Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn cứ của Mặc thiếu lớn như vậy, ước chừng mỗi năm sẽ huấn luyện bao nhiêu người ra ngoài?
Nhưng mà việc này không quan trọng, ý chính là tại sao mình lại bị mang đến đây? Tại sao lại muốn cô tham gia huấn luyện?
Không lẽ Mặc thiếu muốn cô đoạn tuyệt liên hệ với tổ chức sao?
Việc đó sao có thể xảy ra? Nếu cô không quay về, Anh Tử không biết sống chết ra sao, còn Nhất Phi đâu? Hắn sẽ gặp loại tra tấn gì nữa đây? Còn cả Tử Vân nữa.
Đã lâu rồi chưa có tin tức của Tử Vân, nghĩ đi nghĩ lại Tiếu Dao vẫn rất lo lắng.
"Dao Dao tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi, ở đây chính là nhà ăn duy nhất của căn cứ."
Giọng nói của người con gái lạ mặt kia đem cô kéo về thực tại.
"Vâng." Tiếu Dao xoay người nhìn thoáng qua, gật gật đầu.
Muốn hỏi điều gì cũng chỉ biết hỏi mình cô ấy, nhìn qua cũng có thể đoán được cô gái này không có khả năng sẽ trả lời hết, Tiếu Dao chỉ có thể từ bỏ.
Bên trong nhà ăn gọn gàng ngăn nắp, có điểm giống sinh hoạt nề nếp của bộ đội.
Tiếu Dao thân là người của tổ chức, cũng sẽ không quá xa lạ với hình ảnh này.
Nhưng mà lúc ấy cô đã được chọn lựa để ra ngoài học tập từ rất sớm, máy tính hay là những kỹ năng khác đều học không tệ nhưng lại không dùng được sức mạnh từ cơ bắp (bản gốc "thân thủ").
Một lần dùng cơm chỉ hơn mười phút, tất cả mọi người không nói lời nào, Tiếu Dao cũng không dám nhiều lời.
Cho đến khi rời khỏi nhà ăn, cô vẫn chưa nhìn thấy hình bóng Tần Mặc, ngay cả Quân tứ thiếu cùng lên thuyền với bọn họ cũng không gặp được.
Sau khi ăn cơm xong, vẫn là người kia dẫn Tiếu Dao về lại căn phòng nơi cô tỉnh lại.
"Dao Dao tiểu thư, Mặc thiếu nói từ hôm nay trở đi, cô phải huấn luyện cùng với chúng tôi, bây giờ có thể nghỉ ngơi, hai tiếng sau ra vị trí kia tập hợp." Vừa nói vừa chỉ một vị trí ngay bãi cỏ.
"Đội trưởng của chúng ta hơi nóng tính, tốt nhất cô đừng đến trễ, thời gian bên trong mỗi gian nhà gỗ đều giống nhau, cô chỉ cần nhìn thời gian trôi qua là được."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn." Tiếu Dao gật gật đầu: "Đúng rồi, cô biết Mặc thiếu ở đâu không? Tôi có một số việc muốn hỏi anh ấy."
Sự việc phát sinh quá đột ngột, ngay cả di động cô cũng chưa động đến, muốn liên lạc ai cũng không được, Tiếu Dao cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.
"Đây là phòng của Mặc thiếu, nếu không ở đây tôi cũng không biết ngài ấy đi đâu, cũng có thể là trở về đất liền." Người kia chỉ vào nhà gỗ bên cạnh.
"Mặc thiếu không tới đây thường xuyên, lần này quay lại khả năng cao là tận tay đưa cô vào đây, xem ra, thân phận của tiểu thư đây cũng rất đặc biệt."
Người con gái nhìn Tiếu Dao, khẽ cười.
"Dao Dao tiểu thư, tôi đi về trước, lần huấn luyện buổi chiều sẽ hơi mệt, hiện tại có thời gian rảnh, cô vẫn nên nghỉ ngơi một chút."
"Được." Tiếu Dao cũng không có tâm tình để ý tới lời nói của cô gái kia, bất đắc dĩ gật đầu, xoay người nhìn nhà gỗ của Tần Mặc.
Cô thật sự không hiểu đến tột cùng trong đầu hắn có gì, tại sao lại đem cô đến nơi này?
Quay đầu nhìn quanh, Tiếu Dao cơ hồ có thể nhìn thấy phần đông người đang huấn luyện dưới ánh nắng gay gắt.
Trời biết đất biết, muốn cô thật sự huấn luyện một tháng ở chỗ này, thân hình này sẽ biến thành bộ dạng gì?
Còn có bọn họ nữa, mấy người bạn tốt của cô, mình không ở đó, bọn họ có khỏe không?
Tiếu Dao xoay người đẩy cửa nhà gỗ, hai chân vô lực bước đi vào.
Từng chuyện xảy ra đều đáng sợ, muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Lăn qua lộn lại trên giường, 45 phút đã trôi qua, tránh khỏi việc ngày đầu tiên đã bị phạt, Tiếu Dao kéo lê thân thể mệt mỏi xuống giường thay quần áo.
Thực ra mệt mỏi của thân thể không thể nào so sánh với tuyệt vọng về mặt tinh thần, cô phải rời khỏi đây, nhưng đi bằng cách nào?
Muốn ra khỏi hòn đảo mà ngay cả tên của nó bản thân cô cũng không hề biết, đây không phải chuyện đơn giản, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
~~~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");