Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
Bác Diễn vậy mà đã quay lại giới lồ ng tiếng, lại còn vừa cập nhật trang Weibo xong!!!!
Thời Thiển nhìn thấy tin nhắn của Ôn Ninh lập tức thay đổi biểu cảm, vừa che miệng vừa mở Weibo ra, tìm ‘phần đặc biệt quan tâm’ trên trang cá nhân thì nhấn vào đó, cô phát hiện tin tức mới nhất của Bác Diễn không còn là từ một năm trước nữa…. Mà là vài phút trước đó ——
‘Bác Diễn’:
Bỗng dưng nhận ra, bạn bè bên cạnh tôi nếu không có hẹn thì phải về nhà, chỉ một mình tôi ở lại văn phòng ăn cơm. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, năm tháng qua đi không bao giờ trở lại, thật sự, thời gian là thứ khiến con người ta mất đi cảnh giác nhất, trót đã như vậy thì mọi người có khỏe không?
Trong giây lát các fan hâm mộ của Bác Diễn đều mừng đến phát khóc, phần bình luận và chia sẻ bên dưới trong nháy mắt đã phải dài đến mấy chục trang, cũng không thể ngưng được.
‘Vẻ đẹp có thể làm thức ăn cho mèo’: A a a, đại thần tính quay lại thế giới lồ ng tiếng ảo hay sao!
‘Gọi tôi là những con số’: Hự hự, nam thần à anh nói đi, sau khi đăng bài thì anh định lặn bao lâu vậy, không để lại bài hát nào thì không được đi đó!
‘Tiểu Nghê là con quỷ kiêu hãnh’: Mị đây! Muốn! Điên rồi! Crush của mị ý, ảnh nói ảnh còn độc thân đó! Cũng có thể anh công khai ám chỉ việc chọn ‘bạn trăm năm’ đó!
‘Sương khói mờ nhân ảnh’: Bệnh ung thư lười thời kì cuối đã được chữa khỏi đúng không? Anh muốn khởi giá hồi cung à?!
Thời Thiển cũng bị lây nhiễm tinh thần của nhóm fans ‘thiên sứ nhỏ’, đầu óc chợt tỉnh táo lại xong dùng tài khoản của mình để lại một bình luận cho đại thần.
‘Diều giấy’: Tại sao lại không có ai ăn cơm chung với đại thần vậy, để em tới cho! Em dẫn anh đi ăn lẩu Mapo đậu hũ chua cay, sườn chua ngọt, thịt kho tàu, bánh bao hấp, cổ vịt lưỡi vịt, cơm chiên dứa, sủi cảo tôm, hải sản xào cay, dưa muối, đậu tương, cà chua chiên trứng!!
Cô nhìn thấy bình luận của mình từ từ bị những bình luận khác đ è xuống, vừa dùng đũa gắp món đầu tiên mà phục vụ bưng lên, tâm trạng tốt đến mức không thể nào tốt hơn nữa.
Cũng không biết đại thần Bác Diễn khi nào có thể cho ra đời một tác phẩm mới, ngay cả nhóm lồ ng tiếng ‘Nghiêm Sương Đã Sát’ cũng không có tí động thái nào cả. Nhưng mà không có lý do gì mà đại thần lại đột nhiên trồi lên thả một bài đăng rồi lại lặn sâu tiếp nhở?
Hề Ôn Ninh là đứa nắm rõ lịch trình của ‘Nghiêm Sương Đã Sát’ nên Thời Thiểm không suy nghĩ nhiều lập tức gửi tin nhắn cho nó.
‘Diều Giấy’: Cầu tin tức nội bộ, Bác Diễn có hợp tác với đội của mày không? Online chờ tin, vô cùng gấp!
‘Ôn Kitty’: Không có nghe đội trưởng nói gì hết á, nhưng mà, gần đây có một kịch bản mới, bên chỗ mình đang tính nhờ anh lồ ng tiếng cho vai nam chính!
‘Diều Giấy’: Tò mò ghê, mà tác phẩm gì ế?
‘Ôn Kitty’: Dạng nam nữ couple, có tu tiên, có điều cuối cùng nam chính tẩu hỏa nhập ma, trở thành Ma Tôn…. Nhưng mà cả hai đều còn sống, cứ coi như bad ending đi!
‘Diều Giấy’: Đừng nói bừa, thể loại máu chó thế này không phải gu Bác Diễn của tao, hình như thể loại này trước đây anh ấy chưa nhận bao giờ?
‘Ôn Kitty’: Nhưng mà! Bác Diễn mà lồ ng tiếng cho giọng nam chính lúc bị hắc hóa* chắc mình nổi da gà! Cứ để coi xem kết quả ông đội trưởng của mình có chai mặt la li3m được không đã!!!!
