được một chuyến xe bus cuối ngày.
Mọi người cùng lên xe bus, theo hướng cảng Thanh Hà đi thẳng.
Nơi quận Thanh Hà kia, sẽ là nhà mới, là tương lai mới, và bọn họ cũng sẽ có một cô chủ mới, chính là Dương Tinh Nhi.
Bình an mà sống hết quãng đời còn lại.
Dương Tinh Nhi ngồi cùng vú Trần trên ghế xe bus, cô khẽ mỉm cười, thỏa mãn, vậy là sau khi trọng sinh, ước nguyện thứ nhất, là được ở cùng vú Trần, cô đã làm được rồi..
Kế đến, cô sẽ từ từ thay đổi, thích nghi với cuộc đời thứ hai này.
Và nhất là sống thật tốt để đợi Trình Trình, người đàn ông cô yêu thầm, một lần nữa đến bên cô...