*: thay đổi tính cách theo chiều hướng xấu
Thời Thiển im lặng thở ra một hơi, cô chỉ có thể cầu nguyện tính tình của đại thần Bác Diễn sẽ đổi rất nhiều, chứ như trước kia ít khi anh chịu bộc bạch tâm sự của mình, bây giờ tự nhiên lại đăng tin một cái làm Weibo nổ tung, cho dù không đưa giọng vào nhưng cũng đủ khiến người ta full máu mà sống lại.
Nếu như vậy thì cho dù nằm mơ cô cũng sẽ mở miệng cười.
_________________________
Trong thời gian làm việc bởi vì sếp lớn vô cùng sợ lạnh nên máy sưởi trong văn phòng luôn mở công suất tối đa. Tạ Thanh Sam chống nạng đi vào phòng họp, sau khi ngồi xuống thì nói mấy câu với Uông Mạn Quyên: “Anh nhìn thấy bản vẽ mặt bằng của em rồi, vẽ cũng ‘rất đẹp’, nhưng mà đơn giản quá, không có tính nổi bật, cụ thể thì lát nữa anh sẽ nói thêm sau.”
Anh quay đầu lại phân công nhiệm vụ tiếp theo cho Thời Thiển: “Trong lúc anh nằm viện thì có bên đài truyền hình ở Lịch Hải đến tìm, họ có một tiết mục trang trí nội thất trong gia đình nhưng mà chân anh vẫn chưa khỏi, đi đứng không tiện, Thời Thiển, từ trước đến giờ em làm việc rất tỉ mỉ, ngày mai em đi thay anh.”
Uông Mạn Quyên hơi bất ngờ, âm thầm cắn đôi môi đỏ mọng ướt át, nhìn về cô gái có đôi mắt sáng như sao và nở nụ cười lộ hàm răng trắng tinh ở đối diện.
Lúc ánh mắt Thời Thiển nhìn thấy biểu cảm của cô ta, khẽ nhếch môi đắc ý, mà cô cũng không việc gì phải gấp gáp đáp trả, rất khôn khéo chờ phần giải thích chi tiết tiếp theo của sếp lớn nha.
“Một lát nữa em đi chuẩn bị đi, Tiền Trinh phải thay anh đến Quảng Châu công tác, anh sắp xếp cho cậu ấy bay đến Lịch Hải ngay ngày mai, hai người tập trung lại ở bên kia, trước tiên liên lạc với bên đội ngũ bên chế tác để họ dẫn em đi gặp người muốn trang trí lại căn nhà, còn có những công việc liên quan thì hai người cứ phối hợp nhau mà làm.”
“Mấy ngày này Uông Mạn Quyên dẫn dắt mấy thực tập sinh đi hỗ trợ công việc cho cô ấy, cũng rất bề bộn, những kiến trúc sư khác cũng bận rộn với bản vẽ của họ nên chỉ có Tiền Trinh là có thể hỗ trợ cho em được thôi.”
Dù sao nói trắng ra là cô đang mượn mặt mũi của giám đốc Tạ mà làm, Thời Thiển gật đầu đồng ý.
Kết quả là đến buổi chiều ngày hôm sau, thời tiết ở Lịch Hải không chiều lòng người, trời mưa to, cũng bởi vì lý do này mà chuyến bay bị hoãn hơn 2 tiếng, Thời Thiển một mình đợi ở sân bay, đợi trên máy bay hết nửa ngày mới có thể thuận lợi cất cánh bay.
Máy bay bay hơn 2 tiếng thì bọn họ mới đáp xuống sân bay Lịch Hải.
Thời Thiển nhìn đám mây đen dày đặc trên bầu trời, mưa càng lúc càng dồn dập và nặng hạt, ở Lịch Hải mấy ngày nay đều mưa lớn nên giao thông bị tê liệt, tàu điện ngầm cũng buộc ngừng hoạt động, mặt đường đọng lại đầy nước.
Cô bung ô ra che, sau khi đứng đợi xe hơn mấy chục phút mới kiếm được xe taxi để chui vào, vừa mới đặt hai cái chận lên xe, chật vật gấp dù lại xong thì nghe được bác tài tầm tuổi trung niên ngồi phía trước nói với cô: “Em gái lớn lên đẹp ghê ta!”
Giọng điệu không phải là khen ngợi mà là mang theo một chút gì đó không phải ý tốt, Thời Thiển khẽ cau mày lại nhưng nhìn thoáng qua hàng dài người còn đang xếp hàng phía sau thì c ắn môi dưới không nói gì, báo địa chỉ với người đó.
“Nghe giọng của em không phải người ở đây, tới tìm bạn sao?”
Xưa nay Thời Thiển không thích tiếp xúc nhiều với những người không có ý tốt, cô dựng cổ áo lên che lại hơn nửa gương mặt trắng nõn, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ thấp giọng nói một câu: “Lái xe đi.”
Cô giả bộ khép hờ mắt, không muốn đáp trả gì với người kia, có điều thực tế là hôm nay không được suôn sẻ theo ý cô lắm, đi đường mệt mỏi hơn nửa ngày nên cô thực sự có chút uể oải nhưng vẫn cố chống hai mắt lên không để bản thân ngủ gục.
Một lát sau thì trời mưa bên ngoài càng trở nên nặng hạt, ngay cả khung cảnh bên ngoài cũng bị nước mưa che mờ, không nhìn thấy rõ thứ gì.
Thời Thiển một mình lăn lộn bên ngoài nên vẫn có chút đề phòng, cô lấy điện thoại ra tra đường đi trên bản đồ thì đột nhiên phát hiện ra…. Xe hình như đi không đúng đường.
Tốc độ xe chạy rất nhanh không có chút nào chậm lại, cô thấp giọng, lạnh lùng hỏi tài xế: “Bác tài, có đi sai đường không vậy?”
Cô nghiêm túc nói rõ: “Trên bản đồ chỉ chỗ tôi muốn đi thì phải rẽ bên kia.”
Tài xế đột nhiên mỉm cười: “Người đẹp, anh chở em đi hóng gió.”
Ngay lập tức Thời Thiển cảm thấy hơi rợn tóc gáy, cơ thể không kìm được sự run rẩy, não bộ như dính phải hồ nhão, đừng nói ngày thường cô độc lập hiếu thắng như thế nào thì khi gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ hoảng loạn. Nhưng mà cô biết rằng bây giờ tuyệt đối, tuyệt đối không phải là lúc để cho cô ngây ngẩn, cô nhéo lòng bàn tay, nhìn hướng xe chạy bên ngoài, chưa kể là xe càng ngày càng cách xa nội thành, nếu đi tiếp thì có lẽ sẽ ra vùng ngoại ô rồi….
“Tài xế, tôi không muốn đến chỗ đó, bây giờ ông cứ ra giá đi, cho tôi xuống xe.”
Người đó lại nở nụ cười, dáng vẻ lưu manh nói: “Em gái đừng có sợ nha, anh đây chỉ muốn kết bạn với em thôi.”
Thời Thiển nhìn thấy hắn ta không có chút nào muốn ngừng tay lại nên lén dùng điện thoại ghi lại thông tin phục vụ của hắn ta, lại nâng giọng lần nữa để uy hiếp: “Tôi nói, bây giờ anh lập tức tìm chỗ dừng xe, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát làm gì, anh đây chỉ muốn chở em đi dạo mà thôi.”
Không khí trong xe dường như đông cứng lại.
Thời Thiển nhìn thấy hắn ta rõ ràng có chút ngập ngừng nên càng lấy đó làm bình tĩnh, bây giờ pin điện thoại của cô còn đầy, cô lo lắng nếu mình trực tiếp báo cảnh sát có thể sẽ kích động hắn nên suy nghĩ một chút, quyết định cứ tìm người quen trước đã, để xem hắn có biết khó mà lui hay không.
Thời Thiển sắp xếp lại suy nghĩ cố gắng bình tĩnh lại, nhớ tới mấy hôm trước Minh Triết Niên có nói anh cũng sẽ đi công tác ở Lịch Hải, cảm thấy ngoài anh ra thì không có ai thích hợp hơn nên trước tiên gửi định vị của mình qua cho anh sau đó nhanh chóng gọi qua.
May mắn là điện thoại cũng rất nhanh đã kết nối, nghe thấy tiếng ‘alo’ của người bên kia thì cô vội vàng nói: “Ông xã, em có gửi định vị qua cho anh trên WeChat rồi đó, bây giờ em đang ở trên xe mà người tài xế một hai chở em đi đường khác….”
Thời Thiển còn cố ý nũng nịu để người tài xế tin chắc rằng cô đang nói chuyện với chồng của mình, như vậy cũng phòng ngừa hắn sẽ làm hành động trả thù gì đó với cô.
“Anh mau qua đây đón em đi nha!”
Lúc Minh Triết Niên nhận được điện thoại, trong giây lát có chút ngỡ ngàng, nhưng dù sao anh cũng chinh chiến thương trường nhiều năm, cũng là người có suy nghĩ thấu đáo, hơn nữa lúc Thời Thiển cúp điện thoại đã có nhắn một tin giải thích với anh, anh biết có thể cô đã xảy ra chuyện.
Chỉ là bây giờ anh đang ở một thành phố khác nên không cách nào kịp thời ứng cứu cho cô, nghĩ trong chốc lát, anh vội vàng gọi điện cho một người khác cũng đang ở Lịch Hải.
“Cậu còn ở Lịch Hải không? Chừng nào bay?”
Giọng của người bên kia hơi khàn, giống như đang nghỉ ngơi: “Mới đến hồi tối, cho nên tính sáng mai mới bay về S, làm sao vậy?”
“Thời Thiển mà lần trước cậu gặp, hình như cô ấy gặp chút chuyện.”
____________________________
Có lẽ tài xế không ngờ được cô gái trẻ này lại có thể bình tĩnh giải quyết và xử lý tình huống dứt khoát như vậy, hắn nắm chặt tay lái, ác ý trong lòng dần bị sợ hãi thay thế, hắn chửi nhỏ một tiếng, cuối cùng cũng chịu dừng xe lại.
Thời Thiển bất chấp mưa rơi nặng hạt bên ngoài, cô lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài.
Cô nắm chặt balo và túi xách nhỏ trong tay, vẻ mặt hốt hoảng chạy nhanh về phía trước, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc do chạy một đoạn rất xa, trên người không chỗ nào là không ướt, dưới chân vẫn đi nguyên đôi giày da, bên tai vang lên tiếng sét ầm ầm nhưng giờ phút này cô không rảnh lo bất cứ thứ gì.
Nếu đổi lại là một cô nữ sinh nai tơ thể nào cũng sẽ bị dọa khóc, Thời Thiển cũng hoảng loạn không nhìn đường mà cắm đầu chạy như bay đến một chỗ có mái che, lúc này cô mới dừng chân.
Kế bên là khu dân cư còn có mấy nhà xưởng, chỗ này hơi có chút hẻo lánh, trên gương mặt cô bị ướt mưa, mái tóc dài ướt đẫm, ngón tay lạnh lẽo giữ chặt túi tiền nên không phân biệt được là mồ hôi hay là nước mưa. Cô dùng ống tay áo lau nước mưa đọng trên miệng, lấy điện thoại ra nhìn thấy có một số xa lạ gọi đến.
Mặc kệ là ai cũng đều có thể mang đến cho cô một chút an ủi nơi đất khách, nên cô bắt máy.
________________________
“Thời Thiển? Bây giờ em đang ở đâu? Còn ở trên xe không?”
Giọng nói này còn dồn dập hơn cả tiếng mưa, ngay cả tạp âm trong điện thoại cũng không lấn át được chất giọng ‘thần thánh’ này, quả nhiên không ngoa khi nói là chỉ cần thổi hơi là có thể khuất phục được tâm hồn tù binh, bởi vì giọng quá dễ nghe, cũng làm người khác dễ dàng nhận biết. Thời Thiển lập tức đoán ra người gọi là ai: “Tùy, Tùy Cẩn Tri?.... Em xuống xe rồi, bây giờ tạm thời an toàn.”
“Được, vậy nói cho anh chỗ em đang đứng, đừng đi đâu hết, anh đến tìm em.”
Giọng nói của Tùy Cẩn Tri rất nhu hòa nhưng phong cách làm việc lại rất quyết đoán, anh cũng không cho cô thời gian suy nghĩ mà đã tự mình quyết định dứt khoát.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo, sương mù mênh mông, xe cộ thưa thớt chạy qua, dưới thời tiết như vậy mà tìm xe taxi là rất khó mà cô cũng không rảnh hơi lo nghĩ nhiều như vậy, nên chấp nhận đứng dưới mái hiên đợi anh.
Không biết qua bao lâu sau thì Tùy Cẩn Tri tìm được chỗ cô đang đứng, anh còn cố ý xuống xe, đi vòng qua đầu xe, một tay cầm cây dù lớn màu đen, tay còn lại vẫy tay với cô.
Trong phút chốc, bầu trời yên tĩnh đến mức không một tiếng động.
Thời Thiển nhìn thấy cảnh này thì bỗng nhiên khiếp sợ.
Người đàn ông trường thân ngọc lập*, mặt mày điềm tĩnh, với nhan sắc như vậy, khí chất như vậy, trên mắt còn ánh lên nước mưa đọng lại, thậm chí giữa hai đầu mày còn cho người khác cảm giác thâm trầm cố chấp.
*:Chỉ thân dài thẳng như ngọc
Môi cô nở một nụ cười nhẹ, đúng là vô cùng đẹp.